Chân Lộ

Chương 188: Thiên Địa Thể Đến Giới Hạn




Vô Thường vừa bước ra khỏi nhà trọ bình dân vào lúc sáng sớm liền đã thấy Vũ Điệp Vũ xinh đẹp đứng ở bên ngoài chờ đợi.

Thấy hắn đi ra, Vũ Điệp Vũ mặc một bộ quần áo vàng nhạt cùng vài món trang sức lấp lánh ánh quang tinh khiết trang trí trên người, làm tô thêm vẻ đẹp thuần khiết của nàng, nàng lập tức đứng nghiêm nhu thuận nhìn hắn mỉm cười.

-Tướng công.

-Pặc… rập!

Một lần nữa bóp cổ nàng, đưa thân thể nhuyễn hương của nàng dán mạnh lên vách nhà trọ, Vô Thường lạnh nhạt hỏi.

-Ngươi, rốt cuộc muốn gì ở ta?

-Tiểu thư!

Núp ở một vài nơi gần cạnh, ba vị lão giả Linh Sư cảnh chưa phân tầng tức thì hoảng hồn lao ra khi thấy Vũ Điệp Vũ bị Vô Thường bóp cổ.

-Đừ…ng… đừng… qua đây.

Thấy ba người lao đến định cách không tấn công Vô Thường, Vũ Điệp Vũ cố gắng gượng cuống họng và thanh quản trong bàn tay to của Vô Thường kêu lên, bàn tay cũng giơ lên để ra hiệu họ dừng lại.

Đối diện gương mặt xinh đẹp vô song của nàng, Vô Thường không hề quan tâm những chuyện khác diễn ra xung quanh, hắn gằng giọng lên, bàn tay phải cũng siết chặt hơn.

-Nói! Ngươi muốn gì?

-Ư… ư… khụ …

Bị bàn tay hắn bóp chặt, Vũ Điệp Vũ tất nhiên sẽ không thể bật thốt lời, nàng chỉ là dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn, hai tay nhẹ nhàng mò đến ngón tay hắn kéo ra.

Thấy nàng như vậy, Vô Thường cũng nới lỏng bàn tay ra, tâm thần mạnh mẽ áp chế tính ác bên trong bản thân rồi nhẹ nhàng đặt nàng chạm đất.

-Khục… khục… khụ…

Vừa thoát khỏi bàn tay độc ác của hắn, Vũ Điệp Vũ tức thì ho khan liên tục. Tiếp đó ba giây sau, nàng bình ổn thân thể nói rõ ràng, to lớn, vững chắc với hắn.

-Ta thích ngươi, ta muốn ngươi làm phu quân của ta, ta…

Bất quá thì nàng còn chưa nói hết, hai mắt đen tối tựa vực sâu của Vô Thường đã như một cơn lốc xoáy sâu thẳm, ám muội ảnh hưởng trực diện đến đôi mắt của Vũ Điệp Vũ, khiến nàng dần dần mơ hồ ý thức, hai mí mắt nhanh chóng khép lại tiến vào giấc ngủ.

-…

Đỡ lấy thân thể mềm mại của nàng, Vô Thường xoay người nói với ba vị lão giả.

-Nàng chỉ ngủ một giấc, mang nàng đi.

-To gan!

-Ngươi dám làm hại tiểu thư!

-Giết hắn!

Mặc kệ lời lẽ Vô Thường nói nhăng nói cuội, ba vị lão giả chính mắt thấy Vũ Điệp Vũ ngất đi ngay trước mặt Vô Thường, cả ba vị đều chuẩn bị xuất kích giết chết Vô Thường.

Bất quá thì ngay khi họ vừa giơ tay định cách không đánh Vô Thường, hắn đã bỗng dưng biến mất ngay tại chỗ, chỉ còn lại thân ảnh Vũ Điệp Vũ không một chút ký ức về hắn nằm trên đất gạch.

-Hả?

-Chuyện… chuyện quái gì?

