Chăn Gấm Rực Rỡ Thay

Chương 12: Lo lắng




Ánh trăng soi bóng tựa như dòng nước chảy xuống từ chiếc bình bạc, bãi lau sậy bên sông đong đưa tạo thành từng đợt sóng. Nàng quay lưng với hắn, cúi thấp người giữa ánh trăng bàng bạc này chỉ để lại một cái bóng dài trên mặt nước.

Đường cong mềm mại của chiếc cổ, tấm lưng trắng muốt như thoa mật ướt đẫm ánh lên giọt nước.

Ánh mắt Canh Ngao như bị cố định tại đó.

A Huyền chưa dám ngoái đầu lại đã nghe thấy tiếng bước chân đạp lên cỏ của hắn đang đến rất gần, vì vậy nàng hoảng hốt bước xuống thêm hai bước. Mặt nước đang yên ả khoác lên mình tấm áo ánh trăng bàng bạc bất chợt gợn sóng tạo nên từng vòng tròn màu bạc. Những gợn sóng lăn tăn ấy lập tức làm biến mất tấm lưng trắng muốt, chỉ để lại một phần dáng cổ trên mặt nước.

Canh Ngao dừng hẳn lại.

“Tại sao ngươi ra ngoài lâu vậy?”

Thật ra, lúc nàng rời khỏi chân hắn và rón rén ra ngoài hắn đã tỉnh rồi. Một lúc lâu sau không thấy nàng quay về cộng thêm cảm giác oi bức trong lều, hắn cũng quyết định đi ra.

Hắn nhìn quanh bốn phía.

Cuối tầm mắt là vùng hoang vu vô tận, màn đêm kéo dài dằng dặc.

“Chẳng lẽ ngươi chờ cơ hội để trốn thoát? Cô khuyên ngươi một câu, chỉ với một mình ngươi chi bằng bỏ ý tưởng này đi thì hơn!”

Mặt nước trong veo dập dờn gợn sóng dưới cằm nàng, A Huyền cảm giác cả người mình như muốn trôi theo dòng nước khiến đầu óc choáng váng. Biết hành động chột dạ vừa rồi của mình, lại sợ sự hắn sẽ nghi ngờ hơn, nàng cố gắng bình tĩnh nói: “Chúa thượng hiểu lầm, lúc nãy trời quá oi không chịu nổi mới lặng lẽ ra ngoài, đồng thời không muốn gây ồn cho chúa thượng, xin hãy dời bước để tôi được tự nhiên một chút.”

Canh Ngao nhìn chằm chặp cái gáy bất động của nàng.

Trực giác mách bảo nàng đang giấu giếm hắn điều gì đó.

Điều này làm hắn không vui, bỗng dưng muốn ép buộc nàng để hỏi cho rõ ràng, nhưng do rào cản thân phận, ý nghĩ này nhanh chóng tan biến.

Hắn kìm nén cảm giác kỳ lạ xuất phát từ trái tim mình, hừ một tiếng rồi quay đi.

Tiếng bước chân đạp trên cỏ vang lên, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

A Huyền ngoảnh lại nhìn, bờ sông đằng sau đã không còn ai.

Nàng lội nước lên bờ, ngồi xuống tảng đá, tay đang cầm lớp da mới bị nàng lột khỏi mặt trước đó mà trong lòng bực bội vô cớ.

Bao năm nay nàng chưa từng nhìn thấy gương mặt thực sự của mình nên không muốn người khác nhìn thấy nó, đặc biệt là trong tình trạng bây giờ.

Nàng nhìn trân trân lớp da cũ trong tay.

Dưới ánh trăng, lớp da mỏng như cánh ve nhưng dẻo dai lạ thường, hoàn hảo không có một lỗi nào dù chỉ là nhỏ nhất; nó giống như lớp da thứ hai trên mặt nàng vậy.

