Chân Linh Cửu Biến

Chương 1432: Trấn áp ý niệm (1)




Trong đầu Lục Bình một trận lửa nóng, nhìn dáng dấp người đó lấy được thần thạch sau đó lại không lấy được Thất Tổ ý niệm còn để lại trong thần thạch. Lúc này chỉ có thông qua trấn áp Thất Tổ ý chí lưu tồn trong thần thạch để đạt được nội dung của Thất Tổ Khai Thiên giảng pháp còn để lại bên trong.

Đạo đàn thế giới cấm chế chém giết, như vậy Lục Bình không cách nào thông qua tập sát người đó để đạt được Khánh Âm Thần Thạch, thật vất vả kềm chế tham niệm cùng sát ý trong lòng. Lục Bình bất đắc dĩ phát hiện chuyện này mình tựa hồ chỉ có chờ đợi, đồng thời còn muốn gửi hy vọng vào người đó cuối cùng không cách nào trấn áp Thất Tổ ý chí lưu tồn trong thần thạch.

Chỉ cần người đó trấn áp thất bại, thần thạch lại không có cách nào mang ra khỏi đạo đàn thế giới. Như vậy người đó giữ vật ấy trong tay cũng không có ý nghĩa, có lẽ ông ta sẽ vì vậy mà vứt bỏ thần thạch cũng chưa biết chừng.

Mặc dù hy vọng này nhìn qua cũng không quá lớn. Người đó hoàn toàn có thể xuất hiện trước đạo đàn thế giới một mực mang thần thạch trên người, nhưng Lục Bình vẫn nguyện ý chờ xem. Dù sao lúc này lấy khoảng cách Lục Bình đi tới mà nói, nơi đây hai tầng áp lực đối với Lục Bình cũng đã đủ hắn dùng để tu luyện một khoảng thời gian.

Lục Bình lấy Quải Vân Phàm che giấu khí tức toàn thân, đồng thời lấy tường vẫn che đậy thân hình, ngồi xếp bằng trên Hán Bạch Ngọc bồ đoàn, đỉnh đầu từ từ dâng lên Linh Lung Tửu Đỉnh.

Nửa cái Thanh Minh Giang thủy mạch chi mạch bị Lục Bình giấu trong tửu đỉnh được hắn dẫn dắt ra. Một đạo thủy linh khí tinh thuần giống như thác nước rũ xuống từ trong tửu đỉnh, nhất thời tạo thành một đoàn linh khí chi vụ nồng đậm quanh người Lục Bình.

Đoàn linh vụ nọ chẳng qua lấy Lục Bình làm trung tâm tạo thành một vụ đoàn vào khoảng một trường, sau đó bị một loại lực lượng vô hình giam cầm, cũng không tán dật ra bốn phía chút nào nữa.

Lục Bình ở chỗ này bế quan tu luyện chớp mắt đã qua mười ngày. Linh khí ba động kịch liệt trong lòng hai bàn tay của đại tu sĩ thủy chung chưa từng ngừng nghỉ. Vậy mà vẻ nổi giận trên mặt cũng càng lúc càng rõ ràng, hiển nhiên ông ta một mực không hề trấn áp được Thất Tổ ý chí tích chứa trong thần thạch, đương nhiên cũng không cách nào lấy được ý chí cùng với nội dung ghi lại của Thất Tổ lưu tồn trong thần thạch.

Rốt cục, mất đi kiên nhẫn đại tu sĩ nên mạnh thần thạch đang cầm trong tay xuống đất, trên mặt đất văng lên một mảnh thổ bì, sau khi rơi xuống vừa khéo che lại cái lỗ hổng do thần thạch đập thủng xuyên qua tạo ra.

Đại tu sĩ thong thả tới lui mấy bước, tựa hồ đè nén tức giận trong lòng lại muốn khom lưng chuẩn bị nhặt lại thân thạch. Ngay vào lúc này, động tác khom lưng của đại tu sĩ cứng đờ, rồi sau đó nhanh chóng đứng dậy làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nhìn qua bên trái ông ta.

Vẻ mặt Lục Bình ngẩn ra, sau một lúc lâu, khi đó mới phát hiện chỗ mà đại tu sĩ nhìn sang có một đạo độn quang đang tới phía ông ta.

Lục Bình rùng mình, có thể ở bên trong đao đàn thế giới thi triển độn thuật phi đằng, nghĩ đến chí ít cũng là đại tu sĩ. Người đến có thực lực sợ rằng còn phải trên vị đại tu sĩ trước mắt.

Lục Bình lập tức cắt đứt tu luyện, Linh Lung Tửu Đỉnh lùi về trong Hoàng Kim ốc của hắn. Thủy linh tinh hoa nồng đặc bởi vì mất đi ngọn nguồn rất nhanh sau đó bị thân thể của Lục Bình thu nạp không còn. Chút xíu linh khí ba động cuối cùng quanh người Lục Bình cũng biến mất không thấy.

