Chán Đời Sống Lại

Chương 80: Phát minh tự do




Sau vụ nổ long trời lở đất, quân đội của Lệ Thiên lợi dụng tình hình rối ren rút quân êm thấm như chưa từng có mặt ở nơi này. Tất cả sự việc diễn ra quá nhanh, cảnh sát và vệ binh đảo quốc trực thuộc tỉnh Trà Tiên đều trở tay không kịp. Mộc Sơn chính thức bị xóa sổ, hiện tại chỉ còn lại đống đổ nát ngổn ngang. Hệ thống phòng vệ tam sát bất khả xâm phạm lùi vào dĩ vãng.

Hào Nhân và Hải Vân được Vĩnh An thông báo trước kịp thời có mặt ở hiện trường. Thiếu chủ Lục gia dẫn theo năm mươi y tu cấp tốc cấp cứu cho các nạn nhân trong vụ nổ. Nhờ hai trận pháp có lực phòng hộ cực mạnh mà thương vong hạn chế ở mức thấp nhất. Những người tử thương chỉ là những tù nhân chống đối ban đầu, số còn lại đều tai qua nạn khỏi.

Vĩnh An nhanh chóng bàn giao lại cục diện cho bạn thân xử lý. Bản thân mình thì vội vàng mang theo Ngọc Châu rút lui êm thấm. Vậy mà đi chưa được vài bước thì đã bị đuôi nhỏ bám theo.

- Anh An! - Hoài Bách nhào lại ôm thần tượng cứng ngắc. - Em biết là anh sẽ đến cứu em mà.

Thủ lĩnh Bạch Vân bỗng dưng rơi vào thế khó xử, trên tay bận bế Ngọc Châu bất tỉnh nhân sự. Sau lưng bị người ôm khư khư.  Ây da! Mệt mỏi rồi đây. Phần cảm thấy có lỗi với thằng nhỏ vụ hôm trước, phần nhìn nó nhem nhuốc cũng thấy thương, nên cậu không làm gì quá đáng, chỉ nhỏ nhẹ khuyên bảo:

- Không sao rồi. Em buông anh ra từ từ nói chuyện.

- Không! - Chú nhỏ đột nhiên phản đối kịch liệt, quặp luôn cả hai chân vào người đàn anh. - Anh sẽ lại bỏ em mà đi.

Nhức đầu thật sự! Tuổi cũng đâu còn bé sao lại bám riết như vậy. Người của chính quyền lại sắp đến, không thể dây dưa mãi ở đây như vậy.

Lệ Thiên từ sau đi lại bắt gặp một màn như thế, liền liếc qua cậu ý như muốn hỏi "Muốn như thế nào?"

- Đưa theo luôn. - Vĩnh An rầu rĩ quyết định.

Ma quân không nói hai lời, ra hiệu cho Nhật Quang tách Hoài Bách ra khỏi người bé ngốc. Sau đó cả nhóm nối đuôi nhau đi vào một biệt thự theo kiểu chữ L cách Mộc Sơn ba chục dặm. Bên ngoài có trận pháp chống dò tìm dùng để che mắt thiên hạ. Tầng trệt bao gồm phòng tiếp khách, phòng nghỉ ngơi, phòng ăn và nhà bếp. Tầng hai dành riêng cho chủ nhân và khách quý. Xung quanh cây cối rậm rạp, phía sau còn có con rạch nhỏ chạy ngang.

Cậu nhìn quanh một vòng rồi hỏi:

- Nhà này của ai?

- Của tôi. - Ma quân trả lời.

- Anh có bao nhiêu căn nhà?

- Mỗi tỉnh một căn.

Trả lời xong anh dẫn cậu đi lên phòng riêng trên lầu, dưới này giao lại cho cấp dưới xử lý.

Nhật Quang đi thẳng ra sau sắp xếp công việc, tiện tay đẩy Hoài Bách qua cho Quân Minh rồi nói:

- Đem nó đi tắm, dơ quá.

Hắn chán nản nhìn thằng nhỏ, biểu tình như muốn phản đối. Y mới bồi thêm một cậu:

- Không muốn thì đi đón người về đây theo ý quân thượng. Mày chọn đi.

Quân Minh nhăn nhó. - Để tao.

