Chân Lộ

Chương 197: Ngố Ngố




Sau lưng họ, Lăng Trí sau khi nghe được những lời lẽ không hề có một chút sự quan tâm an nguy tính mạng của hắn của hai người Minh Pháp, hắn chỉ còn biết đứng lặng người một chỗ, chờ đợi Vô Thường đang dần dần rút ngắn khoảng cách giữa đôi bên xuống còn 15m, 13m, 10m…

-Ta liều mạng với ngươi!

Biết được tính mạng khó giữ khi Vô Thường tiếp cận, Liễn Ngọc Hồng Lâu không còn lối thoát nào khác ngoài cửa lớn sau lưng Vô Thường, Minh Pháp đại diện cho Thái Ất Tông cũng chẳng chăm lo tính mạng một hạt giống tốt như hắn, các cao thủ luôn kề cận bảo vệ một hoàng tử như hắn lại ở bên ngoài chờ đợi hắn đi ra, không ai bên cạnh.

Lăng Trí chỉ còn cách liều mạng, bản thân cướp lấy quyền chủ động tấn công, sử dụng Thần thông mạnh nhất bản thân ngộ được giết thẳng về hướng Vô Thường để tìm đường sống trong sự đe dọa cái chết đến từ Vô Thường.

-Để xem thân thể ngươi cứng hay độc của ta lợi hại.

Cơ thể Lăng Trí bỗng đưng đen tím, từng lỗ, từng lỗ chân lông của hắn không ngừng thoát ra một làn khói đen vây xung quanh thân thể hắn, càng ngày càng thêm đậm đặc.

Cho đến khi Vô Thường đầy vẻ khinh thưởng, thoải mái đặt chân vào phạm vi cách hắn 7m. Hắn lập tức hét lên.

-Sương Độc Toàn Phần!

Chỉ tay về Vô Thường, làn sương đen tím vô cùng âm hiểm xoay quanh người Lăng Trí bất ngờ tách ra, lập tức nhắm thẳng mục tiêu Vô Thường công đến với tốc độ khó tưởng.

Sương Độc Toàn Phần, một Thần thông thuộc loại truy đuổi mục tiêu, chạm vào người sẽ dẫn đến chết chóc đối với người có tu vi yếu hơn người ra đòn, gây tác dụng bào mòn thân thể đối với người có tu vi cao hơn người ra đòn nếu họ phòng thủ. Đây là một loại Thần thông chỉ có thể kháng cự hoặc phá hủy, không thể tránh né, thoát khỏi.

-Hư!

Lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo, Vô Thường chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên đấm ra một quyền hời hợt.

-Vùng!

Không khí bạo nổ một vùng nhỏ, khói đen tan biến, thân thể Lăng Trí đối diện cũng biến mất nửa thân trên, chỉ còn nửa thân dưới cùng nội tạng, máu huyết ngã nằm im lặng dưới đất.

Chỉ một chiêu thức chấp chứa Quyền Ý, Vô Thường hoàn toàn phá tan Thần thông đơn giản của Lăng Trí và giết chết hắn. Đây chính là sự chênh lệch sức mạnh giữa một kẻ vừa có thân thể đã vượt quá phạm trù Linh Nhân cảnh lại vừa có cảm ngộ sâu sắc đối với mọi nguồn sức mạnh và một kẻ tầm thương, thiên phú chỉ vẻn vẹn 72 sợi xích.

Khoảng cách chênh lệch là quá lớn!

-Đã nói nhiều lần, kẻ mà ta muốn giết chỉ có thể sống được thêm nhiều phút.

Để lại một câu với cái xác nửa vời vẫn đang không ngừng chảy máu đỏ thẩm của Lăng Trí, Vô Thường mang theo quần áo chưa được tẩy đi mùi huyết tinh tiến đến phía sau lưng hai người Minh Pháp, im lặng từng bước di chuyển cùng sáu viên ngọc châu lấp lánh nắm trong tay.

-Tiểu tử.

Lúc này, Minh Pháp bỗng dưng cất giọng, nói một câu tuy không rõ ràng về câu từ nhưng rất rõ ràng về ý nghĩa đối với Vô Thường.

