Chăn Gấm Rực Rỡ Thay

Chương 7: Mao công




A Huyền về chỗ nghỉ, bỗng trông thấy một chiếc xe được che chắn vải bố màu đen dừng bên vệ đường.

Nàng hơi do dự, quay sang hỏi Thành Túc: “Có thể cho biết người nào bị bệnh không?”

“Đi sẽ biết ngay thôi.”

Thành Túc có vẻ vô cùng lo lắng, lại không muốn nói nhiều, tiếp tục giục nàng.

A Huyền lập tức trèo lên xe. Thành Túc nhảy lên đằng trước xe, hô một tiếng, điều khiển chiếc xe song mã chạy thẳng về hướng cổng thành.

Mặt đường vùng đất hoang vu này không được bằng phẳng cho lắm, vô cùng xóc nảy mà tốc độ chạy xe của Thành Túc lại quá nhanh. A Huyền ngồi trong xe nghe thấy tiếng roi da quất xuống lưng ngựa vang lên không ngừng bên tai, người nàng nảy lên nảy xuống, cuối cùng cũng đến cổng thành. Cánh cửa to đó dường như đợi người, xa xa trông thấy Thành Túc điều khiến xe chạy vòng vèo, sau đó cổng thành mở ra cho qua.

Mãi sau chiếc xe cũng dừng lại trên một con phố rộng.

A Huyền xuống xe, nhìn thấy trước mắt là một tòa nhà sừng sững, nương theo ánh trăng, nàng lờ mờ nhận ra ba chữ “Thiên Thủy quán” trên bức hoành phi.

Nàng nhanh chóng được Thành Túc dẫn vào, cũng không ảnh hưởng đến nhiều người, đã có người đợi sẵn từ trước. Đến khi đến trước một gian phòng, Thành Túc cho người kia lui xuống, nàng theo y vào một gian phòng sáng bừng.

Bên trong có một lão bộc trung niên khoảng năm mươi, tướng mạo quắc thước, đi đi lại lại lo lắng như lửa đốt, vừa nghe tiếng cửa đẩy ra lập tức tiến lên đón, thấp giọng hỏi: “Sao rồi?” Tầm mắt chuyển sang A Huyền: “Chính là người này ư?” Trong mắt tất cả đều lộ ra vẻ thất vọng.

Thành Túc vội vàng ngoảnh lại: “Quân thượng bỗng dưng đau đầu, y sĩ bất lực, đành phải gọi cô nương đến.”

A Huyền hơi run run, lập tức hiểu ra.

Vừa nãy trên đường đến đây, nàng đang tự hỏi rốt cuộc là ai phát bệnh mà khiến Thành Túc phải tự mình điều khiển xe đến đón mình vào thành.

Hóa ra là vua Mục – Canh Ngao.

Thế thì đây là lẽ đương nhiên.

Có điều A Huyền nhớ lại lúc gặp hắn hồi chiều tối, người kia vẫn mạnh khỏe như thường, nào có chút bệnh tật đâu chứ.

“Ông nói người bỗng dưng đau đầu, khi đó thế nào?”

Tuy trong lòng không thích vị vua nước Mục kia nhưng nàng vẫn đi vào bên trong, vừa đi vừa hỏi.

Thành Túc liền đi theo sau: “Tối nay quân thượng mở dạ yến thết đãi khách mới, đến giờ Hợi, không bao lâu sau liền đau đầu đau như bị đao chém, suýt nữa ngất đi, gọi y sĩ đến đây nhưng vô dụng. Tôi liền nghĩ đến cô nương, mời cô nương đến chữa trị cho quân thượng.”

Nhớ lại cảnh lúc đó, đến lúc này trong đầu y vẫn còn sợ hãi.

“Cô nương phải tận tâm tận lực, không được lười biếng nửa phần.” Y lại cường điệu.

A Huyền liếc nhìn y.

“Nếu tôi có thể chữa trị cho ngài ấy, đương nhiên sẽ cố gắng hết sức mình.”

Nàng vén màn che lên, đi vào trong phòng.

Bốn phía trong phòng đều châm nến sáng rực, quả nhiên, A Huyền nhìn người con trai nằm ngửa trên giường nhỏ hoàn toàn không còn giống người toát ra vẻ cao ngạo và sự thô bạo hồi chiều ấy nữa, giờ đây nhắm chặt hai mắt không nhúc nhích, trên người chỉ mặc một áo đơn, cả trước ngực và sau lưng đều ướt đãm mồ hôi, dính chặt vào người.

