Toàn bộ kỳ nghỉ Tết, Nghiêm Húc Minh đều ở nhà Ngô Dục. Anh đem nhiều thức ăn đến mức ăn không hết, hai người không hề ra ngoài, suốt ngày ru rú trong nhà.
Nghiêm Húc Minh không biết mối quan hệ hiện tại của bọn họ gọi là gì, có lẽ là bạn bè, thế nhưng giữa bạn bè sẽ không phát sinh hành vi làm tình, có lẽ là bạn tình, nhưng mà lần nào cũng chỉ là Ngô Dục một phía thỏa mãn anh, còn tình nhân, vậy thì càng không phải.
Lúc đầu anh còn cảm thấy áy náy, muốn dùng cách thức nào đó đáp lễ đối phương, thế nhưng Ngô Dục chưa bao giờ có bất cứ yêu cầu gì với anh, dường như hiện tại cũng đủ làm cậu thỏa mãn, dần dần, tâm lý muốn đáp lễ cậu của Nghiêm Húc Minh bắt đầu an tĩnh lại.
Có lúc, anh thậm chí còn muốn bắt nạt người trẻ tuổi, muốn đối xử với cậu như nô lệ, đạp lên tự tôn của cậu, làm cậu khóc, để cậu phát ra tiếng nghẹn ngào trầm thấp như hôm nọ lúc tự an ủi đạt đến cao trào.
Quả thực có bệnh mà.
Nghỉ đông theo Tết mà kết thúc, học kỳ mới, vòng lặp mới, tất cả lại bắt đầu từ con số không.
Có lẽ mùa xuân thật sự kích thích hoóc môn của con người, Nghiêm Húc Minh tính dục dồi dào, anh như về lại thời còn trẻ trung, trong đầu tất cả đều là ý nghĩ hạ lưu. Mỗi tuần anh đều đến tìm Ngô Dục nhiều lần, chủ nhật nếu như không có chuyện cần thiết, căn bản không về nhà. Kỳ thực tính theo khoảng cách, để Ngô Dục đến nhà anh tiện hơn, nhưng con gái thỉnh thoảng sẽ đến, nếu hai bên gặp nhau sẽ rất khó giải thích. Hơn nữa anh càng yêu thích bầu không khí nhà Ngô Dục, cứ như một thiên đường ở nơi xa xôi, rời xa hết thảy bon chen.
Ngày nghỉ gặp nhau, Nghiêm Húc Minh muốn. Ngô Dục dùng miệng giúp anh xong, sẽ vẽ.
Trời đã nóng lên, người trẻ tuổi chỉ mặc một cái áo T shirt rộng vừa đủ che mông, lộ ra hai chân nhỏ dài trắng nõn, quần lót như ẩn như hiện, có một loại cảm giác tình dục hồn nhiên.
Nghiêm Húc Minh nằm trên giường ngắm nhìn bóng lưng cậu như bị thôi miên, lười biếng, tâm tư hoàn toàn rỗng không.
Anh thích sự yên tĩnh lúc ấy giữa bọn họ, dường như trong đó âm hưởng một khúc ca nho nhỏ, gió nhẹ lẻn qua cửa sổ, khuấy lên mùi thuốc màu, Ngốc Ngốc Thú nằm ườn nơi đáy nước, hết thảy đều vừa đúng, cứ như một thước phim.
Ngô Dục làm đối tượng vụng trộm không chê vào đâu được. Cậu gần như chưa bao giờ chủ động liên hệ Nghiêm Húc Minh, không quấn quýt lấy anh, cũng không ồn ào, chỉ có một ít tính xấu đáng yêu, khi anh có việc đột xuất muốn đi sớm, cậu sẽ tỏ ra lạnh lùng.
Mẹ anh chú ý tới sự khác thường của anh, gọi điện thoại tới hỏi anh có phải đang hẹn hò không.
"Ai nói vậy?" Nghiêm Húc Minh không tỏ rõ ý kiến.
"Y Y nói, con tuần trước chỉ ăn một bữa cơm với nó đã đi mất."
Hóa ra là con gái báo cáo. Nghiêm Húc Minh gần đây thật sự bỏ quên con bé rồi.
"Con bận công việc."
Thái độ mẹ anh rất không vừa ý, "Năm ngoái rõ ràng vẫn rất tích cực, bây giờ lại bắt đầu qua loa, bảo mày xem mắt, mày lại ra sức khước từ. Nếu thật sự đang hẹn hò, báo một tiếng cho ba với mẹ để ba mẹ yên tâm. Đâu có ai bắt mày lập tức đem người tới giới thiệu."
"Vâng, con biết rồi." Nghiêm Húc Minh ứng phó qua loa.
Hôm nay là ngày nóng nhất kể từ lúc vào xuân, đã có cảm giác hè đến. Ánh hoàng hôn xuyên qua rèm cửa sổ, cả văn phòng được bao phủ bởi ánh nắng ấm áp. Nghiêm Húc Minh cởi chỉ còn một cái áo, vẫn cảm thấy oi bức, bực bội. Anh gọi kế toán Chu tới, bảo cô có việc thì gọi điện, tự cho phép mình nghỉ làm.
Anh đi gặp Tề Mộng.
Nghiêm Húc Minh đã mấy tháng liên tục không đến, như trước nằm dài trên sô pha, hai tay đặt lên bụng. Phòng mát mẻ và yên tĩnh, trần nhà rất cao, quạt trần chuyển động trên đầu anh.
