CHƯƠNG 1098
Trên mặt Đồng Yên Nhiên hiện ra một nụ cười lạnh, trong lòng không ngờ lại có cảm giác sảng khoái vì báo được thù. Gương mặt Sử Kiến trở nên tái nhợt, vẻ mặt căng thẳng nhìn Hạ Khiêm .
Trong lòng anh ta không ngừng cầu khẩn, hy vọng Hạ Khiêm đừng vứt bỏ anh ta.
Nhưng trong lòng Hạ Khiêm bình tĩnh hơn nhiều, lạnh lùng liếc nhìn Sử Kiến, dứt khoát lắc đầu: “Không thân. Tôi tính gặp anh ta để sau này nâng đỡ anh ta trở thành gia chủ nhà họ Đồng, để tiện về sau thao túng anh ta mà thôi. Dù sao một thế lực ngầm khổng lồ như vậy vẫn có sức cám dỗ rất lớn.”
“Nếu anh không muốn anh ta lên, tôi có thể lập tức vứt bỏ anh ta.”
“Cả nhà nhà họ Lục tôi cũng vậy.”
Lúc này, Lục Kiệu mở miệng rất đúng lúc, nói: “Anh ta chỉ có giá trị lợi dụng đối với chúng tôi thôi, không hơn.”
Trong nháy mắt, gương mặt Sử Kiến trở nên trắng bệch, toàn thân không ngừng run rẩy.
Bịch!
Anh ta lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Hạ Khiêm và Lục Kiệu, năn nỉ: “Cậu Lục, cậu Hạ, cầu xin các cậu đừng vứt bỏ tôi!”
“Chờ tôi thành gia chủ nhà họ Đồng, tôi chắc chắn sẽ chỉ nghe theo các cậu!”
“Cút cho tôi!”
Hạ Khiêm đá anh ta ngã lăn ra, đầy vẻ lạnh lùng: “Tôi có thể nói rõ cho anh biết, với loại người như anh thì vĩnh viễn không thể trở thành gia chủ được đâu!”
Vương Nhất nhìn đến đây, cuối cùng đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn bọn họ.
“Đừng có lần sau nữa.”
Trong chớp mắt, bất kể là Hạ Khiêm hay Lục Kiệu đều giống như rơi vào trong hầm băng.
Cả đại sảnh đấu giá hoàn toàn im ắng, chỉ có lời nói lạnh lùng lãnh đạm này vang vọng. Ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Vương Nhất.
Không hề nghi ngờ, người thanh niên này là người bắt mắt nhất ở đây. Anh không chỉ ném ra một nắm vé, còn khiến ông Hàn bên phía đấu giá cũng phải cẩn thận đối xử, không tiếc đắc tội hai cậu cả của nhà họ Hạ và nhà họ Lục, cũng muốn lấy lòng Vương Nhất.
Mọi người không khỏi suy nghĩ nhiều, cảm thấy tò mò về thân phận của người thanh niên này.
Reng reng!
Đúng lúc này, điện thoại di động của Hàn Vượng đổ chuông. Ông ta vừa nhìn qua tên người gọi tới, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
“Hội trưởng!”
Giọng điệu ông ta lộ vẻ cung kính, thậm chí cơ thể không nhịn được mà cung kính cúi người.
Trong phút chốc, không biết người bên kia điện thoại nói gì, vẻ mặt Hàn Vượng nhất thời sửng sốt, sau đó đồng tử đột nhiên co lại, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng Vương Nhất không ngờ còn cực kỳ khủng hoảng.
Vẻ mặt ông ta nghiêm túc: “Vâng, hội trưởng, tôi chắc chắn sẽ chiêu đãi tốt!”
Mọi người nghe vậy cảm giác đầu óc mơ hồ, không rõ vì sao chỉ một cuộc điện thoại đã khiến ông Hàn phải cúi đầu khom lưng, không hề có dáng vẻ cao ngạo của bên đấu giá.
Trong nháy mắt, Hàn Vượng không ngờ chạy chậm tới trước mặt Vương Nhất đang nhắm mắt dưỡng thần, dưới ánh mắt chăm chú, đầy chấn động của mọi người.