Nói xong ngúng nguẩy kéo Hoài Bách đi thẳng một nước, vẻ mặt khó chịu. Đường đường là tu sĩ cấp ngưng hồn mà phải đi hầu con nít. Hắn nhìn cái người lùn tịt trước mặt rồi đau đầu nhức óc. Lấy đâu có sẵn quần áo cho thiếu niên bây giờ.

Hoài Bách bị tách ra khỏi thần tượng nên mất hết tự nhiên, lấm la lấm lét quan sát xung quanh. Khả năng đoán ý người khác lại khá nhanh nhạy, chỉ cần liếc qua là hiểu được sáu phần lo âu của người áo đỏ, vì thế chú nhóc bẽn lẽn mở lời:

- Nhà tắm ở đâu? Cháu tự lo được.

Quân Minh như trút được gánh nặng, chỉ tay thẳng ra phía sau:

- Đằng kia. - Thoắt cái chẳng thấy tăm hơi của hắn đâu nữa.

Bên này Vĩnh An giao Ngọc Châu cho người làm trong nhà chăm sóc. Khi đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa, hai người mới đi vào phòng riêng nói chuyện. Cậu săm soi hình ảnh quang cầu ghi lại toàn bộ bằng chứng có được, ánh mắt đanh thép nói ra dự định của mình:

- Hai ngày nữa tôi sẽ trở lại Ngọc Viễn Đông tung ra bằng chứng xem lão còn chối gì nữa.

Lệ Thiên rót cho cậu ly nước mát, sau đó xoay lưng ngồi xuống ghế đối diện từ tốn phân tích vấn đề:

- Nhìn lại danh sách ghép linh căn đi. Hầu hết những nhân vật có máu mặt tại các gia tộc lớn đều có dính líu. Việc cậu làm không chỉ hạ bệ lão, mà là đảo chính, xô đổ cả giới tu tiên tại đảo quốc An Lạc.

Thủ lĩnh Bạch Vân tỏ ra cứng rắn:

- Thì đã sao? Chế độ bẩn thỉu như vậy thì cũng nên kéo sập nó xuống. Tôi không tin tất cả đều không biết đúng sai.

Anh cười hiền, với tay xoa đầu cậu:

- Ngốc quá! Lẽ phải chỉ có một, đúng hay sai lại do nhận định của đám đông. Tin tôi đi, khi cậu đưa ra bằng chứng, người ta sẽ có trăm ngàn cách bẻ sai thành đúng. Cuối cùng đâu lại vào đó.

- Vậy chẳng lẽ để yên cho mấy lão già khốn nạn ấy tiếp tục làm ác?

- Không để yên. Nhưng phải chuẩn bị thật kỹ. Đó là một cuộc chiến rất cam go. Việc này giống như bứng đi một cây cổ thụ cắm rễ lâu năm dưới lòng đất, chắc chắn sẽ để lại cái lỗ rất sâu.  Tôi lại hỏi cậu, sau khi lật đổ chính quyền đương nhiệm, cậu lấy gì đắp vào lỗ hổng ấy?

- Cái này… - Vĩnh An ngập ngừng. Đang muốn nói "Lấy anh đắp vào", nhưng cuối cùng lại thôi.

Ma quân kiên nhẫn giải thích tiếp:

- Chúng ta đang bàn đến một cuộc chiến có quy mô lớn. Cậu cần phải có quân đội, có lương thực, có thuốc men, có người ủng hộ, người hỗ trợ... và nhiều thứ phải chuẩn bị khác nữa.

Cậu tròn xoe hai mắt nhìn anh, hàng mi cong khẽ run, hỏi như cầu may:

- Anh cho tôi mượn.

Lệ Thiên cười to. Bé ngốc của anh ngày càng đáng yêu. Giá như đừng quá bản lĩnh thì còn gì bằng.

- Tôi sẽ cho mượn. Tuy nhiên, một khi bãi bỏ chế độ "Tu sĩ lãnh đạo", cậu định thay thế bằng chế độ nào? Nên nhớ rằng, sau hàng trăm năm bị nhồi sọ suy nghĩ "Mọi việc đã có tu sĩ và chính quyền lo". Người dân dần dần đánh mất khả năng tư duy sáng tạo, không có nhu cầu tự do, không biết quyền con người. Bọn họ bị dạy thành những con lừa, ngu muội tin rằng muốn ăn cà rốt phải có chủ nhân. Một khi bị lấy mất chủ nhân, ban đầu người ta rất vui mừng vì được tự do. Nhưng đến khi thèm cà rốt sẽ quay lại cắn cậu.

