Lời của Phong Bách Nhật cứ liên tiếp xoáy vào tai Tiểu Bình:
- Một kẻ sắp chết như ngươi lẽ nào lại không muốn biết ai là kẻ thù sát phụ?
- ...
- Ngươi không thể báo phục phụ thù, ta biết, nhưng chấp nhận một cái chết hồ đồ như ngươi, thử hỏi, lão Trang Thụ ở dưới cửu tuyền có yên lòng nhắm mắt không?
- ...
- Ngươi cũng cam lòng nhận chịu là bất hiếu tử sao? Không thể trả thù cho phụ thân, lại càng không muốn biết kẻ thù sát phụ là ai, ngươi đúng là kẻ bất hiếu!
“Kẻ bất hiếu ... Kẻ bất hiếu ...” Những thanh âm này cứ xoáy mãi vào tai làm cho Tiểu Bình phải lao đao nghiêng ngả như chiếc thuyền con đang bị một cơn phong ba bão tố điên cuồng vùi dập.
Sau cùng, với chủ ý đã định, Tiểu Bình chợt hít một hơi thật dài, thật dài:
- Trước hết, ta muốn biết cách dụng kế của ngươi là thế nào?
Phong Bách Nhật đáp tự phụ:
- Quá dễ! Vì đối với ngươi, có lẽ cũng như ta, quá tự phụ là tâm cơ chỉ có hơn chứ không kém người, ta đành dụng kế liên hoàn và luôn thay đổi để lúc thì hư lúc thì thực!
- Hư hư thực thực! Tốt! Hãy giải thích cụ thể xem!
- Trước hết ta đặt cạnh ngươi hai người, một thì nôn nóng luôn nói theo ngươi, phụ họa với ngươi làm ngươi hoặc mất dần cảnh giác hoặc phải hoang mang, chẳng biết tin vào đâu, và một còn lại thì giữ vai trò một kẻ thất thế, bi quan và sẽ đa nghi hơn cả ngươi, đó chính là Gia Cát Nguyên như ngươi đã biết!
- Ngươi vừa bảo đó là kế liên hoàn? Phải chăng trong đó có Triệu Thạch Liễu?
- Ả họ Triệu ư? Đương nhiên không thể thiếu phần ả, cho dù không có ả thì ta vẫn thừa khả năng thay ả bằng một nhân vật nào khác!
Tâm cơ máy động, Tiểu Bình vụt hỏi:
- Tìm người khác thay vào? Ngươi muốn nói ả họ Triệu không đồng tình với ngươi?
- Tại sao ả phải đồng tình một khi sự việc xảy ra đều ngoài ý muốn của ả?
Tiểu Bình vỡ lẽ:
- Ta hiểu rồi! Hư hư thực thực ở đây là ả họ Triệu bị nhục hình là thật, còn việc ngươi xuất thủ hạ sát kẻ dưới quyền là giả?
- Không sai! Chỉ tại ngươi mù nên ngươi mới lầm kế mọn này của ta. Kỳ thực, ta chỉ cho ả la chứ đâu cho ả có cơ hội phát thoại. Do đó, trừ khi ả biết ngươi đang ngấm ngầm oán hận ả, nghĩ ả là đồng mưu với ta, ái chà ... ả cứ lo lắng bồn chồn còn hơn là lo lắng cho chính sinh mạng của ả nữa! Xem ra ả này có phần nào nặng tình với ngươi đây!
Tiểu Bình hừ lạnh:
- Còn người bị Gia Cát Nguyên hạ sát ...
Phong Bách Nhật ngắt lời và thản nhiên thừa nhận:
- Có giả phải có thật. Muốn chiếm lòng tin của một người đầy đa nghi như ngươi, nếu phải giết một mạng người thì (thiếu một đoạn - cuốn – trang ,,, ) - Thế nào rồi, lão Quái Y?
- Từ từ nào! Ngươi gấp không lẽ ta không gấp? Tình hình thế nào rồi?