-Tiểu thư, tiểu thư, người thế nào rồi?!!!

-…

Hoảng sợ khi không biết chuyện gì vừa mới diễn ra trước mắt, cả ba người lập tức chạy đến bên cạnh Vũ Điệp Vũ, nâng đỡ nàng lên để xem xét và trợ giúp nàng bình ổn cơ thể nếu cần.

Lúc này, tại phía xa xa cách ba vị lão giả và Vũ Điệp Vũ bất tỉnh, một cậu bé trai mới lớn kỳ lạ hỏi mẹ.

-Mẹ ơi, tại sao ba vị gia gia kia hồi nãy đứng bất động tại chỗ rất lâu luôn, đến khi con đi tè xong cũng còn thấy đứng vậy, cứ như trời chồng ấy ạ?

-Sịt, chuyện của người ta con đừng nên xen vào con, như thế là không tốt đâu, vả lại không phải bây giờ họ đã hoạt động bình thường rồi sao?

-…

Trong căn phòng trọ đơn sơ mà Vô Thường không lâu về trước mới rời đi.

-Phụtttttt!

Vừa bước vào phòng, Vô Thường liền lập tức phun ra một ngụm máu lớn xuống sàn. Đây chính là hậu quả sau khi hắn đã sử dụng sức mạnh để xóa ký ức về hắn trong Vũ Điệp Vũ và làm bất động ý thức của ba lão giả Linh Sư cảnh, khiến họ tạm thời dừng hoạt động nhận thức cho đến khi hắn bước vào nhà trọ biệt khuất.

-Lại đây.

Nhìn dòng máu to, dày với thể tích lên đến khoảng 240cm3 dưới sàn, Vô Thường vội động ý niệm hấp thụ chúng lại.

-…

Thế nhưng là trước sự kêu gọi của hắn, của Thiên Địa Thể, dòng máu này lại hoàn toàn biến mất, chúng cứ như chưa từng xuất hiện trong phòng hay đã từng nằm trong cơ thể của hắn.

Tận mắt chứng kiến tình cảnh đó, trong lòng Vô Thường tự khắc biết bản thân đã sắp không xong. Hắn nằm trên giường cười cay đắng thì thầm.

-Giới hạn chịu của Thiên Địa Thể đã vỡ, kể từ lúc này, ta mất một phần cơ thể chính là nhỏ bé đi một phần, chết tức là chấm hết.

-Khốn nạn tiểu tai họa Vũ Điệp Vũ, đáng lẽ ta nên giết nàng mới đúng, nhưng vì sao…

-Không giết nàng, không phải chỉ đơn giản là do ta… dường như sâu trong ta, thứ cảm giác đó nó khiến ta không thể.

-Ài…

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, Vô Thường dần dần chìm vào giấc ngủ sâu, sâu vào trong tìm thức của cả kiếp trước…

Tái hiện trước mắt Vô Thường ở một thời điểm nào đó trong giấc ngủ của hắn là một khung cảnh rừng cây rậm rạp, ở giữa con suối êm đềm có hai cậu bé trai chừng 5, 6 tuổi đang thi nhau bắt cá nhỏ, xem ai sẽ là người bắt được cá nhiều hơn trước khi trời tối.

-Trời tối rồi Họa Họa, về thôi, trận này tao thắng rồi nhé.

Cậu bé trai tóc vàng thấy mặt trời khuất bóng sau hàng cây liền quay người cười nói cậu bé tóc đen, tay phải cũng không quên chỉ tay vào số cá bắt được đang nằm trong xô nhựa màu đen bên tay trái.

Cậu bé tóc đen vội nhìn qua xô đen, thoáng đếm số cá trong xô so với xô màu vàng đang đặt trên bờ của bản thân và thấy được sự chênh lệch hai con cá nhỏ liền cắn răng nói to.

-Trời chưa tối, tao và mày vẫn còn bắt được một hồi nữa, thắng bại chưa phân đâu.

-Mày lại thế nữa rồi Họa Họa.

