Chân Lộ

Chương 88: Trao đổi cùng Vô Thường kia (1)




Lại ba giờ qua đi.

Vô Thường đang tập trung suy luận vào những trang cuối của quyển sách thì bất chợt giọng của Vô Thường kia vang lên trong đầu hắn.

“Thế giới này rất là thú vị, những thứ tao và mày biết được cho đến hiện tại chỉ là một sợi lông nằm trên thân của một con trâu không có tóc mà thôi”

Lông và tóc trên một con trâu dĩ nhiên là đều ám chỉ đến một thứ, Vô Thường kia nói như vậy không phải là hắn nói “xàm”, và hắn chọn nói như vậy mà không phải nói “tìm một sợi lông trong cả một bầy lông trâu” đều có tình lý của hắn.

“Tìm một sợi lông trong bầy lông trâu”, nghe qua thì chắc hẳn ai cũng sẽ cảm thấy rất khó khăn bởi trên một con trâu có rất nhiều lông, tìm một sợi trong đó là cả một quá trình mất nhiều thời gian, nhưng nói cho cùng, sợi lông đó sẽ được tìm ra.

Nhưng mà muốn “tìm một sợi lông trên một con trâu không có lông” đó là đều hoàn toàn không thể. Vô Thường kia lựa chọn nói câu này cũng là ngụ ý giống như vậy, ngụ ý rằng còn rất nhiều thứ mờ ảo, không “thực” nhưng rồi sẽ thành “thực” ở ngoài thế giới bao la đang chờ Vô Thường khám phá.

“Sao, mày đã tìm ra được thứ gì nữa sao?” Vô Thường tạm dừng việc xem quyển sách, tập trung trao đổi với Vô Thường kia.

“Ờ. Sau một đoạn thời gian nghiên cứu kiến thức từ ba đứa tiểu tử kia cùng với các món đồ vật đạt được trên đường đi, tao cần nói với mày về ba vấn đề, gồm sức mạnh, thế giới và mảnh đất này”

“Nhớ là tóm gọn một chút, đầu tao đang khá loạn, nói về sức mạnh trước đi”.

Giữa hai người Vô Thường này, bọn họ căn bản có thể dung hợp ý thức lại với nhau để lấy được tri thức mà không cần phải thực hiện dưới dạng “giảng bài và tiếp thu”, nhưng nếu làm thế thì Vô Thường sẽ mất một bộ não, mất một cái suy nghĩ do việc dung hợp khiến 2 thành 1. Do vậy, hai người họ chỉ có thể lựa chọn hình thức trao đổi như một cuộc trò chuyện bình thường để lấy thông tin.

“Về sức mạnh, tao chỉ có đơn giản một câu: Thế giới chỉ tạo ra các loại –Lực-, chứ nó không tạo ra cách luyện đan, chế phù, đồ đằng,…”

“Ngoài ra thì ở trong kiến thức của Phượng Tiên Nhã tao còn phát hiện có thêm một loại sức mạnh mới gọi là -Ấn- hay –Kết Ấn-, bất quá Phượng Tiên Nhã chỉ nhìn thấy người giao tranh, chứ nàng không có kiến thức về - Kết Ấn-. Do vậy tao có thể kết luận với mày một điều rằng, vẫn còn rất nhiều loại sức mạnh khác nhau tồn tại. Ý cảnh, trận pháp,… chỉ là một trong số đó”.

Nói đến đây, Vô Thường kia khẽ ngẫm nghĩ thêm một chút rồi nói.

“Chắc hẳn mày còn nhớ bộ phim hoạt hình Naruto chứ? Kết ấn, triệu hồi, và đặc biệt là những đôi mắt vô cùng đáng sợ? Đôi mắt có khả năng điều khiển tâm trí của tiểu yêu nữ Mị Ảnh Lam chẳng qua chỉ là một trò đùa bé nhỏ mà thôi”.

“Hừm…”

Lộ ra một cái sắc mặt nghiêm trọng, Vô Thường nói.

“Vậy ý của mày là… là ngay cả Ngôn Linh cũng sẽ tồn tại?”

Ngôn là “nói”, Linh là “linh thông”, Ngôn Linh đơn giản chính là “lời nói thành hiện thực”. Đây là một loại sức mạnh mà ngay lúc này nói ra, Vô Thường cũng có một sự toát mồ hôi lạnh ở sau lưng.**

“Rất khó nói, nhưng mà… sao mày không thử cùng với Siêu Nhân Tâm Đan của mày?”

“Ừ, có lẽ tao sẽ thử bằng Tâm Đan thứ hai, nhưng trước đó phải đợi nó khôi phục đã”.