“Quân thượng, người sao không ạ? Đầu còn đau nữa không?”

Vị kia bước nhanh lại gần trước giường, dùng khăn mỏng nhẹ nhàng lau hết mặt rồi cổ cho người con trai kia, âm thanh run rẩy.

“Quân thượng, cô nương đã đến! Xin cho nàng chữa trị cho quân thượng lần nữa.” Thành Túc nói chen vào.

A Huyền thấy mí mắt người con trai trên giường nhỏ hơi động đậy, sau đó mở mắt ra.

Hắn đẩy cái tay đang lau mặt của mình ra, tự mình chống tay từ từ ngồi dậy.

“Ta không sao rồi, bảo nàng ta lui ra đi!”

“Quân thượng! Nếu người đã đến thì vẫn để cô ta xem bệnh cho quân thượng, nếu không lần sau…”

Dường như người kia cũng không tin A Huyền được Thành Túc đưa đến, nhưng lại không yên tâm, khuyên bảo.

“Cô nói rồi! Cô không sao nữa!”

Người con trai ngồi trên giường bỗng chốc cao giọng lên, sau đó đứng dậy, đi chân trần bước xuống.

“Muộn rồi, sáng sớm ngày mai còn phải lên đường! Mao công, Thành Túc, hai người các ngươi cũng đi nghỉ đi…”

Lời còn chưa dứt, bờ vai hắn bỗng run lên, không thốt nên lời.

A Huyền nhìn hắn.

Hắn nhắm mắt lại, đưa tay day day lên bên thái dương.

Mới vừa nãy còn là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, ngay sau đó đã ‘rầm” một tiếng, đầu ngửa ra đằng sau, cả người theo đó ngã rầm xuống.

“Quân thượng!”

“Quân thượng!”

Hai người Mao công và Thành Túc sợ đến mức mặt tái mét, vội vàng chạy lên, hai bên trái phải đỡ lấy, dìu hắn lên giường nhỏ.

“Mau mau!”

Thành Túc quay sang gọi A Huyền.

Mạch đập quá nhanh, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hai bên thái dương đã lấm tấm đầy mồ hôi lạnh, cả người ngày càng lạnh. Tuy không có tiếng rên rỉ nhưng gân xanh trên trán thi nhau nổi lên ngày càng to, gương mặt anh tuấn đó, vừa đau đớn vừa cứng đờ đến mức gần như vặn vẹo.

A Huyền biết hắn đang nghiến răng chịu đựng, dùng miếng vải bố, gấp lại rồi đưa vào miệng hắn, sau đó lấy châm đâm vào huyệt vị trên đầu, từ từ vê châm, rồi lại lấy một bao bố nhỏ, đổ một ít bột lá thuốc khô ra, huơ qua lửa, đến khi chuyển sang bột mịn màu đen mới khẽ thổi vào khoang mũi hắn.

Chỉ chốc lát sau, nghe thấy hắn thở ra một hơi dài, cơ thể cứng đờ cũng thả lỏng ra, hơi thở cũng dần dần khôi phục trở lại.

“Quân thượng!”

Người đàn ông đứng bên cạnh vẫn rất lo lắng, khẽ gọi hắn.

Sắc mặt Canh Ngao vẫn hốc hác như trước, nhưng từ từ mở mắt ra, khẽ gật đầu với ông ta.

Cuối cùng người đàn ông kia cũng thở phào nhẹ nhõm, gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng.

A Huyền biết hắn bị đau cả đầu.

Thứ bột mịn vừa nãy nàng thổi vào mũi hắn là một loại thuốc trước kia Bặc phụ thường dùng để chữa bệnh cho người bệnh, không chỉ giảm đau mà còn ổn định tinh thần, vô cùng kì diệu. Hai tháng trước, khi người Tỉ bị ép rời khỏi quê hương bước lên con đường lên phía Bắc, được phép mang một số vật theo bên người, A Huyền mang theo ít đồ, trong đó có một túi thuốc chưa dùng, do trong đó có thảo dược rất khó hái được nên bình thường không dám mang ra dùng.

Thật ra nàng bị ép rời khỏi mảnh đất Xích Hà quen thuộc mười bảy năm, bước trên con đường chuyển lên phía Bắc nay đây mai đó cực khổ này đều là do người con trai trước mặt này ban tặng.

Lẽ ra không nên mang thứ thuốc quý giá này dùng trên người hắn.

