Chăn Gấm Rực Rỡ Thay

Chương 14: Di châu




Sau gần hai tháng vi hành bên ngoài, Canh Ngao đột ngột trở về khiến các cận thần tập trung tại tiền điện bàn luận mãi đến giờ Tuất mới được về.

Hắn sải bước về vương tẩm. Bên cửa đã có một tự nhân áo tím đứng đợi từ lâu, quan sát xung quanh, vừa thấy bóng dáng hắn lại gần hai mắt lập tức sáng lên, khom người hành lễ nghênh đón: “Mừng chúa thượng bình an trở về. Bá Y phu nhân rất vui mừng khi biết tin người trở về, vì vậy đã tổ chức một bữa tiệc đón gió tẩy trần cho người, nô tài đến đây đón chúa thượng.”

Bá Y phu nhân chính là tiên Liệt công phu nhân, tức chị dâu của Canh Ngao, xuất thân từ quý tộc nước Mục, con gái lớn của Thừa tướng đương nhiệm, gả cho Liệt công từ năm năm trước.

Liệt công bất ngờ qua đời, vì tôn kính chị dâu nên Canh Ngao chưa từng yêu cầu chị ta chuyển ra khỏi cung. Hiện tại chị ta đang ở hậu tẩm của vương cung, đám bề dưới vẫn gọi là phu nhân.

Tự nhân áo tím tên là Lỗ Tú Tử, mặt mũi sáng sủa, mồm miệng lanh lợi, là thân tín của Bá Y phu nhân. Sau khi truyền lời cho hắn xong chỉ biết đứng chờ đợi.

Canh Ngao thoáng trầm ngâm, sau đó sải bước về phía hậu tẩm.

Lỗ Tú Tử hớt hải theo sau.



Trong hậu tẩm rực sáng ánh nến, có một lư hương đặt trong góc phòng tỏa hương ngào ngạt, hương thơm tản mát như mây như sương, lượn lờ giữa lớp lớp rèm vải.

Bá Y phu nhân tắm rửa thay đồ xong xuôi, ngồi trên chiếc giường nhỏ, nhằm hờ mắt.

Cô ta chỉ mới hai mươi sáu tuổi, ánh nến chiếu vào gương mặt rạng rỡ tươi tắn.

Tiếng bước chân của nữ ngự ngày càng gần, nói nhỏ: “Phu nhân, chúa thượng đến rồi.”

Bá Y phu nhân mở mắt, vội vàng xuống giường ra đón.

Ở cầu thang đối diện, Canh Ngao mặc đồ tối giày đỏ, huyền quan bằng ngọc, vẫn mặc quần áo khi gặp triều thần, phía sau là bóng tối và ánh đèn vương cung, đang sải bước lên lầu.

“Tử Du.”

Bá Y phu nhân gọi tên chữ của hắn cùng với nụ cười thân thiết trên môi.

“A tẩu!”

Canh Ngao nhanh chóng sải rộng chân bước lên bậc thang cuối cùng, đứng trước Bá Y phu nhân rồi thi lễ.

“A tẩu chờ Ngao đến mức chưa cả ăn cơm tối khiến Ngao rất áy náy. A tẩu không cần hao tâm phí sức vì Ngao như thế!”

Bá Y phu nhân mỉm cười: “Câu này của Tử Du a tẩu không thể nghe theo rồi. Kể từ khi tiên quân quy tiên, trọng trách của cả nước Mục này đều đè nặng lên vai Tử Du. Lần trước Tử Du chinh phạt Sở về, a tẩu vốn định mở tiệc mừng em, thế nhưng Tử Du lại chẳng ở trong cung được mấy ngày,  luôn một đường vi hành đến Tây Hành, nhất định đã dãi gió dầm sương không ít. Tử Du vì Đại Mục ta, lao tâm khổ tứ, a tẩu ở Vương cung mỗi ngày đều ăn ngon mặc đẹp sao có thể an tâm đây? Chẳng qua chỉ là bữa cơm mà thôi, sao lại nói là hao tâm tốn sức?”

Canh Ngao xoa xoa bụng nói: “Đúng lúc ta cũng đói bụng, cảm ơn a tẩu.”