- Y vẫn đang chờ ở chỗ lão ma. Có lẽ đã nóng lòng lắm rồi.
- Cứ để y chờ! Hừ! Nếu y hỏi, cứ bảo Quái Y này chưa xong việc! Đi đi!
- oOo - Sắp có kết quả chưa, lão Quái Y?
- Ngươi đó à? Ta cũng đang trông ngươi đây! Theo ngươi, liệu pháp này có giúp Tiểu chủ nhân ngươi khôi phục võ công?
- Chao ôi, sao lão lại hỏi ta? Lão là Quái Y, là đại danh y, trong khi ta trước sau chỉ là một kẻ học việc không hơn không kém. Ta biết gì cho lão hỏi?
- Hà ... Tuy ta cũng biết vậy nhưng hỏi thì cũng phải hỏi! Chẳng là ta chưa hề gặp một tình trạng nào tương tự như tình trạng này. Có quá nhiều loại tinh dược được y dùng, lại còn có quá nhiều loại chân khí mà y đã hưởng dụng. Tất cả cứ làm cho ta rối loạn lên!
- Phải mất bao lâu nữa?
- Ngươi cứ đi mà hỏi y. Y chấp nhận đợi được bao lâu?
- Không quá hai canh giờ nữa!
- Tổ bà nó! Mau đi nói với y, ta chỉ là Quái Y, chứ không phải là Thánh y hay Thần Y!
Đi đi!
- Nhưng tình thế có vẻ như y sẽ không chờ lâu hơn!
- Nếu là vậy, cứ bảo y tự đến đây mà làm theo ý của y! Hãy lập lại nguyên văn lời của ta cho y biết! Đi đi!
oOo - Thất bại rồi sao, lão Quái Y? Nhìn tóc của lão kìa, đã bạc trắng cả rồi!
- Hà ... Tóc bạc mà nói gì, ta tưởng ta sắp chết đến nơi rồi đây!
- Hãy cố lên nào! Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta đó!
- Cố! Cố! Cố! Bọn ngươi chỉ biết nói với ta có bấy nhiêu lời đó thôi sao? Ta cố thì được rồi nhưng tiểu tử này có chịu cố đâu! Phải chi y chỉ cần cố một chút là ổn. Đằng này y cứ ỳ ra, cho dù ta có dùng kim châm hay thúc đẩy chân khí gì cũng vậy, y cứ trơ trơ không thèm nhích động, dù chỉ là một mảy may! Mãi rồi ta chỉ muốn chết cho xong!
- Thôi nào! Lão Quái Y. Lão đâu thể trách y như vậy?
- Ta không trách, ta chỉ thất vọng! Thất vọng vì không còn phương cách nào làm cho một con người quá tuyệt vọng là y phải hiểu rằng tình thế của y kỳ thực vẫn chưa đi đến chỗ tuyệt vọng! Chỉ tiếc, y không tỉnh dậy thì ta làm gì có cơ hội giải thích?
- Không lẽ chúng ta thất bại sao? Không lẽ chúng ta cứ cam tâm nhìn những kẻ từng là phản bang nay lại nhâng nhâng điều động thao túng và ra lệnh cho chúng ta vốn là những người luôn trung thành với bổn bang?
- Tổ bà nó! Hay chúng ta cứ liều một phen? Chứ chờ tiểu tử này tỉnh lại để giải thích, để khuyên y phải thôi nghĩ đến cái chết và phải bảo y hãy tự vận dụng chân lực theo cái thứ tâm pháp mà chỉ một mình y biết thì có lẽ chúng ta phải chờ đến kiếp sau!
- Nhạc Bất Vi này cũng vừa nghĩ như vậy. Nhưng Gia Cát Nguyên lại không tán thành.
Y bảo ...
