CHƯƠNG 1176
Chỉ có thể dời họng súng đi thôi.
Đây là một di chúc giết người, không phải ông ta thật sự muốn giao tài sản cho Vương Nhất, mà là muốn đẩy anh ra đầu sóng ngọn gió, một mình chịu đựng sự trả thù của đám con riêng này.
Như thế không chỉ có thể ổn định đại loạn của nhà họ Đồng, còn bảo vệ được Đồng Yên Nhiên, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Nếu là những người trẻ tuổi khác, e rằng đã không chịu được sức hấp dẫn của đống gia sản này mà đồng ý rồi.
Tiếng rằng ông ta lại gặp Vương Nhất.
Nụ cười trên mặt anh nhạt dần: “Cảm ơn sự yêu mến của Đồng Kiệt, nhưng tôi không hứng thú với những thứ này.”
Lão Hồng tỏ vẻ ngạc nhiên, không nhịn được nói: “Cậu muốn từ chối cơ hội một bước lên trời ư? Chỉ cần cậu đồng ý là đã có thể một bước lên trời rồi…”
Xẹt!
Nhưng lão Hồng còn chưa nói xong, Vương Nhất đã giật lấy di chúc trong tay ông ta, xé tan thành từng mảnh.
Lão Hồng lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt nặng nề: “Cậu có biết cậu đang làm gì không? Đây là di chúc của ông chủ lập ra đấy.”
“Vậy ông có biết ông đang làm gì không?”
Vương Nhất lạnh lùng nhìn lão Hồng: “Ông già, đừng tưởng tôi không biết các người có ý đồ gì, tôi giúp cô Đồng là vì hai chúng tôi là bạn bè, nếu dám gài bẫy tôi, có tin tôi sẽ khiến nhà họ Đồng đi đời trong tối nay luôn không?”
Giọng nói của anh vô cùng lạnh lẽo, sát khí ngút trời, khiến lão Hồng sợ đến mức run rẩy.
Đồng Yên Nhiên cũng sợ hết hồn, cô ta không phải đồ ngốc, Vương Nhất đột nhiên tức giận như thế chắc chắn là có lý do.
Cô ta nhanh chóng hiểu ra, nét mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn.
“Lão Hồng, anh Vương là bạn tôi, không phải một con cờ để các người dùng để hại người.”
Nói xong, cô ta kéo Vương Nhất đi xuống lầu.
Dưới lầu, Đồng Đông Cầu, Đồng Tri Thu và Sử Kiến đang lo lắng chờ đợi, nhìn thấy Vương Nhất và Đồng Yên Nhiên thì đều đứng lên.
“Em gái, rốt cuộc di chúc của ba viết thế nào vậy?”
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ nôn nóng.
“Cút hết cho tôi!”
Nhưng Đồng Yên Nhiên lại đẩy bọn họ ra, rời khỏi nhà họ Đồng cùng Vương Nhất.
Đúng lúc này, lão Hồng với nét mặt u ám đi xuống, mấy người nhóm Đồng Đông Cầu lại hỏi chuyện di chúc.
Lão Hồng vốn không muốn nói, nhưng lại nghĩ tới thái độ phách lối của Vương Nhất khi nãy, ông ta lập tức nổi giận, bèn nói: “Ông chủ giao tất cả của cải của nhà họ Đồng cho Vương Nhất!”
Oanh!
Nét mặt của tất cả con riêng lập tức trở nên độc ác.
“Đồng Kiệt, bọn con vào sinh ra tử vì ba, nhưng lại không nhận được chút của cải gì, ba lại đưa di sản cho một người ngoài, rõ ràng là đang ép chúng con tạo phản mà…”