Bá Y phu nhân cười bảo Canh Ngao ngồi xuống, hai người lần lượt ngồi xuống sau chiếc bàn ăn dài, ngự nữ nối đuôi nhau đi vào, dâng rượu và các món ăn đủ màu sắc hương vị lên.

Canh Ngao đúng là đang đói bụng, sau khi ngồi xuống liền nhanh chóng gắp đồ ăn, nghe Bá Y phu nhân hỏi chuyện: “A tẩu nghe nói trên đường đệ trở về bị ám sát ở thành Vu Diệp? Lúc đó có bị hoảng sợ không?”

Canh Ngao ngẩng đầu nhìn thấy Bá Y phu nhân đang quan tâm lo lắng nhìn thẳng vào mình, liền cười nói: “Thích khách bị giết ngay tại chỗ, ta không sao, a tẩu yên tâm.”

Bá Y phu nhân cau chặt hai hàng lông mày lại: “Tử Du, tiên quân bị ám sát mà ra đi, để lại ta một mình sống tạm bợ trên cõi đời này, bên người không có người để nương tựa vào, mỗi khi nhớ tới việc này, trong lòng a tẩu liền đau thương cùng cực không dứt. Khoảng thời gian trước đây, khi nghe thấy tin Tử Du đệ cũng bị ngta ám sát, a tẩu thức trắng cả đêm, lo lắng không thôi, may mà sau đó biết được đệ gặp dữ hóa lành, lo lắng trong lòng a tẩu mới có thể buông xuống…”

Canh Ngao nói: “Cảm ơn a tẩu quan tâm lo lắng, Ngao không sao.”

“Kẻ chủ mưu là ai? Chẳng lẽ lại là người Sở gây chuyện?”

Canh Ngao đáp: “Tạm thời còn chưa biết được, vẫn đang điều tra.”

Bá Y phu nhân cắn răng nói: “Nếu bắt được kẻ đằng sau sai khiến, dù thiên đao vạn quả cũng không thể tiêu tan được mối hận trong lòng ta!”

Canh Ngao cười nói: “Ta biết a tẩu luôn quan tâm lo lắng cho Ngao, Ngao cảm tạ.”

Bá Y phu nhân gật đầu, thở dài một tiếng, khóe mắt liền kéo thành một sợi chỉ nhàn nhạt: “Tử Du biết lòng a tẩu là được.”

Lại nói: “Em dừng trách ta, bởi vì thân thiết, nên ta mới nói những lời tức giận như vậy.”

“Vì tang kỳ của Tiên vương, trong cung đã cấm đàn hát suốt một năm. A tẩu biết thường ngày đệ vất vả, cố ý thu xếp một bài hát mới, lấy nhạc thay lời, tẩy trừ hết gió bụi trên đường đi của Tử Du.”

Nàng vỗ nhẹ hai tay, liền có một hàng vũ nữ mặc quần áo rực rỡ đi vào, hành lễ, lúc màn trướng cùng nhau buông xuống mặt đất là lúc một tiếng tiêu du dương trầm bổng phát ra.

Tiếng tiêu này lúc bắt đầu như mây mù xoa vần giữa rừng rậm, dần dần biến thành gió thổi qua nhánh tùng, thiên nữ hạ phàm rực rỡ sắc màu, quanh quẩn lượn vòng đạp lên mây xanh, cuối cùng lúc kết khúc nhạc, lại như gió cuốn lá sen, sóng nhỏ lăn tăn gợn khắp mặt hồ, mênh mông sóng nước, càng lúc càng xa.

Tay áo rực rỡ của vũ nữ tung bay, giống như bươm bướm bị hoảng sợ, pha vào giữa là tiếng sênh làm nhạc đệm, có điều cho dù là động tác múa nhẹ nhàng của vũ nữ hay tiếng sênh, đều giống như đang làm nền cho tiếng tiêu, nó không chỗ nào không có mặt, văng vẳng lượn vòng, du dương réo rắt, khe khẽ lọt vào tai, cho đến tiếng tiêu cuối cùng, dư âm vẫn như đang còn văng vẳng bên tai.

“Tử Du thấy tiếng tiêu này thế nào?”