- Nói y muốn bảo gì thì cứ đi tìm mụ lão nương của y mà bảo! Hừ! Tất cả cũng tại y đã biết đó là kế của họ Phong, đã biết tiểu tử này chính là cốt nhục của Trạng Thu, là ngoại tôn của lão Bang chủ Thần Toán Tử Đoan Mộc Hà, vậy mà không chịu liều mạng tìm cách giải thoát cho tiểu tử. Mà nào phải y không có thời gian! Y đã ở bên cạnh thiếu chủ nhân của y suốt ba tuần trăng chứ ít gì? Sao không lo nghĩ kế giải thoát cho Tiểu chủ nhân của y?
- Thôi mà lão Quái Y! Gia Cát Nguyên đã ân hận lắm rồi. Mà lão cũng kỳ, trước kia lão cũng từng nhìn thấy Tiểu chủ nhân sao lão không mau mau tra hỏi lai lịch để chúng ta sớm có kế sách đối phó phản đồ?
- Hừ! Nói như ngươi thì dễ quá rồi! Không lẽ ta gặp ai cũng bảo người ta đưa đầu vai bên tả cho ra xem ư? Làm như thế liệu họ Phong không phát hiện à! Và một khi y phát hiện thì ...
- Im nào! Như có người đến!
Vút!
Thanh âm của Gia Cát Nguyên vang lên thật khẩn trương:
- Y sắp đến rồi! Chúng ta phải quyết định thôi! Hoặc là lão Quái Y phải động thủ, chí ít là làm cho y tin rằng lão Quái Y thục sự tiến hành việc thu hồi linh dược! Hoặc là ...
Lão Quái Y trầm giọng:
- Hoặc là liều một phen! Có phải đó là ý của ngươi? Nếu vậy, ta tán thành!
Nhạc Bất Vi cũng bảo:
- Ta cũng tán thành. Thế nào?
Gia Cát Nguyên lo lắng:
- Vậy còn Tiểu chủ nhân?
Quái Y thở hắt ra:
- Cứu được thì cứu. Bằng không chết thì chết cả. Thế nào?
Gia Cát Nguyên phân vân:
- Chúng ta làm như vậy liệu lão bang chủ ở chốn cửu tuyền có ...
Nhạc Bất Vi lại kêu:
- Muội rồi! Mau quyết định đi! Chao ôi, y đến rồi ...
Có tiếng Phong Bách Nhật cười nói:
- Ngươi ám chỉ ai thế, Nhạc Bất Vi! Còn lão Quái Y, cả Gia Cát Nguyên ngươi nữa, sao cả hai cứ tỏ ra lúng túng thế kia? Hay việc ta bỗng dưng tìm đến làm cho tất cả bối rối?
Yên tâm đi, gia phụ đâu phải mới nằm bất động đây? Đã đợi gần mười lăm năm thì có đợi thêm đôi ba ngày nữa cũng đâu có can hệ gì! Ha ... Ha ...
Lão Quái Y len lén thở phào:
- Bọn thuộc hạ chỉ sợ thiếu bang chủ quá nóng lòng mà sinh ra hư việc. Chính vì thế mà khi thấy thiếu bang chủ đến, bọn thuộc hạ cứ phải ...
Phong Bách Nhật vụt ngắt ngang bằng một câu hỏi nghi ngờ:
- Khoan đã nào! Lão đang làm gì tiểu tử vậy? Hình như đó là thủ thuật Kim châm đả huyệt thì phải?
Nhạc Bất Vi nhanh miệng:
- Đúng là thuật Kim châm đả huyệt. Vì theo lời giải thích của lão Quái Y thì ...
Phong Bách Nhật hừ lạnh:
- Nếu đó là lời giải thích của lão thì cứ để lão tự nói. Nhạc Bất Vi ngươi cần gì phải nói hộ?
Lão Quái Y bối rối:
- Như thuộc hạ từng giải thích thì đây là cách duy nhất để đưa bao nhiên linh dược lỡ ngấm vào người tiểu tử quy tụ tại một chỗ. Sau đó ...