Hắc Tâm Đan (Tâm Đan thứ 2) của Vô Thường rất là khủng bố khi có khả năng cho hắn suy diễn tình huống hoặc tập luyện sức mạnh, nhưng nó không phải đồ vật hắn muốn dùng là dùng mà không cần mất mát một thứ gì.

Nếu được như thế thì hắn đã chẳng phải dùng quái thú trên đường đi để làm thử nghiệm cho mệt người lại tốn sức.

Kể từ sau buổi tối khi Mị Ảnh Lam ngủ, Vô Thường vì suy diễn ra một chiêu “đó” mà cho đến bây giờ Hắc Tâm Đan của hắn vẫn đang còn khá mệt, chưa quay trở lại hoạt động như bình thường được. Nên đối với sức mạnh “Linh Ngôn”, Vô Thường cần phải nhịn xuống việc thử nghiệm.

“Vậy giờ nói qua thế giới đi”.

“Đầu tiên, như mày đã biết thì thế giới này rất rộng, mười giới được tham gia cuộc tranh đoạt không phải nói là trong cõi thiên địa này chỉ có mười giới tồn tại, mười giới tham gia bất quá là vì mười giới này mạnh nhất trong các giới còn lại”.

“Được rồi, tao không nói các giới khác, chỉ nói Nhân Giới”.

“Theo như kiến thức của ba tiểu tử kia, Nhân Giới trông khá giống với Thế giới pháp thuật khi mà có tồn tại những dãy ngân hà, với mỗi dãy đều chứa từ vài trăm đến vài ngàn tinh cầu. Cho nên cũng có thể nói, tu luyện giả nhiều vô số kể và Châu Nam thành của mày, tinh cầu của mày chỉ là một hạt cát bên trong”.

“Thứ hai, sự tàn ác của cái thế giới Phép thuật ngày xưa của mày nếu đem so với bên đây, nó chẳng là cái đéo gì cả. Nhất là khi mày càng mạnh thì nó lại càng ác liệt, dường như chữ chết và sống chỉ cách nhau một sợi tóc bạc”.

“Vụ việc các vị Linh Sư cảnh ở Châu Nam thành tranh giành Linh Nhân cảnh đã nói lên tất cả. Cho nên khi ra bên ngoài hãy bớt sử dụng năng lực và giả điên nhiều vào, nếu không phiền phức sẽ đến rất nhiều, cực kỳ nhiều”.

Ở bên thế giới Pháp thuật của Vô Thường có thể nói là một nơi dễ sống vì bốn nguyên nhân đơn giản:

Một, sinh mệnh bằng người thường, sống thọ chỉ từ 100 đến 200 tuổi.

Hai, pháp khí (tương tự linh khí) được hấp thụ vào cơ thể chỉ để hồi phục nguồn pháp lực chứ không có chức năng đề thăng tu vi, tiến cảnh.

Ba, sức mạnh của một Pháp sư chủ yếu là do thiên phú bẩm sinh và sự rèn luyện của bản thân để bộc lộ ra sức mạnh vốn nằm trong cơ thể họ.

Và cuối cùng, sức phá hoại không lớn. Trừ bảy vị Pháp sư mạnh nhất có thể dùng sức mạnh phá nát một tinh cầu bằng mặt trăng nhưng đổi lại là mất hết ma lực, thì những Pháp sư còn lại cao lắm chỉ có sức phá hủy lên đến phạm vi 20km là cùng.

Do bốn nguyên nhân tất yếu như vậy, nên phương hướng họ phát triển sẽ không có nhiều lắm hai từ “tranh giành”.

Nhưng mà ở thế giới Tu luyện thì hai từ “tranh giành” này lại chính là tất cả những gì trong đầu của con người, bởi lẽ vì “chúng ta còn sẽ mạnh hơn nữa!”.

Một thanh bảo đao cấp 7 được đặt trước mặt của hai người.

Nếu hai người là Pháp sư, chắc chắn sẽ có đứa bỏ cuộc vì “thiên phú tao chỉ cấp 3 không thể nào cầm được, mày có thiên phú cấp 7 nên nó hợp với mày, lấy đi a”.

Còn nếu hai người là tu luyện giả, họ chắc chắn sẽ nhìn nhau mà nói “đua, thằng nào cấp 7 trước thì đoạt được” hoặc “chết đi, nó là của tao”.

Ở thế giới Tu luyện, ngươi mạnh và ngươi muốn được sống một cuộc đời yên ổn, nhưng rất tiếc sẽ có người mạnh hơn ngươi và muốn ngươi làm việc cho hắn, đây là điều không thể tránh khỏi trừ phi ngươi sống trong rừng rú không một bóng người.

