Chân Huyết Lệ

Quyển 1 - Chương 93: Hoắc Thủy Tiên




Từ trên cao nhìn xuống, khắp nơi bão lửa từng cơn, từng cơn đang càn quét vạn vật, cả một biển lửa ngỡ chỉ tồn tại trong truyền thuyết về một thế lực thần kỳ nào đó gây ra, thì nay dưới bàn tay con người nó càng trở nên đáng sợ đến vạn phần.

Từ một ngọn núi cách xa khỏi khu vực giao chiến, hai người mặc áo trùm qua đầu đang yên tĩnh quan sát, nhìn kỹ đó là một thiếu phụ cùng một vị cô nương xinh đẹp, hai người này chính là hai người từng gặp qua tại Mạch thành Hỏa Lam Quốc.

Người thiếu phụ cảm thán trước cơn hỏa hoạn, nàng nói:

- Những người tu tiên như chúng ta tuy có thể hô phóng hoán vũ, bản thân đều có pháp môn hủy diệt vạn vật, nhưng như thế này so với đại đạo mà chúng ta cảm nhận thật không thể so sánh, lũ người này thật là điên loạn.

- Cũng chẳng trách được một vùng đất nghèo nàn tiên khí, tiên duyên cạn kiệt thì đào ra những kẻ có cốt cách tiên phong, cả thảy chỉ là một lũ vượn hôi thối thích sát sinh mà thôi.

Nói rồi người thiếu phụ nhìn vị tiểu cô nương bên cạnh mà nói:

- Thủy Tiên ta không phải nói con đâu, tuy con cũng xuất thân ở chốn này, nhưng con là người có tiên duyên, trong tương lai tất sẽ trở thành một kỳ tài trong con đường tu tiên đại đạo.

- Đừng bao giờ bị cảm nhiễm bản tính bởi những kẻ hèn kém nơi đây, con rõ rồi chứ.

Hoắc Thủy Tiên mắt tựa hồ thu, phản ánh ánh lửa bập bùng thoáng qua. Dưới một trời rực lửa làn da bạch ngọc như bừng sáng làm tôn lên vẻ đẹp vạn phần. Gió nhẹ từng cơn làm tà áo trắng khẽ bung lên rồi rũ xuống như tầng tầng mây diệu dàng phiêu hốt. 

Hoắc Thủy Tiên như đóa hoa bách hợp chớm nở giữa thiên địa vạn vật, sắc đẹp không gì tả được có thể khiến vạn trái tim phải ngây ngốc. Nàng dường như không để tâm đến lời của người thiếu phụ bên cạnh lắm, chỉ lặng lẽ gật đầu cho qua chuyện. Nàng nhìn xuống dưới, nơi con đường đang bị giày xéo bởi binh mã và một trường huyết tinh đang diễn ra. Dường như là đang tìm kiếm gì đó, nàng đảo ánh mắt nhìn hết lược, tỷ mẫn nhìn trong đoàn người như đang tìm kiếm ai đó. Đôi bàn tay như búp măn đan vào nhau, đôi môi hồng phớt hơi dán chặt lại, trong tâm trùng trùng tâm sự.

Hoắc Thủy Tiên khuôn mặt thoáng nét buồn, sau đó một ký ức đã bao năm luôn in hằng trong lòng chợt hiện về.

Ngày ấy mưa buồn phủ lối, đá xanh lát trên đường phố cũ kỹ đã bị nhuộm bẫn bởi bụi trần, trước cửa tiệm bán quan tài, một chàng trai xa la với đôi bờ vai rộng đứng chắn trước đám côn đồ mà che chở, che chở cho vị tiểu cô nương cô khổ trong dòng đời xô đẩy.

Người ấy không ngại nguy hiểm, không câu nệ chỉ là duyên bèo nước vô tình gặp nhau mà tận tình giúp đỡ, còn nhớ chăng túi bạc nhỏ có thể mua một mạng người, có nhớ chăng chỉ là làm ơn mà không cần báo đáp. Mấy năm trôi qua, mỗi khắc vẫn chưa từng quên, mỗi khắc vẫn in hằng sâu thẵm trong tim, hình ảnh ấy không rõ ràng nhưng vẫn khắc đậm trong tâm hồn của thiếu nữ. 

Hỏa.

Người rốt cuộc đang ở đâu, liệu rằng chàng có xuất hiện tại mảnh đất này, liệu rằng ta còn có duyên tương phùng.