Một khúc kết thúc, Bá Y phu nhân hỏi.

Canh Ngao mỉm cười: “Thanh thoát sinh động, phiêu diêu như nước chảy mây trôi.”

Bá Y phu nhân cười nói: “Tử Du quả nhiên là người tri âm, không uổng công em gái ta soạn riêng khúc ‘Vân cung’ này cho Tử Du.” Nói xong liền nhìn về nơi vừa phát ra tiếng tiêu nói.

“Chiêu, đi ra đi, bái kiến Chúa thượng.”

Mành trướng hơi rung động, như gió thổi qua mặt nước, tạo ra tầng tầng gợn sóng, một thiếu nữ áo đỏ tay cầm ngọc tiêu bước ra từ trong gợn sóng ấy, nàng hơi cúi đầu, đi về phía Canh Ngao, đến trước mặt hắn, thi lễ một cái.

“Chiêu bái kiến Chúa thượng, nguyện Chúa thượng vạn thọ vô cương.”

Nàng có dung mạo xinh đẹp, dáng người thướt tha, đầu hơi cúi xuống, mặt ngọc hiện lên một tầng e thẹn đỏ ửng, dưới ánh nến, cực kỳ rung động lòng người.

Tầm mắt Canh Ngao lướt qua khuôn mặt nàng, dường như hơi kinh ngạc, nhìn về phía Bá Y phu nhân.

Bá Y phu nhân cười nói: “Nó là em gái ta, tên là Chiêu, trước đây ta từng bị cảm lạnh một thời gian nên ta triệu Chiêu vào cung hầu ta. Sau khi ta khỏi bệnh, lại không nỡ để nó xuất cung về nhà, nên liền giữ nó ở lại trong cung thêm mấy ngày. Trước đây lúc Chiêu còn ở nhà, thường nghe cha anh hết lời khen ngợi Chúa thượng, biết Chúa thượng đệ khí thế bất phàm, phong thái hơn người, dù chưa từng gặp mặt Chúa thượng lần nào, nhưng lại xem như bạn tri âm từ lâu. Ta đúng lúc lại biết được mấy ngày nữa Tử Du sẽ về, liền bảo Chiêu soạn một khúc cho Tử Du, vừa rồi đã bêu xấu rồi, may mà vừa rồi Tử Du không chê tiếng tiêu của nó chói tai, nếu không may làm Tử Du mất vui, thì chính là lỗi của Chiêu.”

Canh Ngao bỗng ngộ ra, hơi nhướn mày, mỉm cười nói: “Thì ra là thế. A tẩu có lòng rồi.” Nói xong liền liếc nhìn người con gái.

“Đúng là rất hay.” Hắn gật đầu nói.

“Chúa thượng khen em, ” Bá Y phu nhân cười, “Còn không mau lên đây, kính Chúa thượng một ly?”

Chiêu ‘vâng’ một tiếng, đưa tay ngọc tiêu trong tay cho một nữ ngự đứng bên cạnh, bước tới trước bàn của Canh Ngao, cầm một ly thải phượng song liên lên, rót đầy rượu sau đó dâng lên.

Canh Ngao mỉm cười, nhận lấy uống cạn.

“Chiêu không chỉ biết âm luật, lúc ở nhà cũng chăm chỉ luyện tập nữ công. Tháng bảy hết nóng[1], hợp ăn bò nai. Chỗ thịt nai con này là do chính tay Chiêu dùng mỡ heo nấu nướng, vô cùng tươi ngon…”

Chiêu quỳ bên cạnh bàn của Canh Ngao, dùng chiếc thìa kim loại xắn lấy phần thịt nai ngon nhất, dâng lên, xấu hổ nói: “Nếu chúa thượng không chê, mời người dùng thử.”

Ánh mắt Canh Ngao lướt qua khuôn mặt như ngọc khiến người yêu mến của thiếu nữ đang quỳ bên cạnh mình, rồi chuyển tầm mắt đến miếng thịt nai trên chiếc thìa nàng đang cầm trong tay.

Thịt nai bị xắn thành một miếng mỏng, hiện lên sắc đỏ đầy dầu mỡ, thoạt nhìn trơn bóng ngon miệng.