Phong Bách Nhật khẽ cười:
- Lão đâu có giải thích với ta! Hay là ta có nghe nhưng vì lú lẫn nên không còn nhớ?
Lão giải thích lại xem nào!
Có tiếng lão Quái Y nuốt nước bọt khan:
- Là thế này. Thuộc hạ ... thuộc hạ ...
Chợt có tiếng Gia Cát Nguyên quát:
- Là thế này đây! Đỡ!
Vù ...
Nhạc Bất Vi cũng quát:
- Lão Quái Y mau đưa Thiếu chủ nhân đi! Ở đây đã có ta và Gia Cát Nguyên đảm nhận!
Đỡ!
Ào ...
Phong Bách Nhật cười vang:
- Bọn ngươi đều gọi tiểu tử là Thiếu chủ nhân ư? Hóa ra bọn ngươi cho đến giờ vẫn cứ trung thành và tưởng nhớ đến mồ ma của lão Thần Toán Tử? Vậy thì tốt! Ta sẽ cho bọn ngươi toại nguyện! Ha ... Ha ...
Ầm! Ầm! Ầm!
... Quá khứ được lập lại, và quá khứ ở đây chỉ là khoảng thời gian độ nửa năm hơn hoặc kém một chút.
Nửa năm trước, lúc Tiểu Bình lần đầu tiên ly khai Bạch Cốt Cốc, nếu Tiểu Bình được Bạch Phụng đưa chạy khắp nơi trong tình trạng hôn mê trầm trầm và sau cùng là đưa đến chỗ lão Quái Y, thì tình thế lúc này cũng vậy, Tiểu Bình cũng đang chạm mặt lão Quái Y.
Và cả hai lần đều có một điểm chung, đó là Tiểu Bình nghe cả, biết cả, nhưng không thể cử động không thể phát thoại!
Nhưng đã có một điểm khác, đó là sự khác biệt về vị thế của Tiểu Bình trong sự nhìn nhận của lão Quái Y. Nửa năm trước, lão Quái Y vì mưu đồ của bản thân đã định biến Tiểu Bình thành một Hoạt Nhân.
Nửa năm sau, chính là lúc này, lão Quái Y lại vì lợi ích của một đạo lý mà muốn cứu tỉnh, muốn vãn hồi sinh mạng và công lực cho Tiểu Bình.
Tiểu Bình nghe tất cả, hiểu tất cả và đang nửa mừng nửa giận bọn người Nhạc Bất Vi, Gia Cát Nguyên và Thẩm Hóa Du.
Nhưng giận thì để sau, còn mừng thì phải lo cho họ ngay bây giờ:
“Phải! Ngay bây giờ! Hoặc là lúc này hoặc là không còn lúc nào nữa! Hãy dâng trào lên đi từng đợt sóng chân khí cuộn trào! Hãy giúp Tiểu Bình này. Không, hãy giúp Trang Bình này mau khôi phục công phu! Lão họ Thẩm vừa nói gì kìa? Lão bảo ta hãy tự vận dụng chân lực theo thứ tâm pháp mà chỉ có một mình ta biết! Phải rồi, điểm khởi đầu sẽ là chút chân nguyên từ Bảo Mệnh Chân Khí! Được rồi, giờ thì là tâm pháp Vô Vi! Hãy cuộn dâng lên đi! Đúng rồi, cứ thế mà xung phá, một, hai ...! Dâng lên nữa đi, hãy vượt qua từng chướng ngại! Vượt nào, vượt nào! Được rồi! Kim Châm Đả Huyệt? Ối, chỗ này đã bị một mũi kim chân cản lại! Nào, dốc toàn lực nào! Bắn! Tốt rồi! Giờ thì là hai nhãn huyệt! Gia Cát Nguyên đã bảo sao nào? À, đừng quá phấn khích, đừng để khích động, kẻo Tử Diệp Thảo lại làm ta mất cơ hội. Mà cơ hội vào thời điểm này thật quý báu! Từ từ thôi, từ từ thôi!