A Huyền không biết tại sao năm ấy nghĩa phụ lại tạo cho mình một lớp da thế này. Ông không bao giờ dạy nàng vu thuật thần bí, bởi ông từng nói năng lực này hơn nửa là ý trời. Ngay cả khi nó đã được vu linh chấp thuận, thì đối với người nắm giữ nó không hẳn là một điều may mắn, bởi vì cái giá phải trả quá đắt: hi sinh thân mình cho vu linh suốt đời, nếu không ắt sẽ bị cắn trả.

A Huyền bần thần hồi lâu, vuốt phẳng nó và cố gắng cẩn thận đắp nó lên trên mặt.

Nàng mừng rỡ. Lớp da này chạm vào mặt nàng tựa như có sức hút vậy, nhẹ nhàng bám vào mặt, chỉ cần không bóc ra nó vẫn giống như trước.

A Huyền thử vài lần, tất cả đều vẫn vậy, vừa mừng vừa lo. Trong lòng biết ơn nghĩa phụ, không có từ ngữ nào có thể diễn tả được.

Nàng đã nán lại hơi lâu, không về ngay hắn sẽ không vui.



Khe hở cửa lều thấp thoáng ánh nến.

A Huyền dừng bước, áp hai tay lên má lần nữa để đảm bảo mọi thứ hoàn toàn ổn thỏa rồi mới hít thật sâu, vén cửa lều bước vào.

Canh Ngao nằm nghiêng quay lưng với cửa trướng, bất động, hình như đã ngủ thiếp đi.

A Huyền nín thở, rón rén định tắt nến thì thấy cơ thể hắn chuyển động, mở choàng mắt quay ra nhìn mình.

Tuy có thể chắc chắn lớp da đã bám vào mặt hệt như da thịt tái sinh, huống hồ giờ này ánh nến mờ ảo, hắn không nhận ra được điều gì, nhưng ánh tvnt mắt hắn vừa quăng đến, trong lòng vẫn thấp tha thấp thỏm không yên. Nàng cố gắng che giấu dưới ánh nến, khẽ nói: “Quấy rầy chúa thượng nghỉ ngơi là lỗi của tôi.”

Tầm mắt Canh Ngao lướt qua khuôn mặt nàng đổ bóng xuống từ trên xuống dưới rồi dừng lại ở gấu quần ướt đẫm lấp ló dưới áo khoác, chống tay đứng dậy, đi giày rồi vén màn rồi ra ngoài.

Một cơn gió mạnh thổi vào, ánh nến nghiêng ngả, trong lều chỉ còn mình nàng.

A Huyền ngẩn người, không hiểu sao hắn đột nhiên ra ngoài, rốt cuộc cơn giận chưa tan hay vì nguyên nhân gì khác? Chờ một lúc mãi không thấy hắn tvnt về, nàng bèn vén cửa lều quan sát bên ngoài, xác định hắn chưa về ngay liền nhân cơ hội thay đổi váy áo ướt đẫm trên người.

Tận giữa khuya hắn mới quay về, tắt nến rồi nằm xuống.

A Huyền vẫn ngồi quỳ bên cạnh hắn, nửa tỉnh nửa mê cho đến tận rạng sáng.



Ngày hôm sau, khi phía Đông tang tảng sáng, đoàn người thức dậy tiếp tục lên đường. Suốt quãng đường đi không một có một tiếng nói chuyện, đến khuya vào Diệp thành quán.

Càng về gần kinh thành, quy mô thành trì càng lớn hơn.

Thành Diệp có dân số khoảng một trăm nghìn người, không phải là một thành nhỏ. Tuy nhiên, lệnh giới nghiêm luôn được thực hiện nghiêm ngặt nên toàn bộ thành tối om, chỉ có bóng binh lính tuần đêm dàn hàng ở đầu đường.

Tại một gian phòng trong xá quán hiện lên ánh đuốc mờ ảo.

Mao Công đang xoa bóp lưng cho Canh Ngao trong phòng tắm, loại bỏ mệt mỏi trên đường đi hồi sáng.

Canh Ngao nhắm mắt nằm sấp trên giường nhỏ, chưa mặc quần áo, đằng sau chỉ che bằng một chiếc khăn tắm, lộ ra cơ thể mảnh khảnh mạnh mẽ. Tuy hiện giờ người đang nằm im, nhưng những đường cong cơ thể toát lên vẻ mạnh mẽ vô cùng sống động.