Có điều do tình huống vừa nãy hơi đặc biệt, nàng cũng không kịp suy nghĩ quá nhiều đến những thứ khác.

Trong lòng A Huyền cực kì rối rắm, lẳng lặng thu dọn đồ đạc.

Canh Ngao ngoảnh sang nhìn A Huyền một lát, dường như quá mệt nên lại nhắm mắt vào.

Người trung niên kia nhẹ nhàng lau mồ hôi cho hắn, cẩn thận đắp lại chăn.

Thành Túc ra hiệu cho A Huyền theo mình ra ngoài, ra đến gian ngoài, hai người dừng lại, y nhìn A Huyền, trên mặt lộ ra sự cảm kích, thấp giọng hỏi: “Cô nương có biết vì sao quân thượng bỗng dưng bị đau đầu không?”

A Huyền đáp: “Rốt cuộc vì sao quốc quân phát tác nhanh như thế tôi cũng không biết. Cũng không nói dối, tôi chỉ có thể tạm thời giảm cơn đau của ngài ấy, cũng chỉ biết làm thế mà thôi.”

Thành Túc ngẩn ra.

Đằng sau vang lên tiếng bước chân khẽ khàng, A Huyền ngoảnh lại, là người đàn ông xưng là Mao công đó đi ra.

“Ngươi làm rất tốt. Tối nay không cần trở lại nữa, ở lại đây luôn.” Ông ta quay sang nói với nàng.

A Huyền biết ông ta đang lo lắng trong đầu tên kia tối nay có thể phát bệnh lần nữa nên mới chịu để mình ở lại.

Cũng không cho phép nàng từ chối, hay nói lời nào.

“Còn một chuyện nữa, ngươi cần nhớ kĩ.” Vẻ mặt ông ta bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị, giọng điệu cũng trầm hẳn xuống: “Chuyện quân thượng phát bệnh tối nay ngươi không được nói với người ngoài nửa chữ.”

A Huyền hơi run run, liên tưởng đến việc Thành Túc tựu mình điều khiển xe đến đón mình vào mình lúc trước, chiếc xe kia che chắn đến gió cũng không lọt, mà với thân phận của Canh Ngao, cả đường đi, ngoài người đàn ông trước mặt thì nàng không hề gặp ai khác.

“Ta, ngươi có thể nhớ rõ không?”

Giọng nói ông ta lại vang lên, hai mắt nhìn thẳng vào nàng, cực kì ép người.

“Vâng.” A Huyền đáp.

Ông ta tỉ mỉ quan sát nàng trong chốc lát, ánh mắt mới dần chuyển sang vẻ hiền hậu, khẽ vuốt cằm.

“Nhớ rõ là tốt.” Ông ta mỉm cười: “Ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, quân thượng nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”



Người đàn ông trở vào bên trong, liếc qua Canh Ngao đang nằm trên giường.

Canh Ngao nhắm hai mắt, sắc mặt bình tĩnh, như đang ngủ, ông ta rón rén lại gần, đang định thổi mấy cây nến thì nghe thấy tiếng hắn: “Việc đêm nay, không được tiết lộ ra ngoài nửa chữ.”

Người đàn ông dừng bước, xoay người cung kính đáp: “Quân thượng an tâm, chắc chắn sẽ không tiết lộ nửa chữ. Cô gái người Tỉ kia đã bị thần cảnh cáo, theo thần thấy nàng cũng không phải là người không biết nặng nhẹ.”

Canh Ngao mở mắt, khẽ mỉm cười: “Mao công tuổi già, không còn khỏe mạnh như hồi trẻ nữa rồi, đợt sang phía Tây lần này rất vất vả, lẽ ra không nên để ngươi đi cùng, để ngươi ở lại trong cung mới đúng. Hôm nay ngươi than mệt như thế, đi nghỉ đi.”

“Sao quân thượng lại nói lời ấy? Chỉ cần quân thượng không chê Mao công thần vô dụng phiền toái, cho dù thịt nát xương tan, thần cũng cam tâm tình nguyện!”

Người đàn ông chần chừ đôi lát, lại nói tiếp: “Xin quân thượng đừng chê Mao công lắm mồm, Mao công cũng coi như nhìn người lớn lên, nhớ đến quân thượng từ bé đến lớn, trên người đừng nói đến đại họa bệnh nặng, ngay cả bệnh nhẹ cũng hiếm gặp. Không hiểu sao tối nay lại phát bệnh đau đầu nhanh đến thế? Không biết quân thượng thường ngày có biểu hiện báo trước không ạ? Nếu ngày thường không khỏe, bằng sức khỏe của quân thượng thì không thể coi là việc to tát, càng không thể sợ thầy giấu bệnh. Quân thượng sức khỏe tốt, liên quan chặt chẽ đến sự phồn thịnh của nước Mục chúng ta, tuyệt đối không thể coi thường.”