Hoắc Thủy Tiên khuôn mặt buồn rười rượi, một tay nắm chặt hộp nhỏ khắc đôi uyên ương, nhìn về một hướng vô định, nàng khẽ ngâm sướng một vần thơ như trải cả trăm nghìn thương nhớ ra bên ngoài, nàng xướng:

Đếm thời gian theo nhịp gỏ tàn canh

Cành hoa rơi buông mình trong biển nhớ

Hà cớ gì cứ vương chi sầu nợ

Để đêm dài nghẹn thắt chặt buồng tim

Gió nhẹ thôi đưa, Hoắc Thủy Tiên mang vẻ sầu thảm đượm buồn càng làm cho thiên địa cũng nhuốm màu ưu tối, còn người nàng vẫn hằng quan tâm thì trong trái tim từ lâu đã có sự hiện diện của người con gái khác.

Nhiều năm sau Hoắc Thủy Tiên gặp lại Triệu Phong, nhiều năm sau vì sự lỡ làng mà người con trai nàng dành cả trái tim thù nàng sâu hơn bể, âu cũng là trời khéo trêu ngươi, âu cũng là hồng nhan bạc phận.

----------------------------------------------------o0o---------------------------------------------------

Lại nói lúc này các nhánh quân thất tán của Việt quân không hẹn mà gặp đều trở về tập hợp lại dưới trướng của Long Cơ một cách thần kỳ. Đáng lẽ số quân này phải thất táng khắp nơi dưới sự truy đuổi của liên quân mới phải, thế mà giờ đây từng đội từng đội nối đuôi nhau nhập vào khiến đội quân truy đuổi Phạm Trực đã lên con số hàng vạn.

Còn bên kia Phạm Trực khẽ cắn môi khi quân lực địch mỗi lúc một đông, còn quân mình thì lại không có thêm sự tiếp viện nào, hai cánh quân của Thân Minh và Côn Phong cũng không thấy xuất hiện, thật sự đây là một nước cờ lỗi mà Phạm Trực đã chuốc phải.

Chạy loanh quanh một hồi Liên quân đã thoát ra khỏi cánh rừng lửa, nhưng khi Phạm Trực quay lại nhìn thì số binh sỹ đi theo chỉ còn khoảng hơn ba ngàn, điều đó cho thấy quân lực đã mất đi sáu, bảy thành, thật là khiến người ta đau đầu.

Phạm Trực biết than trời trách đất cũng chẳng còn nghĩa lý gì, nên chỉ còn biết nhắm mắt chạy cho mau. Còn bên kia Long Cơ và Lai Câu được một dịp chém giết điên cuồng, máu nhuộm đầy đất.

Chạy được hơn ba dặm, cả người ngựa suốt một ngày chiến đấu đã gần kiệt sức, Phạm Trực chợt nghĩ chắc phải chết ở chốn này, toàn rút gươm tự sát thì xa xa trống đánh ỳ đùng, một đạo binh lớn xuất hiện, trông ra là cánh chủ quân của Cao Kỳ Viễn. Toàn bộ liên quân thấy thế thì mừng rơn, vứt hết binh khí chạy thục mạng về phía đó.

Long Cơ và Lai Câu đuổi tới đó thấy đại quân đông đúc thì định bỏ ý định truy kích thì bỗng đâu phía xa xa một tràn pháo hiệu bắn ra, một tướng đi đầu cằm tam tiên lưỡng nhận thương trông hết sức uy phong cưỡi ngựa dẫn theo ba vạn quân khí thế hùng tráng xông đến, trông ra chính là Ngu Tử Kỳ.

Số là Ngu Tử Kỳ sau khi chiếm được ngọn đồi trung tâm thì xây thành đắp lũy giả như là sẽ kiên thủ, nhưng thực chất đai binh từ sớm đã lui quân chỉ để lại một tòa cứ địa rỗng không và bù nhìn để nghi binh. Còn Bột Hải sau trận thua đau thì tính tình trở nên đa nghi và hèn nhát, chỉ cốt củng cố đội hình mà không chịu tiến quân nên đã thành một cơ hội cực lớn cho Ngu Tử Kỳ thoải mái tung hoành.

Nhìn thấy Ngu Tử Kỳ dẫn binh hiệp trợ, Long Cơ cũng không chút chần chừ ra lệnh tiến binh, hai cánh quân chia đường đánh thốc về phía trước. Quân Cao Kỳ Viễn mới tới còn chưa rõ tình hình, thì đã thấy Việt quân đông đảo, khí thế như mãnh thú đói khát xông đến trông lòng đã hơi núng, lại thấy quân Phạm Trực binh bại như sơn đảo thì sự run sợ lại càng tăng đến muôn phần.