Độn quang rơi xuống, một vị đại tu sĩ đi ra từ trong độn quang. Vị tu sĩ trước mặt vội vàng đi lên phía trước, tựa hồ rất cung kính người đến.

Lục Bình nhìn thấy người đó chính là sửng sốt. Hắn cũng biết người đó, hơn nữa còn đã từng giao thủ. Đó chính là đại tu sĩ họ Cốc trên Thanh Minh giang cùng Ngũ Hành tông một vị đại tu sĩ ngự sử một món linh phiên liên thủ chặn lại Lục Bình. Lục Bình nhớ trong tay người đó ngự sử là một món linh bảo hình dạng ngọn núi màu vàng.

Lúc ấy hai người liên thủ mặc dù trọng thương Lục Bình, nhưng hai người họ cuối cùng cũng không đòi được chỗ tốt. Linh bảo trong tay vị đại tu sĩ ngự sử linh chiến bị Lục Bình dùng linh bảo Tiên Đạo cắt thành rách nát.

Tuy nhiên từ lúc giao thủ xem ra, tu vi của Ngũ Hành tổng tu sĩ họ Cốc mặc dù không tệ, nhưng cũng không coi là cao minh cỡ nào. Tuy nhiên người đó trong Cửu Huyền lâu cuộc chiến lại cũng coi là nhất minh kinh nhân. Nếu Lục Bình nhớ không lầm, người đó cuối cùng danh liệt thứ chín trên chiến công bảng của pháp tướng hậu kỳ.

Bởi vì người đó cùng Lục Bình có chút thù oán, lại là Ngũ Hành tông tu sĩ, cho nên Lục Bình khó tránh khỏi chú ý nhiều chút tới lão ta. Nhưng cũng chính bởi vì như vậy, Lục Bình đối với chiến công bảng của pháp tướng hậu kỳ ít nhiều có chút không cho là phải. Đối với Lục Bình mà nói, người có tu vi giống như tu sĩ họ Cốc như vậy đều có thể chiếm cứ vị trí cao ở hàng mười người đầu, chẳng lẽ pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ đều không có ai hay sao?

Lục Bình cũng không dám nói bởi vì duyên cớ mình bây giờ quá mạnh mẽ, hắn vẫn không cuồng vọng đến trình độ như vậy. Hắn cũng biết trong pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ vẫn có không ít nhân vật cực kỳ lợi hại, cũng sẽ không bởi vì mình đã từng đánh bại mấy vị đại tu sĩ, liền cho rằng tất cả đại tu sĩ đều bất quá như vậy.

Nhưng bây giờ khi Lục Bình cảm giác được khí tức quanh người vị đại tu sĩ đó thì trong lòng không khỏi giật mình nhảy một cái. Thực lực của người đó hiện giờ thật sự vượt ra khỏi ngoài sự dự liệu của Lục Bình. Đây làm gì còn là vị đại tu sĩ ban đầu mai phục Lục Bình, ngược lại thiếu chút nữa bị hắn gây thương tích. Lấy tu vi của người đó bây giờ biểu hiện ra, ban đầu Lục Bình trên Thanh Minh giang căn bản không cách nào chạy trốn lão ta cùng với vị đại tu sĩ khác liên thủ ngăn chặn.

Người đó ban đầu kiên quyết không giấu giếm thực lực, như vậy chỉ có một khả năng. Trong thời gian ngắn ngủi sau Lạc Tâm sơn cuộc chiến, tu vị thực lực của người đó xuất hiện một lần tăng trưởng không thể tưởng tượng nổi. Mà chứng cớ chính là khí tức mạnh mẽ phập phồng mênh mông quanh người khiến cho thần niệm của Lục Bình vốn sợ bị phát hiện mà không dám lên trước, chỉ ở chỗ rất xa có thể cảm thụ loại khí tức ba động cuồng bạo đó mà không bị khống chế.

Rất hiển nhiên, đây là bởi vì thực lực của lão ta chợt gia tăng. Mà chân nguyên cùng thần niệm của lão vẫn không thể làm được tới hợp tác cùng khống chế hữu hiệu, khiến cho khí tức hết thảy quanh thân thủy chung không cách nào lấy được thu liễm.

Bởi vì thần niệm của Lục Bình không dám chạy đến quá gần, vì vậy không cách nào biết hai người đang thương lượng cái gì. Chẳng qua là đại tu sĩ họ Cốc của Ngũ Hành tông tựa hồ một mực hướng về phía một vị đại tu sĩ khác phân phó gì đó. Trong khi đó một vị đại tu sĩ khác không ngừng gật đầu, gương mặt vẻ cung kính.

Cuối cùng đại tu sĩ họ Cốc phất phất tay, độn quang dâng lên dưới chân, dường như đang gọi ông ta cùng đi theo mình. Còn vị đại tu sĩ kia quay đầu lại nhìn một chút, sắc mặt tựa hồ lộ ra rất do dự, hiển nhiên bởi vì duyên cớ viên Khánh Âm Toái Thạch bị ông ta đập vào trong đất.