Cậu bé tóc vàng lắc đầu nói.

-Nhìn xem, trời tối, nước suối cũng đen thui, sao mà biết cá ở đâu để bắt chứ? Về thôi, ba mẹ của tao và ba mẹ của mày chắc sốt ruột lắm đó, chúng ta đã chơi hơn 4 tiếng rồi còn gì.

-Không, trời rõ ràng còn chưa tối, tao vẫn còn bắt được!

Cố chấp vì không muốn thua cậu bé tóc vàng một lần nữa, cậu bé tác đen gằng giọng lên, hai tay tiếp tục vùng vẫy nước trong bóng đen.

-Àizzz, mày thật là…

Thấy thế, cậu bé tóc vàng chỉ lắc đầu thở dài, hai tay cũng chán nàn mò xuống nước chỉ vì không muốn bỏ thằng bạn nối khố này.

-Thiếu gia, thiếu gia…

Bất quá cũng ngay đúng lúc này, một giọng kêu thanh thót, trong trẻo từ phương hướng xa bỗng truyền đến. Tiếp đó từ xa, một cô bé có chừng 7 tuổi, tóc được thắt hai bím, đeo mắt kính cận, ăn mặc váy dài của người hầu nhưng hiện tại đã rất lấm len, lộn xộn chạy đến chỗ hai cậu bé.

Phát hiện cậu bé tóc đen đang trong bóng đen mờ nhạt bắt cá dưới hồ, cố be vui mừng đến phát khóc nói.

-Tìm được thiếu gia rồi, nô tỳ tìm được thiếu gia rồi, hức hức…

-…

Thình lình mở mắt ra khiến tất cả khung cảnh đều tan biến, Vô Thường có đầu đầy mồ hôi bật người ngồi dậy trên giường giữa đêm tối.

-Mơ, ta lại mơ rồi sao?

Phì phò trong cơn thở nặng một câu, Vô Thường sau khi đưa ta khẽ bóp chân sườn sóng mũi vài lần liền rời giường đứng dậy, đi đến cửa sổ mở toang ra để gió mát giữa trăng sáng vờn vợn trên cao ùa vào.

Hắn nhìn ra con sông phía trước đang có hai thân ảnh một đen, một xám, một che mặt, một thiếu niên tuấn mỹ đánh nhau, chiêu thức tung ra đủ loại nhưng lại rất vi diệu cùng đẳng cấp nên đều hóa giải lẫn nhau mà không tạo ra bất cứ âm thanh gì quấy rối giấc ngủ mọi người xung quanh. Hắn kỳ lạ tự nhủ.

-Bé gái đó là ai, ta vì sao không thể thấy rõ gương mặt?

-Một cảm giác quen thuộc lại bi thương này…

-Ài…, Vô Thường, tao càng ngày càng khó hiểu đối với mày và đối với cả chính tao rồi!

-…



Ó ó o ò Ò O.

Trời vừa sáng, Vô Thường chỉ cao còn 1m82 với bộ quần áo kỳ lạ, tóc đen ngắn, tay đeo đồng hồ đã nhanh chóng chạy đến bảng thông báo tại đường lớn nhằm xem kết quả thông báo của Thái Ất Thông để nếu hắn đậu, hắn vẫn có đủ thời gian từ đây chạy đến Liễn Ngọc Hồng Lâu tham dự cuộc tuyển nhân tài chính thức.

Lựa chọn nơi cách khá xa Liễn Ngọc Hồng Lâu cũng không phải Vô Thường ngốc, không nghĩ ra phương án lựa chọn nhà trọ gần Liễn Ngọc Hồng Lâu để thuận tiện cho việc xem kết quả lẫn tiến vào Liễn Ngọc Hồng Lâu. Vô Thường lựa chọn nơi đây đơn giản là vì khi có kết quả, khu vực bảng thông báo sẽ không đông nghẹt, kín mít người người tranh nhau xem kết quả khiến hắn khó nhìn, không những thế lại còn đủ thời gian để đi đến Liễn Ngọc Hồng Lâu trước giờ tý theo dự tính.