Dù có A Huyền đi cùng, việc tắm rửa của chúa tvnt thượng vẫn do đích thân Mao Công tự tay làm. Ông ta giỏi phương pháp bấm huyệt, xoa bóp một lần có thể đánh tan mọi mỏi mệt.

Bình thường vào những lúc thế này, Canh Ngao thường không muốn nghĩ gì cả, chỉ muốn thư giãn cơ thể, đầu óc thư thái.

Nhưng hiện tại chẳng hiểu sao hoặc có lẽ đã lâu không chạm vào đàn bà, cộng thêm đôi tay của thái hoạn di chuyển trên lưng càng làm hắn nảy sinh một cảm giác khác thường.

Hắn nhắm mắt lại, thấp thoáng đâu đây khung cảnh gặp gỡ tình cờ ở bãi đất hoang đêm qua.

Dưới ánh trăng, bờ lưng trắng muốt của nàng hiện rõ đẹp đến nỗi hắn chỉ muốn ngắm thật lâu.

Hắn hơi ngạc nhiên, cũng có chút tò mò.

Không ngờ cơ thể dưới lớp quần áo thường ngày ấy ẩn giấu một làn da mịn màng.

Hắn hơi thất thần.

“Chúa thượng…”

Thái hoạn rướn người gọi hắn, không nghe thấy tiếng trả lời còn tưởng hắn đã ngủ bèn dừng động tác ngước lên nhìn.

Canh Ngao hồi thần, lật người.

Ông ta nhìn phía dưới eo chợt hiểu ra, cúi xuống thì thầm vào tai hắn: “Chúa thượng, tối nay người có muốn gọi một hầu nữ trong đám xá nhân không?”

Canh Ngao vẫn nhắm mắt.

“Không cần.” Đôi môi hắn khẽ nhếch lên, hững hờ trả lời.

Ông ta thoáng do dự, nói tiếp: “Hay là lão nô gọi A Huyền vào hầu hạ?”



A Huyền giơ giá nến trên tay, khom người quay về căn phòng đầy gương đồng đánh bóng sáng choang, cúi sát mặt mình lại gần không bỏ qua bất cứ một chỗ nhỏ nào.

Từ nỗi sợ hãi bất ngờ đêm qua, suốt cả ngày nay nàng luôn lo lắng có người nhận ra sự bất thường trên mặt mình, càng sợ hơn lớp da đột tvnt nhiên rơi xuống. Vì vậy A Huyền chốc chốc lại đưa tay lên sờ thử để chắc chắn nó vẫn bám chặt trên mặt mình.

Cuối cùng đợi đến lúc trời tối vào nhà khách trong thành, nhân lúc Mao Công đang hầu hạ Canh Ngao tắm rửa, nàng lập tức kiểm tra kĩ lưỡng.

Có lẽ do nó đã bám chặt trên mặt sinh hoạt cùng nàng bao năm nay, dù trước đó đã bị lột ra thì trừ vết dán mờ mờ khó nhận ra, cả khuôn mặt trông vẫn vô cùng tự nhiên, không khác gì so với trước.

Điều đó hơi đáng tiếc, vấn đề không lớn. Trừ khi quan sát cẩn thận với khoảng cách gần như nàng lúc này sẽ không ai phát hiện được.

A Huyền làm thêm một vài biểu cảm trong gương, không nhận ra vấn đề lớn nào.

Rốt cuộc nàng đã yên tâm.

Sau này cần chú ý nhiều hơn, để không gặp phải sự cố đáng tiếc.

Đằng sau vang lên tiếng bước chân, không nhanh không chậm, không nhẹ cũng không nặng.

“Thái hoạn!”

A Huyền vội đặt giá nến xuống, quay lại đón tiếp: “Chúa thượng đã tắm xong, cần tôi vào hầu hạ chăng?”

Nàng vội vã định rời đi.

Mao Công ngăn lại.