Ánh mắt thiếu nữ vừa xấu hổ sợ hãi vừa mang theo chút chờ mong, nhìn hắn.

Không biết vì sao ngay trong khoảnh khắc này, trước mắt hắn lại chợt hiện lên một đôi mắt từ trên cao nhìn chằm chằm xuống… khác, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy như bị thứ gì đó bóp nghẹn.

Chiêu dâng thịt nai lên, lại không thấy Canh Ngao đáp lại.

Nàng lén lút nâng mắt lên, nhìn người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn trước mặt.

Ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm vào miếng thịt nai trên chiếc thìa trong tay nàng, nét mặt có phần hơi kỳ lạ.

Chiêu không nắm chắc được hắn đang nghĩ gì. Ngập ngừng một lúc, liền quay đầu nhìn Bá Y phu nhân.

Bá Y phu nhân cho nàng một ánh mắt trấn an.

Chiêu cắn cắn môi, dùng đôi mắt ấm ức nhìn Canh Ngao nhẹ giọng gọi: “Chúa thượng…”

Canh Ngao hồi thần, cười cười với nàng.

“Cô không ăn thịt nai.”



Canh Ngao rời khỏi hậu tẩm, trên đường đi suy nghĩ từ từ chuyển đến trận tranh luận kịch liệt của quần thần trước mặt hắn hôm nay.

Trọng tâm của lần tranh luận này, là chuyện hôn nhân của hắn thời gian tới.

Một năm trước, lúc Liệt Công còn sống, đã chọn con gái của Tấn Hầu cho người Vương đệ là hắn làm thông gia. Nhưng lúc đó mới chỉ nghị thân được một nửa, thì Liệt Công liền bất hạnh qua đời, hôn sự cứ thế trì hoãn cho đến bây giờ.

Hôm nay sau một năm, Công tử Di của nước Tấn đã đến trước Khâu Dương, trước khi đi chuyến này, hắn đã cho người đến thông báo, hắn đến là để dự lễ tế tròn năm của Liệt Công.

Dự lễ tế tròn năm là thật, nhưng hắn đi chuyến này còn có một mục đích khác, chính là nhắc lại chuyện hôn sự.

Muội muội của hắn, chính là con gái của Tấn Quốc quân từng được nghị thân năm ngoái, đến nay vẫn chưa xuất giá, vẫn đang chờ thực hiện hôn ước hai nước.

Trước đây lúc Liệt Công đề xuất mối hôn sự này, không ai trong triều đình phản đối. Nhưng hôm nay, tình hình lại xảy ra biến hóa khôn lường.

Trong buổi lên triều hôm nay, chỉ có lão Thừa tướng Y Quán là từ đầu đến cuối không nói chữ nào, đứng im ở đó như đang buồn ngủ, còn các quan viên khác, lại chia làm hai phe.

Một phe do Tư Đồ Chu Quý cầm đầu, cho rằng Tấn Hầu ngu ngốc, trong nước cục diện rối reng, lúc nào cũng có thể xảy ra biến hóa lớn lao. Nếu hôn ước trước đây giữa Quốc quân và nước Tấn vẫn chưa được ký kết, thì hôm nay hoàn toàn không cần thực hiện hôn ước này nữa.

Mà đám người Đại phu Tuần Chẩn lại kiên quyết phản đối, từ khi hai nước Mục Tấn xưng danh đến nay đều có truyền thống liên hôn qua lại giúp đỡ lẫn nhau, bây giờ đã sứt mẻ tình cảm với nước Sở rộng lớn, dựa vào thực lực của nước Mục, không thể không đoàn kết với nước Tấn, nếu không khi nước Tấn và nước Sở qua lại thân thiết, sẽ là bất lợi lớn cho nước Mục ta. Huống hồ mối hôn sự này của Quốc quân là do Liệt Công đề xuất, mặc dù Liệt Công đã mất, nhưng không thể trái lại nguyện vọng của người.

Hai phe triều thần tranh cãi tới đỏ mặt tía tai, không ai nhường ai ngay trước mặt Canh Ngao, xém chút nữa đã vén tay áo lên đánh nhau.

