Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1070




CHƯƠNG 1070

“Có sự dẫn dắt của gia chủ, chắc chắn nhà họ Hồ có thể huy hoàng trở lại!”

Hồ Cương vui vẻ gật đầu, nhưng chợt cảm thấy lạnh lẽo.

“Eo của tôi!”

Sau đó, ông ta rên lên một tiếng, đỡ eo, nét mặt vô cùng đau đớn.

Vẻ cứng rắn trên mặt người nhà họ Hồ đều biến mất, thay vào đó là nụ cười ngượng ngùng.

“Gia chủ, hay là chúng ta đi xem sao?”

“Chỉ còn hai mươi phút nữa thôi.”

“…”

Hồ Cương đỡ eo, ra vẻ đấu tranh, cuối cùng vẫn thoả hiệp.

“Được, năm đó Hàn Tín cũng phải bò qua chân người khác, nhà họ Hồ chúng ta có gì mà không chịu được chứ?”

“Gia chủ anh minh, chỉ lần này thôi!”

“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi nói xin lỗi thôi!”

Chỉ mới một phút trôi qua, người nhà họ Hồ khi nãy còn rất khí phách đều đã đổi ý.

Sự thật chứng minh có nhiều lúc khí phách cũng không có tác dụng mấy, còn vô dụng hơn việc trong tay cầm hai cái màn thầu.

Bọn họ bắt một chiếc taxi, cũng may bệnh viện số 1 không cách xa chỗ bọn họ lắm, có thể đến nơi trong vòng hai mươi phút.

“Ông chủ, bọn họ đến rồi.”

La Chí Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ, cười khẩy.

“Ừm.”

Trên mặt Vương Nhất lại không hề có ý cười, vô cùng lạnh nhạt.

Tô Thắm và Lý Tuyết Nhi đang trông chừng bên cạnh Hồ Hoàng Việt, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Sau đó một tiếng “rầm” vang lên, cửa phòng bệnh bị đẩy mở, Hồ Cương dẫn tất cả người nhà họ Hồ xông vào.

Tô Thắm và Lý Tuyết Nhi sợ hết hồn, theo bản năng đứng dậy: “Các người là ai, sao lại xông vào đây!”

Nhưng Vương Nhất lại vung tay, ra hiệu bọn họ không phải sợ.

Sau đó, anh nhìn về phía Hồ Cương đang mang nét mặt vô cùng khó coi, giễu cợt: “Gia chủ Hồ, chuyện gì thế này, bên ngoài trời mưa, ông không mua nổi một cái ô luôn à?”

Nét mặt Hồ Cương co quắp, nhưng ông ta vẫn không nổi giận, trầm giọng nói: “Vương Nhất, cậu đừng có đắc ý, đợi nhà họ Hồ tôi ổn định lại, tôi chắc chắn sẽ khiến cậu chết không tử tế!”

“Ông chắc chứ?”

Vương Nhất nhếch miệng cười khẩy, nhìn thoáng qua La Chí Viễn ở sau lưng.

La Chí Viễn lập tức hiểu ý, tiến lên một bước, tiện tay ném một quyển sổ vào mặt Hồ Cương: “Xem thử đây là cái gì?”

Hồ Cương đang muốn nổi giận, ngay cả người này cũng dám ra tay với ông ta, nhưng ông ta chợt bị một ký hiệu quen mắt thu hút sự chú ý, lập tức cúi đầu.

Trên sổ tay là ký hiệu chim ưng đỏ chói mắt.

Mở ra xem, bên trong là giới thiệu của người phụ trách.