Trong lòng Canh Ngao hơi rung động.

Sự việc xảy ra đêm nay trên người hắn diễn ra cực nhanh, không chỉ Mao công Thành Túc không ngờ đến mà ngay chính hắn cũng cực kì bất ngờ.

Trên thực tế, sau chuyến săn thu năm ngoái, đén hôm nay đã hơn nửa nă, hắn không chỉ đau đầu một lần.

Hắn nhớ rất rõ ràng, lần đầu tiên cơ thể không khỏe, xảy ra vào một ngày ba tháng sau đó.

Khi đó hắn đã trỏ thành vua nước Mục. Ngày ấy, đang nghị sự với quần thần, hắn bỗng cảm thấy trong đầu như bị kim đâm, cảm giác đau đớn tận cùng nhưng sau đó biến mất ngay lập tức.

Lúc đó hắn vốn không để ý.

Nhưng không bao lâu sau, cảm giác này lại xuất hiện lần nữa, vả lại thời gian kéo dài hơn lần trước một chút.

Do cơn đau vẫn nằm trong phạm vi kiểm soát được, không có bất cứ dấu hiệu lạ thường nào, thêm nữa hắn mới lên ngôi, đang trù tính một trận chiến với nước Sở, mỗi ngày cực kì bận rộn nên không để ý, chỉ cho rằng do quá mệt mỏi.

Sau lần thứ ba xảy ra vào khoảng hai tháng trước, khi phát bệnh hắn đang ở trên lưng ngựa, suýt nữa không ngồi vững rơi xuống đất, bên cạnh còn cò thừa tướng Y Quán. Dường như Y Quán cảm giác được hắn có gì đó khác thường, dò hỏi nhưng bị hắn giấu giếm.

Đau đầu ba lần trong vòng nửa năm, một lần đau mãnh liệt, cuối cùng hắn cũng cảm thấy không đúng lắm, cũng may nó chỉ diễn ra trong thời gian ngắn rồi lại biết mât, cũng không có dấu hiệu lạ nào, rồi lại bận bịu với việc kết thúc cuộc chiến với ở, cho nên cũng không để ý trong đầu.

Mãi đến hôm nay, sau khi kết thúc bữa tiệc, trong khoảnh khắc hắn bị cảm giác như bị kim đâm xa lạ đó không báo trước xâm chiếm hắn.

Không giống như mấy lần trước, sau cơn đau ngắn, lần này hắn ngất xỉu trên mặt đất, chẳng khác nào bị búa bổ, rút ra rồi đâm mạnh thêm lần nữa vào bên trong.

Cuối cùng cơn đau đã qua đi, nhờ mấy câu nói của Mao công nhắc nhở hắn nhớ lại mấy lần trước, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.

May mà đêm nay hắn nằm một mình trong phòng, bên cạnh chỉ có mình Mao công.

Nếu hôm nay lúc hắn phát bệnh ở trên triều, ở ngay trước mặt những công tộc và các đại phu, dáng vẻ thảm hại đó thì lấy đâu uy tín?

Lại nữa, nếu bị người khác biết chỉ trong nửa năm phát bệnh những ba lần, mà trong đầu hắn cũng không nhớ rõ số lần thì sao có thể trấn định lòng người?

Cảm giác đau đớn như bị kim đâm kia đã biến mất, nhưng sau gáy vẫn đau vô cùng.

Hắn nhớ lại là do mình ngã ngửa đầu đập xuống thành giường.

Khi ấy càng khuất phục đau đớn đến nỗi cơ thể cũng mất đi khống chế.

Tại sao hắn lại lâm vào tình cảnh này, nguyên nhân nào dẫn đến?



“Nếu quân thượng còn ngại gì, có thể ở lại đây thêm một ngày. Hoãn một ngày về kinh thành cũng không muộn.” Mao công trung thành tận tâm khuyên hắn.

“Không cần, ta rất khỏe. Cứ theo hành trình đã định từ trước, sớm ngày mai sẽ xuất phát.”

Canh Ngao cố xua tan bóng tối u ám tận sâu đáy lòng, mỉm cười nói.

Hết chương 7