Canh Ngao tức giận, lập tức phẩy tay áo bỏ đi.



Vương cung nước Mục do tổ tiên Trang Công của Canh Ngao xây dựng lên, đến nay đã hơn trăm năm, bởi vì các đời quân chủ trước đều thích đơn giản, phản đối xa hoa lãng phí, nên ngoài việc tu sửa những chỗ cần tu sửa, chưa từng xây dựng rầm rộ, do đó không thể so sánh với vương cung tráng lệ của các nước khác, mà mang theo một loại cảm giác cổ xưa trầm lắng đặc hữu của người Mục ở Tây Bắc.

Canh Ngao đi qua Ưng Môn đen trầm u ám, bước vào Vương tẩm.

Mặc dù mới là ngày đầu tiên hồi cung, nhưng thẻ tre chờ hắn xử lý đã chất thành mấy toà núi nhỏ.

Canh Ngao ngồi vào chỗ hằng ngày vẫn ngồi đọc thẻ tre, vùi đầu xử lý chính sự.

Mao Công rút một quyển sổ bằng lụa từ trong đóng thẻ tre chất chồng như núi ra, dâng lên, nói: “Chúa thượng, đây là triều thư hai tháng trước Chu vương gửi tới, mời người xem.”

Canh Ngao cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi một câu: “Thúc giục vấn đề tiến cống phải không?”

Làm quốc gia được phân đất phong hầu dưới trướng Chu Vương, hàng năm phải tiến cống, vốn là trách nhiệm của nước được phong hầu. Nhưng giờ đây, uy tín của Chu vương càng ngày càng giảm, mặc dù trên danh nghĩa vẫn là bá chủ chung của thiên hạ, địa vị cao nhất, nhưng ngoại trừ một số nước nhỏ truyền thống ở vùng Trung Nguyên vẫn còn đúng hạn tiến cống cho Chu Vương như cũ, thì những nước có biên giới rộng lớn như Tấn, Tề, Sở và rất nhiều nước nhỏ phụ thuộc vào các nước lớn đều bắt đầu giảm lượng tiến cống, thậm chí còn dứt khoát không tiến cống.

Chiếu theo lễ nghi của nước Chu, những nước được phân đất phong hầu ngoài ngàn dặm Lạc Ấp, quốc quân ít nhất phải ba năm một lần đích thân đến nước Chu yết kiến Thiên tử nước Chu.

Huynh trưởng Liệt Công của hắn, chính là bị ám sát bỏ mình trên đường đến yết kiến Thiên tử nước Chu. Lúc đó Chu Vương ngay cả cái rắm cũng không thèm phóng, bây giờ Canh Ngao làm sao có thể tiến cống cho hắn?

“Dường như không phải việc tiến cống.” Mao Công nói.

Canh Ngao dừng lại, nhíu mày, nhận lấy mở ra xem.

Triều thư của Chu Vương viết, mười bảy năm trước, Vương thất có một Vương Cơ (= Công chúa) lưu lạc bên ngoài, Chu Vương nhớ mong thành bệnh, muốn tìm Vương Cơ hồi cung, đặc biệt hạ mệnh lệnh cho thiên hạ chư hầu các nước dốc hết sức giúp Vương thất tìm kiếm, nếu có thể tìm được, nhất định ban phong thưởng. Tín vật chính là một miếng ngọc giác.

Bên trên triều thư vẽ một miếng ngọc giác, trên ngọc giác có nửa đôi long phượng được chạm khắc, vẽ rất cẩn thận chính xác, chi tiết trông rất sống động.

Canh Ngao chỉ xem lướt qua, liền vứt sách lụa của Chu Vương lên trên bàn, cười giễu một tiếng: “Cô đâu có rảnh như thế, thay hắn tìm khắp cả Di châu rộng lớn này?”

___________

Chú thích:

[1] Nguyên văn là Thất nguyệt lưu hỏa, nghĩa là tháng 7 thì sao Đại Hoả hạ thấp, tức là đã hết mùa hè, khí nóng đã dứt. Đây là một câu trong bài Thất nguyệt của Bân Phong trong Kinh Thi

Hết chương 14