Bất quá thì không được hoàn mỹ như Vô Thường mong đợi, nơi này đúng là rất ít tầng lớp thanh thiếu niên có ý nghĩ giống hắn, nhưng mà những người ở tầng lớp khác với mục đích chủ yếu xem cho vui lại vây quanh bảng lớn khá đông, nếu không phải hắn thông minh lựa chọn vị trí thì e rằng hiện tại cũng đã phải tốn nhiều công sức hơn nữa mới có thể ngó được kết quả.

-Á đệch, sao toàn là số thế lày, không có tên người làm sao biết là ai với ai?

-Ể, toàn số ư? Trời, thôi đi về ngủ cho đỡ mệt.

-Hây dà, thật tiết a, cứ tưởng có thể biết được một vài người đậu, một vài người rớt, vậy mà…

-Chết tiệt, thế này làm sao biết hôm qua ta cá độ Đỗ Trung đậu là đúng hay sai?

-…

Xem ra số Vô Thường vẫn còn may, từ giấy báo kết quả của Thái Ất Tông vốn chỉ có số hiệu báo danh chứ không hề kèm theo tên tuổi nên đã rất nhanh chóng xua đuổi dòng người hiếu kỳ muốn biết vị thiên tài nào được tiến vào Liễn Ngọc Hồng Lâu rời đi, trả lại một mảnh không gian bình thường cho Vô Thường.

-Để xem nào, số báo danh của ta là…

Xung quanh chỉ còn gần 20 bóng dáng thiếu nam thiếu nữ vừa cầm lệnh bài ra vừa dò xét số báo danh trên bảng, Vô Thường cũng chớp mắt lấy ra lệnh bài của bản thân, dò xét trong 100 số báo danh to lớn nằm trên bảng.

-1445…

-1445?

Có chút bất ngờ khi chỉ vừa dò ở hàng ngoài cùng bên trái đã ngay lập tức thấy số báo danh 1445 của bản thân nằm ngay vị trí số 1 đầu tiên, nhưng sau đó Vô Thường liền bỗng chợt thấu hiểu ra một điều khá thú vị mà hắn đã dự đoán từ trước, từ ngay khi Thái Ất Tông đưa ra yêu cầu.

“Quả nhiên nếu viết tờ tự thuật con đường phát triển sức mạnh đến Linh Nhân cảnh càng để lộ bản thân đã chăm chỉ, cố gắng, thực chiến, trải qua hiểm quy, đoạt được cơ duyên càng nhiều, vị trí xếp hạng cũng liền cao”.

“Có lẽ để xếp hạng mọi người, họ sẽ phải sử dụng đến điểm số, điều này cũng đồng nghĩa trong cuộc tuyển chọn giờ tý trưa nay, họ chắc chắn sẽ còn phân ra nhiều thử thách khác nhau đối với 100 người để lấy ra các tiêu chí khác nhau, từ đó mới chọn lọc ra nhân tài ưu tú nhất cử đến tham gia cuộc sát hạch”.

“Nhưng mà điều tất yếu, họ dĩ nhiên vẫn sẽ ưu tiên thiên phú tiềm chất hơn vì dù sao thí sinh tham gia cũng chỉ có độ tuổi mới lớn, cần được vun trồng kỹ lưỡng”.

-Thiên phú ta đã đề cử trong giấy như cũ là 83 sợi xích, Hỏa Tâm Đan và chuyên về Luyện Thể. Hy vọng sẽ không bắt sử dụng sức mạnh linh lực.

Mang thẻ bài, Vô Thường quay lưng phóng lên một tòa kiến trúc. Từng bước, từng bước nhảy rời đi trong bộ quầy tây đen, giày da, cavat và chiếc áo trắng sơ mi khá chật vì cơ bắp săn chắc của hắn.

Liễn Ngọc Hồng Lâu, tòa lâu các đệ nhất Liễu Thanh thành.