Cậu ngồi dựa hẳn vào ghế, đầu gối lên hai tay, trầm tư suy nghĩ. Anh ta nói rất đúng. Người dân quá lệ thuộc vào linh máy và linh lực. Hầu như bọn họ chẳng có phát minh nào ra hồn sau hàng trăm năm. Nguyên tắc vận hành xã hội theo kiểu độc tài của giới tu sĩ lâu ngày đã gây ra tác hại không thể cứu vãn. Gốc rễ của vấn đề nằm ở chế độ "Tu sĩ độc quyền lãnh đạo". Hiến pháp đảo quốc quy định quân đội phải trung thành với tu sĩ. Một điều vừa vô lý vừa nực cười thế mà không một ai phản đối. Quốc gia, dân tộc mới là trường tồn. Chế độ chỉ là nhất thời. Quân đội thề trung thành với tu sĩ. Đến khi tu sĩ và dân thường xảy ra mâu thuẫn. Quân đội sẽ chĩa kiếm vào những người yếu ớt không có khả năng tự vệ. Theo đúng lẽ phải, quân đội phải thề trung thành với quốc gia, thề bảo vệ dân tộc. Chứ không phải tréo ngoe như hiện tại. Cậu có lật đổ đám này thay bằng đám khác lên nắm quyền. Mà xã hội vẫn vận hành theo nguyên tắc bất bình đẳng, tu sĩ có những đặc quyền, đặc lợi riêng. Thì sau một thời gian mèo lại hoàn mèo.

Giữ lúc thủ lĩnh đang đau đầu nhức óc thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

- Vào đi. - Ma quân ra lệnh.

Một người làm tuổi tầm năm mươi, dáng người mập mạp, tóc búi gọn sau đầu, mặt mũi hiền lành, mở cửa bước vào. Bà ta cúi thấp đầu kính cẩn nói chuyện:

- Thưa ngài, vị khách nữ đã tỉnh.

- Đã biết, cô lui ra đi. - Anh trả lời rồi quay sang khoác vai cậu. - Xuống xem sao. Cô em họ của cậu không tầm thường đâu.

Cùng lúc đó, Nhật Quang từ ngoài trở về, phía sau y là Ngọc Cẩm.

Vừa trông thấy con gái, bà ta liền hớt hải đi một bước bằng hai bước, khóe mắt ngấn lệ. - Châu!

- Má! - Cô gái rưng rưng đáp lại.

Vĩnh An tới nơi đúng dịp được xem cảnh tượng bịn rịn má con ôm ấp an ủi lẫn nhau. Cậu định quay ra ngoài để trả lại không gian riêng cho hai mẹ con. Ngờ đâu Ngọc Cẩm lại nhanh hơn một bước. Bà níu tay thằng cháu, tay còn lại vén tà áo bà ba lau nước mắt. - Con ở lại đây. Hai anh em chắc chưa kịp nói chuyện.

- Đây là? - Ngọc Châu nhìn mẹ thắc mắc.

- Anh hai An, con cô hai.

Cô gái sững sờ chớp chớp đôi mắt nhìn qua người anh họ. Vĩnh An cũng nhìn lại, chỉ là ánh mắt không chứa tình cảm thân thuộc. Phần nhiều muốn nhìn kỹ hơn người con gái nhỏ nhắn này có gì đặc biệt để bọn tu sĩ phải đích thân tính kế. Em cậu sở hữu nhan sắc rất đỗi bình thường, lại vừa trải qua một trận thập tử nhất sinh cơ thể gầy gò ốm yếu, nên trông càng thảm thương hơn nữa. Chỉ riêng đôi mắt là làm cậu chú ý. Chúng đen láy, sáng quắc như đèn pin soi thấu lòng người. Rõ ràng, cô bé này không hề đơn giản.

- Dì, chúng con cần nói chuyện riêng.