Sát.

Trời đêm thanh tịnh như bị quấy nhiễu, ngọn đuốc từ hai cánh quân như hai con mãng xà lửa hung hăng xông đến cắn giết. Khí thế của đạo quân này khiến cho ai nhìn thấy cũng phải chấn kinh, đặc biệt là ba viên hổ tướng nhất đẳng ai nghe tên cũng phải rung mình.

Ngu Tử Kỳ tay cằm tam tiên lưỡng nhận thương đi đầu xông vào đám quân vài vạn như vào chỗ không người. Binh khí như lưỡi hái tử thần bổ xuống đoạt mạng quần nhân, vung một nhát đầu rơi như hoa, máu thẵm như hoa nở tung bay khắp nền trời, mùi huyết tinh tanh tưởi nóng ấm như bao chụp lấy toàn bộ thân thể vào trong.

Ngu Tử Kỳ giật cương, con ngựa chồm lên hung hang đạp vào tấm lá chắn bằng thép của đám thiết giáp binh trước mặt khiến chúng đứng không vững, ngã rạp ra, còn chưa kịp định thần thì một thương đã xả xuống khiến hồn lìa khỏi xác. Ngu Tử Kỳ tiếp tục phóng ngựa lên đám tử thi, tiến bước về phía trước, quân hai bên nhìn thấy mà kinh giản hẳn ra để Ngu Tử Kỳ một mình một ngựa xông vào, tạo thành một lối đi cho đại quân đang điên cuồng hò hét theo sau.

Còn bên kia cánh quân của Lai Câu và Long Cơ cũng không hề kém cạnh, chiến thuật của họ là đánh vu hồi khiến cho từng lớp, từng lớp phòng ngự tan ra như lâu đài cát bị sóng lớn vùi dập.

Cao Kỳ Viễn tuy thua thiệt nhưng cũng không phải là dạng dễ bắt nạt, lập tức điều trận từ trung quân ra ngăn cản thế công như vũ bảo của Việt quân. Hai đội quân đánh nhau từ tờ mờ tối đến tới gần bình minh mới chịu lui quân, hai bên thiệt hại đáng kể, nhưng liên quân lại thiệt hại nặng hơn cả. gần hai vạn quân phơi xác trên đồng nội, một thảm cảnh kinh hoàng khiến bất cứ ai cũng không nỡ nhìn.

Sau trận chiến liên quân lùi hơn hai mươi dặm mới dám hạ trại, còn Việt quân cũng không dại mà đuổi theo rút về núi đại trại của Nạp Lan Cảnh.

------------------------------------------------o0o------------------------------------------------------

Trở về doanh trại, Việt quân ai nấy cũng hồ hỡi về một trận đại thắng, mọi người mừng công mở tiệc rượu ăn uống nơi trung quân, duy chỉ có chư tướng là sớm từ bỏ cuộc vui mà tiến vào nghị sự đường.

Lúc này Nạp Lan Cảnh và Trình Anh đang đứng trước đồ trận bằng da được trải sẵng trên bàn, mặt Nạp Lan Cảnh hết sức đâm chiêu. Trình Anh lại nhìn có mấy phần trầm trọng.

Long Cơ là người tinh ý, nhìn qua là biết chuyện chẳng lành, nên mạnh dạng đoán:

- Phải chăng mặt trận phía Tây có biến.

Một câu nói ra khiến cho bầu không khí càng thêm căng thẳng, Nạp Lan Cảnh đặt một lá cờ xuống bên dưới, nơi đó là điểm cách kinh đo Việt quân không xa, sau đó ông nói:

- Bọn Vương Xương Huy thua rồi, đại binh của địch đã tên Tùy Xa, không lâu nữa là đã có thể đặt chân đến thành Phú Gia.

- Thư cầu cứu đã đến từ hôm qua, nhưng ta đợi cho chúng tướng đánh lui được Cao Kỳ Viễn rồi mới nói, vì sợ làm đại loạn lòng quân.

