Chân Linh Cửu Biến

Chương 197: Thông linh kiếm




Dịch giả: Titan

Xa xa trên mặt biển, một thanh niên hơn hai mươi tuổi sắc mặt tái nhợt nhìn rất đáng sợ đang đứng trên lưng một con rùa biển khổng lồ. Xung quanh con rùa ở biển còn có thêm ba con hải xà dáng dấp chừng vài chục trượng đang vui đùa. Đồng thời trong miệng chúng không ngừng phát ra những tiếng ti ti vang dội như có ý muốn báo điều gì đó cho người thanh niên đang đứng trên rùa biển.

Thanh Loan điểu ré dài một tiếng, lao thẳng xuống người thanh niên. Thân hình của nó càng xuống thấp càng thu nhỏ lại. Cuối cùng khi nó đậu trên vai người thanh niên thì chỉ còn nhỏ lại một thước.

Khi đậu trên vai Lục Bình, Thanh loan điểu kêu mấy tiếng “thu thu”. Trên mặt Lục Bình lộ một nụ cười lạnh, nói:

- Quả nhiên là có trò quỷ, đến cũng nhanh đấy!

Bây giờ Lục Bình đang đứng ở chỗ mà Viên Chiêm đã từng nhắc tới Hồ Lệ Lệ cùng đám ba người Lãnh Thiên tách ra. Nơi này cách Yêu tộc hải vực một khoảng không quá xa.

Hồ Lệ Lệ là người luôn có mưu định trước khi hành động. Cho tới bây giờ nàng ta không bao giờ làm những chuyện mà không nắm chắc phần thắng. Nếu đúng như Viên Chiêm nói thì nàng tự nguyện dẫn dụ yêu thú truy kích theo, chắc nàng ấy cũng đã có liệu định một phương pháp thoát thân. Lục Bình nghĩ Hồ Lệ Lệ sẽ không vẫn lạc.

Các linh sủng thủ hạ của Lục Bình thì trừ Đại Bảo ra, toàn bộ đều được thả ra để cho bọn chúng dò xét tin tức. Tam linh ở Yêu tộc hải vực du đãng cả ngày, đến một con dung huyết trung hậu kỳ yêu thú cũng không thấy, gặp phải mấy con dung huyết sơ kỳ yêu thú, linh trí tuy khai, hỏi ra thì vẫn u mê như cũ. Như vậy cũng không tin tức gì hữu dụng.

Khiến cho Lục Bình tâm hồn cố kỵ chính là Yêu tộc hải vực những thứ dung huyết trung hậu kỳ yêu thú đột nhiên biến mất kia.

Lục Bình phất tay đem toàn bộ linh sủng thu vào trong linh thú đại. Nước biển dưới chân hắn đẩy lên dọc thân thể, một lúc sau trên mặt biến tạo thành một thủy nhân. Ngay sau đó, thủy nhân đột nhiên rẽ nước băng băng tiến tới. Cột nước trên mặt biển văng tứ tán thành những đóa bọt nước, nhưng không thấy tăm tích Lục Bình đâu nữa.

Một chốc sau, có một tu sĩ thân hình mơ hồ xẹt qua chung quanh mặt biên, phảng phất phát giác một cái gì đó, dừng lại đem thần thức tản ra cẩn thận dò xét. Cuối cùng hắn cũng không thu hoạch được gì, lắc đầu tự trào phúng, liên theo hướng đông bắc đi thăng.

Ở sâu dưới đáy biển hơn trăm trượng sau lưng tu sĩ này, có một dòng nước ngầm đang xoáy tròn cuốn đi dõi theo hướng tu sĩ.

Lục Bình tuy đã tham khảo “Vô hình kiếm quyết”, đem ẩn thân thuật tự thân cũng tăng lên không ít. Nhưng Lục Bình vẫn như cũ, không dám khinh thường, ỷ vào thần thức mình vượt xa tu sĩ cùng cấp, hơn trăm trượng ngoài đáy biển xa xa bám sau lưng tu sĩ có hình tích khả nghi này.

Lúc này Lục Bình phảng phất như một con cá thỏa thích du ngoạn trong biển rộng, giống như đứa bé trở về vòng tay ôm ấp của người mẹ. Lục Bình đột nhiên nhớ tới hôm ở Thất Tinh thiên, Cẩm Lỗ chân nhân cùng hơn sáu trăm đạo tràn kiếm quang đầy linh tính, cùng lúc y rút đi, một con đại ngư linh hoạt do kiếm quang tạo ra.

Trong lòng Lục Bình như có sở ngộ, đưa một ngón tay chỉ, một đạo nước biển ngưng kết thành một đạo thủy kiếm. Bản chất của đạo thủy kiếm này tương đồng với nước biển bốn phía, cũng nhiều động tạo rực theo nước biển. Vậy mà Lục Bình lại thực thực tại tại thông qua đạo thủy kiếm này, nắm chặt nhịp điệu của biến rộng đang phập phồng dao động. Trong phút chốc, thủy kiếm phảng phất có sinh mạng, đồng nhất với nước biển, nhưng lại không giống nước biển nữa.

Trong bụng Lục Bình mừng rỡ, đây là “Kiếm quang thông linh”. Hắn không ngờ rằng chỉ là tình huống tình cờ, vậy mà lại lĩnh ngộ được cảnh giới của “Kiếm quang thông linh”.

Lục Bình vẫy tay lại một đường thủy kiếm đánh ra. Thủy kiếm vẫn linh động như cũ, phảng phất nắm chặt mạch bác của biển rộng. Lục Bình đánh ra từng đạo thủy kiếm. Cho đến khi đánh tới đạo thủy kiếm thứ năm mươi lăm, thủy kiếm rốt cuộc mất đi linh tính, trong biển rộng lộ ra vẻ xa cách không hòa nhập như ban đầu nữa.