Vĩnh An quyết định vào thẳng luôn vấn đề. Thân xác này vốn chẳng phải của cậu, tình cảm máu mủ ruột rà nhạt như nước ốc, cậu cũng lười đóng kịch máu mủ tình thâm. Ra tay giúp đỡ phần nhiều là vì Vĩnh An nhỏ.

- Ừ, vậy để dì ra bên ngoài.

Người làm trong nhà hiểu ý dẫn khách qua phòng khác nghỉ ngơi. Trả lại không gian cho ba người.

Còn lại một mình với hai người đàn ông xa lạ, ngoài dự đoán của cậu, Ngọc Châu không thể hiện vẻ sợ sệt nhút nhát đáng ra phải có ở một cô gái tuổi mười bảy. Ngược lại là sự trấn tĩnh làm người khác phải ngạc nhiên.

- Tại sao họ tìm cách ghép tội chết cho Châu? - Vĩnh An mở lời.

- Vì tui giết người.

Đúng như dự đoán, rất lì. Cậu nhìn qua ma quân ý bảo "Giao phó cho anh".

Lệ Thiên lộ ra ánh mắt lạnh lẽo nguy hiểm như loài rắn độc, giọng nói trầm thấp:

- Muốn tự nói, hay là muốn nhìn má cô bị lóc da rồi nói?

- Anh… - Ngọc Chân trừng mắt ú a ú ớ. Hàm răng cắn lấy môi dưới, tay bấu chặt vào nhau, trong đầu đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Hai người trước mặt. Một người là anh họ ở đâu mọc ra trong mắt không có chút tình cảm nào hết. Một người cho cô cảm giác nguy hiểm đến hít thở không thông. Nghĩ cũng phải, họ có bản lĩnh lôi người từ trong nhà tù ra thì cũng có thể giết người trong chớp mắt. Ngọc Châu không cần cái mạng này nhưng mà còn má...

- Hai An muốn biết cái gì?

Ma quân hài lòng tiếp tục truy hỏi:

- Tất cả. Về quan hệ của cô và chị em nhà Diễm Phúc. Bọn cô âm mưu làm gì?

- Lật đổ chính quyền. - Ngọc Châu trả lời gãy gọn. Sau đó lại giữ im lặng.

- Tiếp đi. - Vĩnh An hối thúc.

- Ba năm trước tui vô tình gặp được chị ba Phúc và tư Phúc. Cùng là người Lai Tiên nên tụi tui hận bọn tu sĩ…

Cô bất chợt nói the thé, mắt long sòng sọc:

- Vì cái gì mà tụi tui bị coi như thuốc bổ? Vì cái gì mà phải trốn chui trốn nhủi? Vì cái gì mà bị diệt chủng? Tui hận, tui muốn bọn tu sĩ ác ôn phải chết. Dưới danh nghĩa là y tu giỏi cấy ghép linh căn, hai chị ấy đã giết thành công rất nhiều tu sĩ. Nhưng nhiêu đó là chưa đủ. Chúng tôi muốn lên kế hoạch đạp đổ chính quyền hiện tại. Tụi tui muốn bọn khốn kiếp ấy phải nếm mùi đau khổ.

Nói tới đây, ánh mắt đen láy nhuốm màu đượm buồn, tâm trạng chùng xuống. - Rồi kế hoạch đổ bể, hai chị bị giết, tui bị ghép tội giết người. Chuyện chỉ có nhiêu đó.

- Nói cho rõ kế hoạch? - Ma quân ra lệnh.

- Tui không biết. Kế hoạch là do chị ba Phúc lập ra. Tui chỉ nghe lệnh thôi. Chưa kịp làm gì thì bị lộ rồi.

- Nói láo! - Lệ Thiên lộ ra biểu cảm chán ghét thấy rõ. Anh luôn không có kiên nhẫn với những lời giả dối.

- Cô chỉ có một cơ hội để nói lại. Hoặc tôi sẽ sưu hồn ngay tức khắc.

Ngọc Châu có cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tay chân vô thức run lên, trên mặt lại vẫn cố giữ thái độ quật cường, im lặng không nói.

Đến lúc này, Vĩnh An mới nói xen vào:

- Kẻ thù của kẻ thù là bạn.