"Tôi còn tưởng anh sẽ không quay lại." Tề Mộng rời bàn làm việc, ngồi vào một bên tay vịn ghế sô pha.
"Tôi cũng nghĩ vậy." Nghiêm Húc Minh nói. Khoảng thời gian này anh rất vui vẻ, thế nhưng hôm nay loại cảm giác mất hứng lần thứ hai tái phát, làm anh không biết làm thế nào.
Trước đây anh vẫn từ chối suy nghĩ về vấn đề này, tuy rằng quan hệ giữa anh và Ngô Dục đang ở trạng thái cân bằng tuyệt hảo, nhưng cũng không thể tiếp tục kéo dài, không phải thăng hoa thì chính là tan vỡ. Anh nghĩ vế sau có độ khả thi cao hơn, luôn sẽ có một bên mất đi hứng thú sau đó rời đi. Như vậy, tất cả những thứ hiện tại lại có ý nghĩa gì? Cương, kích thích, xuất tinh, chẳng qua là phản ứng sinh lý nguyên thủy khiến người buồn nôn mà thôi.
"Không có gì muốn nói sao?" Bệnh nhân của Tề Mộng đặc biệt trầm mặc, vẻ mặt dưới ánh sáng dần tắt của trời chiều có vẻ rất âm trầm.
Lúc phục hồi tinh thần lại, Nghiêm Húc Minh phát hiện thời gian đã qua một nửa, anh buộc mình mở miệng, "Tôi hiện tại... tiến thối lưỡng nan."
"Vấn đề tình cảm?"
"Đúng vậy."
Tề Mộng chờ một lúc, anh cũng không có ý muốn nói thêm, "Không thể tiết lộ sao?"
Chuyện này quá kì lạ, quá phức tạp, Nghiêm Húc Minh không có cách nào nói ra.
Mỗi lần xong việc, Ngô Dục sẽ tách ra trốn vào buồng tắm tự an ủi. Anh giả vờ không biết gì cả, lặng lẽ ở ngoài cửa nghe trộm. Có một lần, Ngô Dục quên đóng cửa, anh theo khe hở nhìn thấy người trẻ tuổi đứng trước bồn rửa tay. Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy cơ quan sinh dục của đối phương. Màu sắc rất nhạt, xung quanh gần như không có lông, thật sự giống như trong tiểu thuyết tình sắc cổ đại mô tả, ngọc hành, quy đầu bị xoa nắn đến đỏ lên, mang theo ái dịch óng ánh, trông rất đáng yêu. Cậu lúc lên cao trào, không chỉ có âm thanh nghe như đang khóc, vẻ mặt cũng vậy, nhíu mày, cắn môi, trông như thống khổ đến khó có thể chịu đựng, hay tay nắm thật chặt phía dưới, đùi ra sức khép lại, cứ như vậy bắn trong lòng bàn tay.
Hình ảnh ấy sau đó vẫn quanh quẩn trong đầu Nghiêm Húc Minh.
Chuyện này sao có thể nói với Tề Mộng? Anh nhìn trộm người đàn ông khác tự an ủi, còn làm không biết mệt. Nghe ra không phải bệnh trạng, mà là biến thái.
"Ở chỗ tôi, anh có thể nói thoải mái." Tề Mộng khuyên, "Nói ra sẽ nhẹ nhõm hơn một chút."
"Không có chuyện gì cả." Nghiêm Húc Minh nói.
"À." Tề Mộng không tiếp tục truy hỏi, thay đổi đề tài, "Anh còn tiếp tục xem mắt không?"
Nghiêm Húc Minh chần chừ hai giây, cô đã nói ra đáp án, "Anh tìm được đối tượng, thế nhưng... Hai người không thể quang minh chính đại ở bên nhau... Ngoại tình sao?"
"Cũng không khác mấy..." Nghiêm Húc Minh chịu thua, nếu để cho cô tiếp tục đoán, rất có thể sẽ đoán được.
"Người đó có cái gì hấp dẫn anh, ngoại hình, khí chất, thân thể, tiền bạc...?"
"Không đơn thuần như vậy," Nghiêm Húc Minh không cách nào phân loại chuẩn xác, "Chỉ là... Ở bên cạnh người đó, rất thoải mái."
"Trở ngại đến từ bên ngoài?"
"Có thể nói là vậy."
"Vậy chỉ có hai cách, từ khách quan giải quyết chướng ngại giữa hai người, hoặc từ chủ quan từ bỏ, anh bây giờ lưỡng lự chỉ là đang cân nhắc thiệt hơn, chờ anh thật sự có lựa chọn, đau khổ này sẽ biến mất."
Phương án cô cung cấp khá đơn giản, đặt cược, hoặc không cược, Nghiêm Húc Minh gần như bị thuyết phục, nhưng trong nháy mắt, tâm trạng bi quan lại chiếm thượng phong.
"Còn có phương án thứ ba, giải quyết chính tôi." Như vậy, tất cả buồn phiền đều sẽ theo gió biến mất.
"Nhưng tất cả những thứ tốt đẹp cũng biến mất theo."
"Cô chỉ thích nhìn vào mặt tốt đẹp thôi." Nghiêm Húc Minh cười, thái độ rất thản nhiên, "Thật vô vị."
Tề Mộng bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này thật xa lạ, có khi trước đây cô đã phán đoán sai, Nghiêm Húc Minh đùa bỡn cô, những thứ cho cô thấy toàn bộ đều là ngụy trang, trong lòng người đàn ông này đang ẩn giấu bóng tối dày đặc.