Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 115




Chương 115

Vương Nhất người thì giỏi mà gan lại lớn, cũng muốn xem thử Giải trí Huy Hoàng muốn giở chiêu trò gì.

“Bên này.”.

Liễu Mộng bấm thang máy, mỉm cười mời Vương Nhất và Lãnh Nhan bước vào, nhưng tay còn lại của ả ta lại lặng lẽ đút vào túi còn lại.

Thang máy không đi lên mà đi xuống tầng hầm thứ 2. Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Vương Nhất liền nghe thấy một tràng nhạc rock đinh tai nhức óc.

Hóa ra tầng hầm thứ hai thực chất là một hộp đêm cao cấp.

Vì nằm ở tầng hầm thứ hai, không có ánh sáng mặt trời nên ngày cũng như đêm, đây là quán bar mở cửa 24/24. Ánh đèn màu sặc sỡ, trên sàn nhảy là các cô người mẫu dáng người nóng bỏng đang vuốt tóc uốn éo khuấy động không khí, mấy nam nữ thanh niên xăm đầy người ôm ấp nhau sát rạt, lắc lư điên cuồng, toàn bộ không khí tởm lợm chướng tai gai mắt, khiến người ta buồn nôn.

Tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc xập xình, không khí xen lẫn mùi đồ uống có cồn kém chất lượng, Vương Nhất mặt vẫn không biến sắc, nhưng Lãnh Nhan phía sau lại rất ghét mấy nơi như thế này, vẻ mặt càng thêm lạnh hơn.

Liễu Mộng ngồi xuống một quầy rượu, sau đó tay nghề điêu luyện pha ba ly rượu tây, một ly cho Vương Nhất, một ly cho Lãnh Nhan và một ly còn lại cho chính mình, đôi môi đỏ diêm dúa lẳng lơ nếm thử một ngụm, dưới ánh đèn màu, khuôn mặt của Liễu Mộng trông vô cùng quyến rũ.

Vương Nhất cầm lấy ly rượu tây, cũng không có uống ngay, chỉ lắc nhẹ một cái, nhẹ nhàng nói: “Cô Liễu coi nơi này là nơi đàm phán có hơi không thích hợp nhỉ?”

“Có gì không thích hợp?”

Khóe miệng Liễu Mộng nhếch lên mang chút ý giễu cợt: “Nói cách khác, anh Vương không biết phải trái đúng sai đã tới đây đòi nợ thì thích hợp à?”

Vương Nhất nhướng mày nói: “Mượn nợ thì phải trả tiền, đó là điều hiển nhiên. Hơn nữa, trên hợp đồng giấy trắng mực đen viết rõ ràng, các người còn 300 tỷ chưa trả.”

“Đúng là trên hợp đồng viết như thế, nhưng dịch vụ của Lệ Tinh các anh có thật sự hoàn hảo không?”

Liễu Mộng vẫn tươi cười, nhưng nụ cười đó lại có vẻ rất lạnh lùng: “Hộp đêm này là do Lệ Tinh các anh xây dựng, nhưng quá trình xây dựng ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, hơn nữa phong cách thiết kế không làm theo yêu cầu của bên chúng tôi. Nếu tôi là Bạch tổng, tôi sẽ từ chối trả 300 tỷ còn lại.”

Vương Nhất nở nụ cười.

Kẻ ác cáo trạng trước?

Cũng đúng. Cô Liễu Mộng này tuổi còn trẻ như vậy mà lại có thể giành được sự cưng chiều của Đồng Kiệt thì thực sự phải có chút thủ đoạn.

Thấy Vương Nhất không lên tiếng, Liễu Mộng cho rằng Vương Nhất sợ nên nói tiếp: “Anh Vương, Bạch tổng đã tỏ rõ là sẽ thanh toán khoản tiền còn lại, nhưng không phải bây giờ.”.

“Vậy thì khi nào?” Vương Nhất cười càng tươi, có vẻ rất hào hứng hỏi.

“Gần đây Giải trí Huy Hoàng chúng tôi đang bận một dự án lớn, thu ít hơn chi. Đợi có lợi nhuận rồi chúng tôi sẽ trả góp cho Lệ Tinh.”.

Liễu Mộng nghiêm mặt nói: “Về chuyện này thì ngài có thể hoàn toàn yên tâm. Huy Hoàng chúng tôi là một doanh nghiệp uy tín, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra chuyện nợ tiền mà không trả. Nói tới đây, vẫn là do Lý tổng của các anh chẳng hiểu gì về Bạch tổng của chúng tôi, nhưng Bạch tổng của chúng tôi kẻ lớn không thèm chấp kẻ tiểu nhân, đã dặn dò tôi là sau này có hạng mục nào kiếm được tiền thì kéo theo Lệ Tinh với, mọi người cùng kiếm tiền với nhau.”.

“Tuy nhiên, nếu Lý tổng của các anh muốn phá hỏng mối quan hệ hợp tác trong tương lai chỉ vì 300 tỷ cỏn con này, làm Bạch tổng tức giận, gây ra những rắc rối không cần thiết, thì tôi không thể đảm bảo đâu!”