-Đừng lầm tưởng rằng chúng ta sẽ che chở cho ngươi, những gì ngươi gây ra thì ngươi phải tự mình đối mặt. Chết chính là hết.

-Vãn bối hiểu rõ thưa tiền bối.

Vô Thường bình tĩnh trả lời.

-Ừm, vậy thì ngươi nên chuẩn bị tinh thần giải thích, biện hộ hoặc gánh chịu án phạt với Lâu chủ của Liễn Ngọc Hồng Lâu về những việc ngươi vừa gây ra đi là vừa, nàng ta là một người khá dữ tợn đấy.

Nhắc nhở thêm một câu, Minh Pháp im lặng dẫn hai người Vô Thường khuất bóng trong hẻm phòng, đi thông đến những gian phòng khác bên trong tầng một của Liễn Ngọc Hồng Lâu.

Chừng năm phút sau đó, bên trong một căn phòng được bày trí khá nhiều đồ vật.

Minh Pháp vừa dẫn hai người Vô Thường bước vào bên trong liền nói.

-Tại đây có tổng cộng 108 vật dụng, trong đó có phàm vật, có linh vật cũng có vật chết, vật không ra gì. Các ngươi trên tay có bao nhiêu viên ngọc thì được đổi lấy bấy nhiêu đồ vật, thời gian chỉ có 5 phút, nhanh tay đổi đi.

-Vâng.

Vô Thường và thiếu niên mày kiếm đáp lời, cả hai sau đó tách ra, mỗi người một bên dò xét các vật phẩm từ quần áo, bình hoa, búa, kéo cho đến kiếm, đao, thương, sách cũ, cần câu cá, một con chim nhỏ kêu “chích chích”,…

-Tiền bối, vãn bối đã chọn xong.

Loay hoay chưa đến một phút, Vô Thường mang theo sáu vật phẩm bao gồm hai chiếc áo một cho nam một cho nữ, hai thanh kiếm và hai quyển sách đi đến nói với Minh Pháp.

-Hử? Nhanh như vậy?

Kinh ngạc nhìn Vô Thường nói một câu, Minh Pháp ngay tức thì động ý niệm cảm nhận từng đồ vật Vô Thường mang đến, kiểm tra thử xem chúng là phàm vật hay vật hữu ích, là Vô Thường chọn đại ngẫu nghiên hay có ý định mới chọn đồ vật.

Khoảng 30 giây sau, Minh Pháp quái dị nhìn Vô Thường hỏi.

-Ngươi lúc chọn đã có ý định từ trước?

-Đúng vậy thưa tiền bối. Đây là đều những món đồ vật vãn bối cảm ứng được chúng rất tốt nên mới chọn. Tiền bối, chẳng lẽ có chuyện gì liên quan đến những món đồ này?

Vô Thường nghi hoặc hỏi.

Minh Pháp vội xua tay nói.

-Không. Ngươi đưa ta sáu viên ngọc rồi đi đi, bên ngoài đang có người chờ ngươi để hỏi tội.

-Vâng, tiền bối.

Nhanh tay cất sáu món đồ vật vào giới nhẫn, Vô Thường sau khi đưa sáu viên ngọc châu vào tay Minh Pháp cũng liền rời đi, bước ra khỏi cửa phòng.

Trong phòng, Minh Pháp nhìn hắn bước ra ngoài mà không khỏi kinh dị với khả năng hắn vừa thể hiện một hồi lâu.

“Ta đã phải mất suốt năm năm rèn luyện khả năng cảm ứng đồ vật tốt xấu, rồi lại trải qua ngần này tuổi đầu mới có thể dùng ba mươi giây tra được sáu vật phẩm kia đều là đồ tốt, nhất là hai quyển công pháp kia, chúng tuy không được nguyên vẹn nhưng tuyệt đối là cực phẩm đối với tu luyện giả dưới Linh Sư cảnh tu luyện. Vậy mà không ngờ hắn chỉ chưa đến 20 tuổi lại đã có khả năng cảm ứng gần như đuổi kịp, sánh bằng ta. Quả nhiên hắn là một mầm móng rất tốt, tốt nhất trong tất cả các mầm móng 50 năm qua ta từng gặp”.