Tốt, tốt lắm! Giờ thì mở mắt ra nào! Chậm thôi, không việc gì phải vội! Cứ thế, cứ thế, chậm thôi! Được rồi! Giờ thì nhìn thử xem nào! Đúng là lão Quái Y rồi! Kia là Đoan Mộc Ngũ, mà không, y là Phong Bách Nhật! Còn hai nhân vật kia ai là Nhạc Bất Vi, ai là Gia Cát Nguyên? Mà thôi, chuyện đó cứ để sau hãy hỏi đến! Còn bây giờ thì ...” Tiểu Bình nhảy bật lên, thuận tay lôi lão Quái Y đang máu huyết đầm đìa về phía sau.
Và Tiểu Bình điểm một nụ cười lại nhìn Đoan Mộc Ngũ - Phong Bách Nhật:
- Ta vẫn nhớ cái cười này của ngươi! Và đúng như ta nhớ, ngươi không thay đổi mấy so với lần ngươi lừa ta, rút gần cạn máu huyết của ta. Hãy nhận lấy một lời chào của cố nhân nào!
Tiểu Bình hất nhẹ hữu kình.
Vù ...
Phong Bách Nhật dù vẫn trợn tròn đôi mắt, nhưng cũng kịp phát kình chống đỡ.
- Ngươi lại nhìn thấy rồi ư? Độc Nhãn Thảo của ta ...
Ầm!
Tiểu Bình lướt người theo sát Phong Bách Nhật:
- Vậy là ngươi đã thừa nhận Độc Nhãn Thảo là do ngươi trao cho bọn Cửu Phái Thống Nhất Lệnh giả làm Thanh Y giáo? Tội này đáng phạt! Đỡ!
Bùng!
Oẹ!
Phong Bách Nhật thổ huyết do không đương nổi nội lực gần một trăm năm công phu tu vi vẫn còn của Tiểu Bình.
Tiểu Bình nhìn y, và ung dung dùng tay tự gỡ bỏ một vài mũi kim châm đang cắm trên người, ở phần trước thân.
Tiểu Bình vung vẫy nắm kim châm trên tay:
- Ta chưa để ngươi chết một cách dễ dàng đâu. Vì dường như ngươi chưa từng thử qua Thần Châm tuyệt kỹ của ta thì phải?
Phong Bách Nhật kinh tâm động phách vội quay đầu tháo chạy.
Vút!
Tiểu Bình cười vang:
- Được! Ta cũng muốn ngươi bỏ chạy đấy thôi. Chạy đi nào. Đừng chậm chân mà bị ta ban cho một mũi Thần Châm đấy! Ha ... Ha ...
Tiểu Bình đứng yên nhìn Phong Bách Nhật bỏ chạy xa dần. Đoạn Tiểu Bình nhìn Thẩm Hóa Du, Gia Cát Nguyên và Nhạc Bất Vi hiện vẫn đứng yên. Tiểu Bình bảo:
- Tam vị chỉ cần nói một câu thôi, thừa nhận hay không thừa nhận Trang Bình này là Bang chủ Thần Bang?
Gia Cát Nguyên sa lệ thảm:
- Thiếu Chủ nhân ...
Nhạc Bất Vi nhỏ lệ mừng:
- Thiếu chủ nhân đã thừa nhận lai lịch?
Thẩm Hóa Du vẫn quen thói thóa mạ, tuy đang đưa tay xì mũi:
- Tổ bà nó! Vậy là bổn bang vừa có tân bang chủ vừa có cơ phục hồi hưng thịnh.
Tiểu Bình lần đầu tiên mỉm cười với họ:
- Vậy là tốt! Tam vị còn chờ gì nữa mà không cùng bổn tọa đuổi theo gã Phong Bách Nhật phản đồ!
Họ liền chạy.
Vút! Vút! Vút!