Cậu chỉ nói thế thôi rồi dừng lại. Đối với những người thông minh thì không cần phải nhiều lời.

- Hai An vẫn là tu sĩ. - Ngọc Châu phản bác.

- Anh cũng là người Lai Tiên.

Cô gục đầu xuống, ngón chân di đi di lại dưới đất, có vẻ như đang cân nhắc rất kỹ. Phải hơn mười phút sau mới lần nữa lên tiếng:

- Hai An biết cỏ Thạch Thảo không?

Cậu gật đầu, bản thân có từng đọc qua một lần. Loại cây này bé bằng móng tay, hình dạng giống cánh bướm, trôi nổi vô định trong không khí, và hấp thụ linh khí để sống. Chẳng qua… Thủ lĩnh Bạch Vân khó hiểu hỏi lại. - Nó thì có liên quan gì đến âm mưu lật đổ chính quyền?

Cô em họ liền nói một câu không đầu không đuôi:

- Năng lượng do nó thải ra có thể chạy linh máy.

Vĩnh An bất ngờ hỏi lại. - GÌ??? Anh có nghe lầm không?

Ngọc Châu khẳng định lại lần nữa:

- Không lầm. Tui có thể dùng năng lượng của nó để phát sáng bóng đèn. Những cỗ máy lớn hơn cần phải nghiên cứu thêm, nhưng tui tin mình làm được.

Nghe em họ khẳng định thêm lần nữa mà cậu vẫn chưa hết bàng hoàng. Điều này có nghĩa là gì? Là lời cáo chung cho thời kỳ thống trị của tu sĩ. Hèn chi lão quốc trưởng nhất định đẩy nhà phát minh vĩ đại này vào chỗ chết.

- Châu cần bao lâu để hoàn thành nghiên cứu?

- Từ ba đến năm năm.

Vĩnh An để tay lên cằm, ý vị nhìn qua Lệ Thiên. - Đủ đồ chơi rồi. Chuẩn bị đánh thôi.
Cùng thời điểm đó.

Quốc trưởng chạy thục mạng về hang động nằm sâu trong dãy núi đá, người khác muốn đuổi đến đây cũng khó lòng, bởi vì xung quanh được trang bị rất nhiều rập bẫy chết người.

Vừa vào bên trong, Thành Đông cố dùng hơi tàn khởi động ẩn trận, sau đó nôn thốc nôn tháo máu tươi ra ngoài. Gương mặt lão dúm dó, biểu hiện cực kỳ thống khổ. Bên trong kinh mạch, có rất nhiều mũi khoan hệ băng cứ vậy tàn phá khắp nơi. Quốc trưởng cố gắng vận linh lực để đẩy nguồn linh lực ngoại lai ra ngoài nhưng bất thành. Lệ Thiên có nền tảng linh lực thâm hậu hơn lão rất nhiều. Cho dù là cùng cấp độ, nhưng một bên là tự lực một bên là nhờ ngoại lực sẽ chênh lệch rất lớn. Huống chi Thành Đông còn phải đấu đá với dẫn ma trong cơ thể.

Linh lực ngoại lai không thực sự nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại chẳng khác nào màn khoan xương không có hồi kết. Lão đập tay thùm thụp xuống nền đá lởm chởm, ánh mắt đảo điên, thần sắc dữ tợn. Tên khốn đó rõ ràng đã tính toán tất cả. Ma quân không có ý định giết ngay, mà muốn lão từ từ hưởng thụ món quà đặc biệt này. Chỉ có hai phương pháp để kết thúc màn tra tấn.

Một là Lệ Thiên mất khả năng điều khiển linh lực.

Hai là kiếm một vị Thần nhân hỗ trợ đẩy linh lực ngoại lai ra ngoài.

Quốc trưởng bất lực quằn quại trong cơn đau không có hồi kết. Cả hai phương án đều rất khó làm. Ma quân thì xuất quỷ nhập thần, không ai biết người này thực sự đang hoạt động ở đâu. Thần nhân thì vài trăm năm nay chưa có ai từng gặp qua.

"Thằng nhãi Vĩnh An", lão rít lên, ai có thể ngờ được nó lại thông đồng với ma quân. Châu Thanh ơi Châu Thanh, để xem ông ăn nói thế nào.