Long Cơ dù đã đoán ra đôi phần nhưng nghe qua cũng có vẻ kinh nghi, vì hơn ai hết hắn biết thực lực của bọn Vương Xương Huy. Kẻ có thể đánh bại được bọn họ tất phải là kỳ nhân ở đời. Nhưng lúc này không phải là lúc tìm hiểu, mà việc trước mắt là phải giải quyết vấn đề, vì vậy Long Cơ mạnh dạn đáp:

- Nếu đã vậy chỉ còn cách điều một nữa quân lực ở đây về hiêp phòng, nếu Phú Gia thành thất thủ thật không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.

- Vương gia mong người hãy quyết đoán.

Nạp Lan Cảnh đã có quyết định từ sớm, nên khi Long Cơ vừa nói, Nạp Lan Cảnh đã lập tức đưa ra quyết định, ông nói:

- Được, nếu đã thế thì Trình Anh và Lai Câu nghe lệnh, lập tức đem theo một nữa binh lực ở đây theo ta rút về giải vây Phú Gia thành.

- Thông báo với Triệu Phong trở về cùng Long Cơ, Ngu Tử Kỳ và Đình Nguyên quyết tâm tử thủ nơi đây. Sau khi dẹp yên được chiến sự phía Tây ta sẽ trở lại giúp đỡ.

Chúng tướng chấp tay nhận lệnh, nhanh chóng chia nhau ra mà hành sự, toàn bộ quân đội lập tức lại trong trạng thái chiến đấu cao nhất. Triệu Phong sau khi nhận được thư cấp báo cũng lập tức rút lui, bỏ lại phòng tuyến cho quân Sở. Từ đây cũng mở ra một bố cục trận chiến hoàn toàn mới.

------------------------------------------------o0o-------------------------------------------------------

Bên kia chiến tuyến trái ngược với tâm trạng buồn bực của quân sỹ, Cao Kỳ Viễn lại rất vui, hắn ta ngồi trên đài quan sát vừa ngắm trăng vừa gãy đàn trông hết sức ung dung. Phạm Trực xấu hổ đứng cạnh bên, sau đó ông nghĩ gì đó tức thì quỳ xuống ôm quyền nhận tội:

- Thiếu chủ tội là ở kẻ tiểu nhân thất trách mắc phải bẫy của địch khiến toàn quân tan rã.

- Thiết nguyện xin đem cái chết ra mà tạ tội với những người đã khuất.

Nói rồi Phạm Trực toan rút gươm ra tự sát, nhưng Cao Kỳ Viễn đã nhanh tay ngăn lại, anh ta nói:

- Tướng quân không cần phải nghĩ quẫn, từ đầu để ngài đối đầu với bọn họ đã là quá sức, phải biết Long Cơ là tay mưu trí hơn người, bên dưới lại toàn mãnh tướng hiệp trợ. Nhưng quân ta chỉ có mình ngài, vừa điều trận, vừa hành quân thì thua âu cũng là lẽ thường.

- Nhưng mà thua cũng tốt, vì như thế càng đúng với kế hoạch đã đề ra.

Phạm Trực không hiểu thì nói:

- Thiếu chủ người không phải nói cho tiểu nhân yên tâm đấy chứ, từ ngày khởi binh quân ta thua liên tục, từ lâu các đội quân khác đã thắc mắc, chỉ sợ là ảnh hưởng đến tiền đồ của ngài.

- Theo tầm nhìn thiển cận của tiểu nhân, đây ắt hẳn là một tình huống xấu mà sao trông người lại hết sức yên ổn là vậy.

Cao Kỳ Viễn cả cười mà nói:

- Thua thì đã sao, có chết chỉ là binh lính và lũ ngu tướng của chư hầu, cả thảy liên quan gì đến chúng ta. Chúng càng chết nhiều càng có lợi cho ta.

- Hơn nữa nếu tính không nhằm, quân của Nạp Lan Cảnh hẳn giờ này đã lui binh, tất cả đều nằm đúng trong kế hoạch đã vạch sẵng.

Phạm Trực nghe vậy thì há hốc mồm, sau đó lắp bắp nói:

- Chẳng lẽ ngay từ đầu thiếu chủ đã cố ý cho liên quân chịu chết, chẳng phải chúng là thế lực để giúp chúng ta phục quốc về sau hay sao.

Cao Kỳ Viễn mặt lạnh tanh nói:

- Dựa vào bọn chúng!

- Cha ta vì quá tin vào sự giúp đỡ của đám người này mà chết không nhắm mắt, cả thảy chỉ là một lũ cặn bã tự tư tự lợi, chỉ cần đưa ra một miếng lợi nhỏ đã cắn xé lẫn nhau, dựa vào bọn chúng thật là chẳng khác nào đào hố chôn mình.