-Ngươi là kẻ đã giết người ngay tại Liễn Ngọc Hồng Lâu của chúng ta?

Đúng như Minh Pháp nói, Vô Thường vừa đặt chân ra khỏi cửa phòng rồi đóng lại, một vị trung niên có thần sắc lạnh lùng đã lập tức chào hỏi hắn.

-Không sai, chính tại hạ.

Không cần trốn tránh, Vô Thường gật đầu thú nhận.

-Nếu vậy thì ngươi đi theo ta đến gặp Lâu chủ để xử trí tội trạng.

Lạnh nhạt một câu, trung cniên hớp mắt đã động tay vươn ra, chuẩn bị áp giải Vô Thường.

-Ấy, ta có thể tự đi được, không cần phải làm thế.

Nhanh nhẹn tránh né một cái vồ tay, Vô Thường bình đạm nói.

Đối diện, trung niên mắt lạnh khẽ nhìn hắn chăm chăm, trong lòng lại âm thầm có chút khen ngợi.

“Không ngờ một Linh Nhân cảnh viên mãn như ta lại không thể bắt được hắn. Phản xạ và thân thủ tên tiểu tử này rất không tồi”.

Vài giây sau, trung niên vừa xoay người bước đi vừa nói.

-Đi theo ta, nếu ngươi có dị động thì đừng trách ta ra tay độc ác.

-Không dám, tại hạ chắc chắn không dám.

Làm ra một nụ cười nhạt, Vô Thường ung đi theo sau trung niên qua từng dãy phòng, qua từng bậc thang, tiến thẳng đến lầu ba của Liễn Hồng Ngọc Lâu.

Cộc cộc cộc!

Đứng bên ngoài một căn phòng to lớn rộng đến gần 40m, trung niên đặt tay gõ mạnh lên hai cánh cửa to lớn ba lần.

-Để hắn vào đi.

Ngồi trên chiếc ghế chủ tọa to lớn, một nữ nhân mang khăn lụa che mặt sau khi nghe ba lần tiếng gõ cửa liền phái hai tên thuộc hạ vẫn luôn đứng canh cửa mở cửa ra.

Két.

-Đi thôi.

Cừa lớn vừa mở, trung niên lập tức dắt Vô Thường đầy mùi tinh huyết tỏa khắp thân đi vào.

-Bái kiến lâu chủ.

Đi đến giữa căn phòng rộng rãi với vẻn vẹn tính luôn cả hai người Vô Thường vừa bước vào là 18 người, trung niên quỳ một chan xuống nền gạch cung kính bái kiến nữ tử.

-Ngươi lui ra được rồi.

Khẽ nhìn Vô Thường tựa như con nai ngơ ngác ngó tới ngó lui xunh quanh căn phòng, nữ tử Lâu chủ phất tay đuổi trung niên rời đi.

-Thuộc hạ xin cáo lui.

Đứng dậy cung kính chắp tay với nữ tử Lâu chủ, trung niên cứ thế đi lùi cho đến khi gần ra đến cửa lớn mới dám quay người rời khỏi phòng.

“Két” một tiếng, cánh cửa bỗng dưng âm u đóng lại.

Ngay lúc này, nữ tử Lâu chủ nhìn Vô Thường lạnh nhạt nói.

-Ngươi có biết tội trạng sẽ gánh chịu khi dám giết người tại bổn lâu của ta?

“Trong 16 người này có bảy tỳ nữ người hầu, hai tên lính gác cửa, bốn vị Tông cảnh và hai Linh Nhân cảnh tầng 7, một Linh Nhân cảnh tầng 6”.

Bên trong lòng âm thầm quan sát 15 người có mặt trong phòng, bên ngoài thì Vô Thường khẽ gãi gãi đầu cứ tựa một tên mãn phu vừa trong rừng chui ra nói, hình tượng trông vô cùng buồn cười.