Lục Bình phất tay đem năm mươi bốn đạo thủy kiếm khác đồng xóa đi. Mặc dù so với sáu trăm bốn mươi tám đạo kiếm quang toàn bộ thông linh của Cẩm Lỗ chân nhân còn có chênh lệch khoảng cách rất lớn, nhưng đối với hắn mà nói, đã là một bước tiến bộ rõ rệt.

Kềm chế niềm vui sướng do tiến bộ trong kiếm thuật mang đến, Lục Bình ngẩng đầu nhìn lại, ở không trung không còn thấy tung tích của tu sĩ có thân hình mơ hồ kia nữa. Lục Bình cười khổ một tiếng, từ từ nổi lên mặt nước:

- Chăng lẽ mình tưởng lầm rồi?

- Các hạ thật đúng là người có bản lĩnh, không ngờ đã đi theo tại hạ một thời gian dài như vậy. Nếu không phải các hạ kiếm khí ngất trời, để lộ hành tung, sợ rằng tại hạ còn không biết là đang bị người theo dõi đấy!

Lục Bình xoay người đề phòng, nhìn về phía người nói chuyện, không phải là người tu sĩ mà mình đang theo dõi đó sao?

Không biết người này đã dùng cách gì, khi Lục Bình nổi lên mặt nước, hắn che đậy hành tung, không bị Lục Bình phát giác.

Lục Bình cười khổ một tiếng, biết là mình mới vừa lâm vào trạng thái đốn ngộ (đột nhiên cảm ngộ). Tuy nói lĩnh ngộ cảnh giới “Kiếm quang thông linh”, nhưng do mải trầm mê diễn luyện kiếm thuật đã quên ngụy trang, bị tu sĩ phát hiện tung tích của mình.

Trong bụng Lục Bình cũng hơi động, nhưng hắn cũng không vội vàng trở mặt với tu sĩ này, mà lên tiếng nói:

- Các hạ tới đây với mục đích gì?

- Ngươi là Chân Linh phái tu sĩ?

Người này trầm giọng hỏi, thân hình mơ hồ lui về phía sau hai bước, Lục Bình biết toàn thân hắn có pháp lực mạnh mẽ, đang đề phòng.

Lục Bình từ chối cho ý kiến, hỏi lại một câu nước đôi:

- Ta cùng với các hạ mục đích giống nhau, chẳng phải là vì kia “Đa bảo đồng tử” sao?

Mặt nạ Lục Bình mang trên mặt trăng và tái nhợt. Hắn cố ý thay đổi giọng nói, dùng Tàng linh thuật đem tu vi của mình che giấu đến dung huyết tầng bảy.

Lục Bình khi đang nói chuyện, thần thức nhất mực chung quanh tu sĩ bồi hồi. Hắn nhận ra được khi nhắc tới “Đa bảo đồng tử”, pháp lực tu sĩ có chút bớt đi sự đề phòng, liền biết mình cũng không đoán sai.

Tu sĩ vẫn như cũ hỏi:

- Các hạ đến rốt cuộc là tu sĩ phái nào? Vì sao bản thân ta không biết lần hành động này còn có các hạ tham dự?

Lục Bình hừ lạnh một tiếng, dáng vẻ thẹn quá đã hóa thành giận, nói:

- Tên ngu ngốc kia nói ta với họ Lục không phải đối thủ. Lão tử cùng tên họ Lục kia thù sâu như biển. Đối phó hắn cũng không phải là chỉ có một mình ta, nói gì ta cũng phải xem hắn chết như thế nào ở trước mắt ta.

Tu sĩ cười ha hả, chợt hiểu ra nói:

- Các hạ là sư đệ của Huyền Linh phái Trương Duy Thanh sao? Ta đã sớm nghe nói Trương sư đệ vì họ Lục này gây cho quý phái không ít chuyện nhức đầu. Mấy năm trước Đãi tội tu sĩ của các phái tại Chân Linh phái hoãn trùng hải vực truy sát người này, chính Trương sư đệ là một trong những người tích cực. Tuy vậy Trương sư đệ dung huyết tầng bảy tu vi đấu với “Đa bảo đồng tử” đích xác là cật lực. Như vậy cũng khó trách người nọ không để nghị sư để tham gia lần hành động này.

Lục Bình biểu lộ sự giận dữ, trong lòng cũng đã hiểu được nhiều chuyện. Từ trước tới nay, Lục Bình vẫn cho rằng năm đó bị Đãi tội tu sĩ các phái đuổi giết là do cha con Lý Tử Minh để tin tức lộ ra ngoài, không nghĩ đến Viên Chiêm cũng có phần.

Kỳ quái là lúc ấy Lục Bình cùng Viên Chiêm cũng không đụng chạm gì.

Vị tu sĩ này đã nhầm lẫn nhận diện tu sĩ gương mặt tái nhợt trước mặt mình là Huyền Linh phái Trương Duy Thanh, dĩ nhiên Lục Bình cũng tự nhận luôn. Đợi đến lúc tu sĩ này mời Lục Bình cùng đi đến hội hợp với những người khác, Lục Bình hớn hở đáp ứng ngay.

Đang lúc tu sĩ xoay người, nhanh như cắt, Lục Bình dùng Thanh Hàm kiếm đâm sau lưng y.

Mặc dù tu sĩ này cũng tin lời của Lục Bình được bảy tám phần, nhưng vẫn có chút phòng bị. Khi Lục Bình đâm một kiếm, tu sĩ dùng hộ cương thân khí giường ra, đồng thời thân hình tu sĩ mơ hồ đột nhiên ngưng lại, một làn sương mù màu trắng đã quấn quanh Thanh Hàm kiếm.