Lời phía sau càng lạnh lùng hơn khiến người nghe nuốt vào một ngụm lãnh khí:

- Quân chúng chết đi càng nhiều thì việc sau này thống nhất càng trở nên dễ dàng.

- Hơn nữa bọn Long Cơ đại thắng mấy trận, ắt hẳn là chủ quan tất sẽ không ngờ thiên la địa võng đã được giăng ra.

- Phạm Trực ơi, đã tới lúc tung ra át chủ bài rồi.

Cao Kỳ Viễn chỉ tay xuống dưới, lúc này phía cổng trại có bốn người tiến vào, thần thái của họ khiến cho những kẻ chung quanh phải chấn kinh, và không ít người ở đây nhận ra khuôn mặt của bọn họ, đặc biệt là hai chiến tướng từng uống máu không biết bao nhiêu binh sỹ của Bắc Nhung, Ngũ Hổ Thần của Tây Lỗ quốc, A Báo và Ngụy Giao. Còn hai người bên cạnh lai lịch càng khiến người ta thêm khiếp sợ, hai người đó chính là nhị hoàng tử của Hỏa Lam quốc, Ngạo Tuyết và tùy tướng Uất Trì Kinh. Sự hiện diện của bốn người là hết sức bất ngờ, như một câu chuyện cổ tích ly kỳ mà người có óc tưởng tượng phong phú nhất cũng chẳng dám nghĩ đến. Và cả toàn thể Bắc Nhung cũng chẳng ai dám nghĩ đến vì nào biết ba đại thế lực cừu địch lại có lúc không hẹn mà gặp tại một chỗ.

Bốn người bên dưới ôm quyền thủ lễ với Cao Kỳ Viễn, Cao Kỳ Viễn cũng hành động tương tự, trông bọn họ có vài phần thân thiết, nhưng thực hư thế nào thì chẳng ai hiểu rõ.

Phạm Trực thấy vậy thì khẻ lay chân Cao Kỳ Viễn rồi nói:

- Thiếu chủ người sao lại câu kết với đám ngoại ban này, lão gia nếu còn sống,…

Cao Kỳ Viễn chưa nghe hết câu đã ngắt ngang:

- Đúng nếu cha ta còn sống tất sẽ giáo huấn cho ta một trận nhớ đời. Nhưng mà Phạm Trực à, có bao giờ nghĩ rằng mảnh đất Bắc Nhung này trở nên quá bé nhỏ không?

- Vì sao chỉ có hai nước Hỏa Lam và Tây Lỗ là đại quốc trong khi người phương Bắc chúng ta lúc nào cũng run rẫy sợ hãi.

- Liệu rằng có bao giờ tướng quân nghĩ đến việc thống nhất đại lục Hy Nhĩ Mạc này chưa.

Một lời nói ra mang theo hùng tâm vạn trượng, ánh mắt cử chỉ đều rất thành thật, nhưng sự thành thật này lại khiến cho tinh thần của người nghe chấn động, và một cỗ hỏa khí cuồng cuộng đang trào dâng trong tim.

Nhưng lời sau càng đáng sợ hơn lời trước:

- Ngàn năm qua, Bắc Nhung chúng ta chẳng khác nào một đám dã thú chia nhau tự trị các phương, tuy mỗi nước đều có thực lực và binh lực hùng mạnh, nhưng cả thảy chỉ là một đám người tự tung tự tác nên bị ngoại địch khinh thường.

- Mấy năm gần đây, chiến tranh liên mien đã đẩy nhiều thế lực Bắc Nhung suy thoái trầm trọng và diệt vong, đáng để gọi là thế lực duy chỉ có Sở và Việt, quả nhiên là một thời cơ tốt để phương Bắc thống nhất.

- Hơn nữa ngoại bang những năm gần đây cũng không được yên, Cung Ngân loạn quyền tại Tây Lỗ quốc, các vương tử Hỏa Lam thì tranh giành quyền lực, nội chiến ở các nước càng trở thành thời cơ để chúng ta có thể lợi dụng.

- Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, đã gồm đủ, nhẫn nhịn bao năm kết quả cũng đã đến bước cuối cùng.

Cao Kỳ Viễn từ từ bước xuống thềm, nhưng bóng lưng ấy khiến người dõi theo cảm thấy vui sướng trong lòng, Phạm Trực chắp tay cung kính mà cúi đầu.