-Ờ thì vãn bối đúng là có giết hai người, nhưng còn tội trạng nặng hay nhẹ, bị xử phạt như thế nào, bản thân sẽ ra sao sau này thì vãn bối không biết. À tiền bối, người có thể giúp vãn bối hiểu rõ tội trạng của vãn bối được không?

-Phì…

-Hi hi…

-Phụt…

-Há há… Ha ha ha…

Vô Thường chỉ vừa dứt lời, trong căn phòng lớn bỗng dưng vang vọng lên từng tiếng, từng tiếng cười đầy khó hiểu đến từ hai thiếu nữ và hai vị lão giả Tông cảnh Nhựt Sầm, Thái Thái vốn đã có tâm trạng rất vui vẻ vì tuyển được hạt giống tốt.

-Ha ha ha ha, cười chết ta mất.

Mãi cho đến gần một phút sau, trong khi nữ tử Lâu chủ xám xịt mặt mũi, Vô Thường thì méo hiểu cái bọn điên này cười cái giống gì. Lão giả Thái Thái áp chế tiếng cười xuống, lão nhìn Vô Thường hỏi.

-Ừ hừm, tiểu tử, ngươi có biết chúng ta là ai không hả?

-Ờ thì… nếu vãn bối biết được các vị tiền bối là ai, tu vi mạnh mẽ ra sao thì đã không phải là Linh Nhân cảnh rồi.

Vô Thường khẽ đảo mắt trả lời.

Ngay tức thì, từng tiếng cười vang lại một lần nữa vang lên.

-Hi hi hi, tên nam nhân này thật thú vị nha.

Ngồi gần một thiếu niên đang rất âm trầm nhìn Vô Thường một cách lạnh lùng, hai thiếu nữ thấy biểu hiện “ngô ngố” của hắn trước những vị Tông cảnh liền cười vui trao đổi.

-Ha há, tiểu Thái, hắn trả lời đúng rồi đó. Hắn chỉ là Linh Nhân cảnh thì làm sao có thể cảm nhận được chúng ta đều là Tông cảnh.

-Tiểu tử, ngươi đang giỡn mặt với bọn ta?

Trong khi Nhựt Sầm cười vui nói với Thái Thái, Lãng Hùng đập một tay lên bàn tạo ra một tiếng “Bầm” to lớn mà lạnh lùng nói với Vô Thường, uy áp Tông cảnh cũng ít nhiều để lộ ra ngoài một chút trấn nhiếp Vô Thường.

-Ách, vãn bối giỡn mặt với các vị tiền bối?

“Vừa mới biết” mấy người trước mặt là Tông cảnh từ lời của Nhựt Sầm, Vô Thường còn chưa kịp phản ứng kinh sợ thì lại nghe Lãng Hùng nói thế, khiến hắn đành phải ngay lập tức đổ mồ hôi hột biện mình.

-Tiền bối, hình như có một sự hiểu lầm không hề nhỏ ở đây, vãn bối làm sao lại dám…

-Ngươi còn chối được ư?Vậy ta hỏi ngươi. Lúc ngươi giết người, lúc ngươi ngồi ở bàn thi, lúc ngươi nói chuyện với người khác, tính cách của ngươi lúc đó rất điềm đạm, bình tĩnh lại có sự cuồng ngạo mọi thứ, thế thì tại sao lúc này ngươi lại trông giống như kẻ khờ, không biết chữ chết được viết như thế nào khi đứng trước các vị Tông cảnh chúng ta. Ngươi nói xem, ngươi làm như vậy, ngươi cố tình dối lừa tính cách chân thật của bản thân, coi chúng ta như kẻ ngu để biểu diễn, đó không phải là giỡn mặt với bọn ta thì còn gọi là gì?

Lãng Hùng âm hàn quát lên.

Vô Thường cảm thấy rất bất ngờ nói.

-Tiền bối, vậy là các vị đã từng…

-Các vị chấp sự, theo ta thì hắn có lẽ cần một bài học nhỏ để có thể tỉnh táo hơn trong việc ăn nói trước mặt các vị đại nhân Tông cảnh.