“A Huyền.” Ông ta nhìn nàng, giọng điệu hòa nhã: “Sau này cô không cần hầu hạ chúa thượng nữa. Vừa hay trông cô buổi sáng không khỏe lắm, ta đã dặn xá tvnt nhân dọn cho cô một phòng trống, mau nghỉ ngơi đi.”

A Huyền hơi ngạc nhiên, thoáng ngờ vực: “Thái hoạn nói sau này tôi không cần hầu hạ chúa thượng ư?”

Mao Công gật đầu, sắc mặt bình thường nhưng thực tế trong lòng cũng không rõ.



Chúa thượng là con trai thứ của tiên Văn công.

Bốn năm trước, khi ngài ấy vẫn là công tử mới tròn đôi mươi. Theo lễ nghi của nhà Chu, con trai hai mươi tuổi cập quan được liệt hàng trượng phu có thể bàn bạc chuyện cưới xin, đúng lúc ấy tiên Văn công hoăng, ngài ấy chịu tang vua cha ba năm.

Nắm ngoái vừa mãn tang, tiên Liệt công đề cập chuyện cưới xin của công tử Ngao. Nhà gái vốn đã xác định là con gái vua nước Tấn, đối phương cũng có ý định gả con gái vào Mục, chẳng ngờ mọi chuyện còn chưa bàn bạc xong, Liệt công lại bất hạnh bỏ mạng trên đường yết kiến Chu vương, khi sắp chết liền truyền ngôi cho công tử Ngao.

Công tử Ngao trở thành tân quân của Mục, nhưng việc kết hôn cũng bị trì hoãn thêm lần nữa. Chịu tang một năm, tính toán thời gian cũng sắp đến.

Tang chế của giới quý tộc đặc biệt cấm chỉ hành vi “mua vui” đó. Dù không thể tránh khỏi tình trạng dương thịnh âm suy nhưng chúa thượng vẫn hết sức kính trọng tiên Liệt công.

Mao Công biết rất rõ những chuyện của hắn, biết hắn đã lâu không chạm vào đàn bà, lúc nãy mới có suy nghĩ khác thường, nghĩ sắp mãn tang mới thốt ra câu ấy.

Ông ta hồ đồ thật rồi, bị từ chối, lại nghĩ ngay đến cô gái người Tỉ ngay trước mắt này càng lợi hơn vì vậy thuận tiện nhắc đến nàng.

Chỉ là ông ta thực sự không biết đã chọc giận chúa thượng ở chỗ nào.

Ban nãy câu vừa thốt ra khỏi miệng, ông ta đã thấy hắn mở choàng mắt bật dậy, mặt hiện rõ nét không vui, rồi dặn dò không cần gái Tỉ hầu hạ hắn nữa.

Đôi mắt Mao Công lướt thoáng qua mặt A Huyền.

Một cô gái khôn khéo, làm việc chăm chỉ, giỏi y thuật nhường vậy mà khuôn mặt khó lọt vào mắt người như thế quả thật quá đáng tiếc.

Giá như cô ta có dung mạo dễ nhìn hơn chút thôi, ít nhất có thể lọt vào mắt chúa thượng, thì mai sau ắt hẳn có thể trở thành thiếp. Như vậy, cô ta sẽ tận tâm tận lực theo hầu chúa thượng, nếu chẳng may bệnh của chúa thượng tái phát cũng không sợ xảy ra chuyện lớn như hồi vừa rồi.



“Nhưng mà ý của thái hoạn là tôi có thể trở về ư?” A Huyền vẫn không dám nghĩ chuyện tốt sẽ đến lượt mình.

Quả nhiên Mao Công lắc đầu: “Không phải cho ngươi trở về, mà là sau này ngươi tạm thời không phải hầu hạ bên cạnh chúa thượng nữa, ngươi vẫn phải đi theo ta.”

A Huyền thoáng thất vọng. Suy đi ngẫm lại, dù không thể quay lại tìm Ngỗi Long nhưng không cần phải hầu hạ vị vua Mục kia đã là niềm vui khó cầu đối với nàng, nhất là sau vụ việc xảy ra đêm qua.

Nàng mỉm cười và nói: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn thái hoạn đã truyền lời.”

Hết chương 12