Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 116




Chương 116

Nói đến đây, nó đã trở thành một lời đe dọa trần trụi, mặc dù Liễu Mộng đang mỉm cười nhưng trên nụ cười lại rất dữ tợn.

Mà những người đàn ông xung quanh đang uống rượu, cũng như có như không nhìn sang đây với đôi mắt u ám.

Phần eo mỗi người họ đều nhô lên, vừa nhìn là đã biết có giấu hàng.

“Tự tìm đường chết…”

Lãnh Nhan thấy thế lập tức giận điên người, chuẩn bị hành động.

Vương Nhất vẫn ngăn cô ấy lại, không nhìn ra trên mặt có tí không vui nào, vẫn điềm nhiên hỏi: “Nói thế là 300 tỷ này không lấy được phải không?”

“Anh Vương, tôi cũng bất lực.” Liễu Mộng thương xót.

“Vậy được thôi.”.

Vương Nhất tuy rằng gật đầu, nhưng không có ý định rời đi: “Cô Liễu nói đúng, Lệ Tinh và Huy Hoàng là đối tác làm ăn. Vì tiền mà tổn thương hoà khí thì không đáng.”.

Liễu Mộng nghe vậy lập tức mặt này rạng rỡ nói: “Vậy mới đúng chứ, anh Vương, ở đây chơi một lát không?”

“Được, chơi một lát.” Vương Nhất cười gật đầu.

Liễu Mộng lập tức kêu một người đàn ông mặc vest tới và giới thiệu: “Đây là anh Vương của bên Lệ Tinh, tiếp đãi chu đáo vào, nên là phí đồ uống cứ tính cho tôi.”.

“Vâng, Liễu tổng.”.

Người đàn ông mặc vest mang tới một chai Armand de Brignac rồi rời đi.

Vương Nhất cầm lấy hai cái ly thuỷ tinh, đưa cho Lãnh Nhan một cái, sau đó chậm rãi nhấp nháp rượu.

Lãnh Nhan vẻ mặt đầy ấm ức: “Thiếu chủ, chúng ta cứ để vậy sao?”

“Lãnh Nhan, cô ở bên cạnh tôi lâu như vậy mà còn không biết tính tình của tôi ư?”

Vương Nhất nhấp một ngụm rượu, cười nói: “Tôi có bao giờ để bị ức hiếp không?”

“Thiếu chủ, ý của anh là…” Lãnh Nhan hai mắt sáng lên.

“Chúng ta là những công dân tuân thủ pháp luật. Có một số việc chúng tôi không thể làm, nhưng không có nghĩa là những người khác không thể làm được.”

Vương Nhất mỉm cười bấm một dãy số, ngay sau đó, cuộc gọi được kết nối, một giọng nói cảnh giác truyền đến.

“Có chuyện gì vậy?”

“Có rảnh không?” Vương Nhất cười hỏi.

“Tìm tôi làm gì?” Giọng nói càng thêm cảnh giác.

“Mời anh uống rượu.”

Vương Nhất cười nói: “Tiện thể giúp tôi đập phá một công ty.”

Đợi khi Kim Thành Phong mang theo người tới, Vương Nhất đang nhàn nhã uống rượu.

Sau lưng bọn họ có ba bốn nhân viên pha chế đi lại, trông có vẻ thản nhiên, nhưng ánh mắt luôn liếc về phía họ, rõ ràng Liễu Mộng đã phái người giám sát bọn họ.

Vương Nhất cũng không quan tâm, vừa thấy Kim Thành Phong đi tới liền vẫy tay với hắn.