Vô Thường kia chính là đang cảnh cáo Vô Thường về trình độ “ngươi không đ-ng ta nhưng ta thích đ-ng ngươi” vô cùng cao của thế giới Tu luyện.

“Tao biết, tao sẽ cẩn thận”.

“Thứ ba. Các thế lực tổ chức của thế giới này được điều khống theo biểu đồ dạng cây, mỗi một tổ chức đều sẽ có nguồn gốc từ một tổ chức kinh khủng hơn ở phía sau. Do vậy, Hồng Long quốc hẳn cũng nằm trong đó, việc mày muốn trả thù thì nên xem lại”.

Trên mảnh đất to lớn, một vị Vua đơn nhiên không thể nào quản lý hết tất cả các nội tình trong mảnh đất mình làm chúa tể, do đó vị Vua cần phân tán quyền hạn cho thuộc hạ để họ trợ giúp quản lý, và thuộc hạ lại cũng tương tự làm như vậy, họ rồi cũng sẽ tìm thêm thuộc hạ cho riêng mình để quản lý những thứ khác nhau nằm trong quyền hạn được giao, rồi cứ thế, cứ thế, sơ đồ dạng cây liền được hình thành.

Hồng Long quốc là một thế lực dạng triều đình, phía sau nó chắc chắn sẽ có một thế lực nào đó làm gốc rễ, nên Vô Thường muốn tiêu diệt lão hoàng đế Hồng Mặc Thiên thì cần tính toán lại từ đầu, không thể dùng tu vi để đè ép lão như hắn đã từng tính toán.

“Ừm…”

“Còn về nơi này… dù tao không biết là có hay không, nhưng mà cuộc chơi nếu đã do người khác tạo ra thì mày tốt nhất là nên cẩn thận ánh mắt vô hình trên cao đi, không thì bị người đem ra mổ xẻ cũng không biết là tại sao”.

“Được rồi, tiếp theo tao sẽ phân tích nguồn thông tin của bé hồ yêu, chậm nhất là cho đến buổi sáng, tao sẽ đưa ra thông tin của nó về nơi này cho mày. Chúc vui vẻ”.

Nói rồi, Vô Thường kia liền lặng im không tiếng động.

-Yên tâm đi, nếu có mắt trên cao thì tao đã không còn ngồi ở nơi này rồi. Nguyên tắc hoạt động của nơi này chỉ được cài đặt theo một cách máy móc, do hệ thống máy móc tính toán ban thưởng, sẽ không ai rảnh háng để mà dòm ngó đâu.

Cười nhẹ tự tin, Vô Thường lại vuốt ve người tiểu hồ ly vài lần rồi tiếp tục nghiên cứu ba trang cuối cùng của “Sách Vẽ Quỷ”.

“Hừm, ngươi lại được sống lâu hơn rồi lão già à… nhưng… cũng chưa chắc”.

Nếu thế lực của thế giới là dạng sơ đồ cây**, Hồng Long quốc cũng là một nhánh bên trong, vậy thì để giết Hồng Mặc Thiên, Vô Thường còn có hai cách lớn khác để giết lão mà không cần sợ “biến chứng” về sau.

**Chắc ai cũng biết rồi nhỉ.

Cách thứ nhất là “vu oan giá họa”.

Là tu luyện giả thì ai mà chẳng tham những loại tài nguyên quý hiếm? Với một đống các tài nguyên đủ mọi loại trình độ từ Phàm Nhân cho đến Thánh Cảnh nhờ vào cuộc tranh đoạt**, Vô Thường sẽ có rất nhiều cách để “nhờ” một thế lực lớn hơn, mạnh hơn tiêu diệt Hồng Long quốc giúp hắn, mà hắn lại không hề dính dáng đến cái chết đó.

**Một cuộc chơi dành cho Linh Nhân lại có thể đoạt về đồ vật Thánh Cảnh? Đây chính là điểm quý nhất của một “cuộc tranh đoạt”.

Cách thứ hai là “thế lực của ta mạnh hơn của ngươi”.

Bằng cách gia nhập một tổ chức lớn hơn kẻ đứng đằng sau Hồng Long quốc, Vô Thường có thể đường đường chính chính “giết chó ngay trước mặt chủ” mà người chủ lại còn phải cười tươi đầy nịnh nọt trước hành động của hắn.

Có lẽ khi quay trở về, Thiên Long thương hội ở đấu trường Phong Ba sẽ là lựa chọn tốt nhất dành cho hắn.

Đối với Vô Thường mà nói, giết một người là không hề khó, cái khó duy nhất chính là hắn có đủ “vật phẩm hiến tế” và mưu trí hay không mà thôi.