Quá trình tụ đan chia làm ba giai đoạn chính. Đầu tiên là tiến hành gột rửa tái tạo cơ thể. Công việc này phải chậm rãi tiến hành trong nhiều tháng nhiều năm, nhanh hay chậm phụ thuộc vào khả năng chịu đựng của mỗi cá nhân. Sau khi linh khí biến đổi thành linh lực, sẽ được tu sĩ điều khiển để tấn công từng tế bào trong cơ thể. Liên tục phá vỡ và rèn luyện, ép buộc tế bào phải thích nghi để biến đổi sang cấu tạo khác, có đủ khả năng chịu đựng mọi tác động mạnh mẽ. Lửa đốt không cháy, dao đâm không lủng, bệnh tật bất xâm, mùa đông không lạnh, mùa hè không nóng, vượt qua được mọi tác động bất lợi của môi trường. Quá trình này gây nên những cơn thống khổ tưởng chừng kéo dài đến vô tận.
Lệ Thiên xót xa nhìn người trong trận liên tục run rẩy, mồ hôi tuôn ra như tắm, gương mặt co giật dúm dó. Đã vài tháng trôi qua, dựa vào năng lực của cậu, đáng lẽ quá trình này cũng nên kết thúc mới phải. Ma quân chắp tay sau mông đi qua đi lại bên ngoài trận pháp, ruột gan nóng như lửa đốt hoàn toàn bất lực trước tình cảnh này. Có những chuyện bé ngốc của anh phải tự trải nghiệm, cho dù yêu thương cách mấy cũng chẳng thể nào chịu đau thay người.
Giữa lúc ma quân đứng ngồi không yên, gương mặt Vĩnh An từ từ giãn ra. Cơ thể chính thức bước vào giai đoạn thứ hai - tụ đan. Nếu nói bước đầu tiên là đau đớn thống khổ, thì bước thứ hai là thập tử nhất sinh, đồng thời cũng hấp thụ lượng linh khí cực lớn. Ban đầu tu sĩ phải sử dụng linh lực có sẵn trong cơ thể hun đúc thành thể rắn, sau đó liên tục nén linh khí từ môi trường bên ngoài bồi đắp viên kim đan trong cơ thể. Cho đến khi nó trở nên hoàn hảo thì quá trình này mới chính thức kết thúc.
Vĩnh An đang đi vào giai đoạn quyết định, một giọt linh khí cũng không thể thiếu, nếu không kim đan sẽ xuất hiện vết nứt và vỡ nát ngay lập tức.
Ba hệ linh khí mộc, kim, hỏa, đua nhau quy tụ lại một chỗ Trên đỉnh Ngọc Sương. Hình thành những đám mây tam sắc khổng lồ, cách xa vài chục dặm vẫn có thể nhìn thấy. Ai ai chứng kiến cũng phải chấn kinh. Từ hồi ma quân Lệ Thiên tụ đan đến nay, chưa một tu sĩ nào từng hấp thụ lượng linh khí khủng khiếp như thế.
Tin tức này nhanh chóng lan xa ngàn dặm, gia chủ các nhà bắt đầu ủ mưu thu người.
Bạch gia chủ đi qua đi lại trong phòng, nhấn mạnh lần thứ hai:
- Khả Lan, em phải làm cho con bé hiểu ra vấn đề. Người gắn trách nhiệm gia tộc trên vai, tình cảm chỉ là thứ yếu.
Quý bà im lặng không đáp lại, ánh mắt nhìn anh trai ẩn chứa rất nhiều ý tứ. Khả Anh vẫn chưa buông tay, cố gắng thuyết phục:
- Chỉ cần cưới Vĩnh An gia, chủ tương lai của nhà chúng ta không thể là ai khác ngoài Hải Vân. Những người cạnh tranh cũng thấy khó mà tự lùi bước.
Ánh mắt Khả Lan sáng lên, nhưng rất nhanh liền chuyển sang ảm đạm, rồi bà thở dài não nuột.
- Làm mẹ, ai lại không muốn con mình có nơi nương tựa vững vàng. Mặc dù em đã nói hết nước hết cái nhưng con bé nhất định không chịu. Anh cũng nên tính phương án khác đi. Có thể dùng tiền bạc lôi kéo. Hoặc đi đường vòng, mời cô gái Vô Danh về đây, sau đó kéo theo Vĩnh An.
Bạch gia chủ đã nói hết lời, nếu không thể kéo về làm rể trong nhà, thì cũng chỉ còn mỗi cách đó mà thôi.
Bên phía nhà họ Lục đã kịp chộn rộn từ mấy bữa trước. Hoa Nam trợn tròn hai mắt nhìn dàn "người đẹp" xếp hàng trước mặt. Toàn là loại hàng vai u thịt bắp, tay chân thô kệch, mặt mũi kỳ quái. Ngắm nhiều sẽ gây sang chấn tâm lý nặng nề. Lục gia chủ mất mấy giây mới có thể lấy lại bình tĩnh hỏi kỹ quản gia:
- Cậu có nhầm lẫn gì không?
- Dạ, ngài yên tâm. Thiếu gia mô tả là cao to ngăm đen, tác phong tao nhã. Nên tôi lựa chọn ngoại hình đúng theo mô tả. Điệu bộ cử chỉ mình đào tạo sau.
- Thôi được. - Hoa Nam nửa tin nửa ngờ, xua tay lia lịa. - Mau đưa ra ngoài, hướng dẫn cẩn thận. Nếu có sai sót gì cậu từ chức luôn đi.
Để mấy cô gái này đứng lâu thêm chút nữa, ông sợ gu thẩm mỹ của mình sẽ bị tẩy não.
Cùng thời điểm đó, Hoàng Huyền Thư âm thầm gửi một tin nhắn ra ngoài, nội dung chỉ có vài chữ "Tìm hiểu tất cả sở thích của Vĩnh An." Biết mình biết người trăm trận trăm thắng. Thời điểm này còn quá sớm để đưa ra phương án hành động cụ thể. Trong tay bà vẫn còn một con bài tẩy, lúc nào cũng có thể lật lên để chiếm vị trí thượng phong.
Dựa theo tương quan lực lượng giữa năm nhà với nhau, thì họ Tranh là yếu thế nhất, hy vọng chiến thắng trong cuộc đua lần này cũng rất mong manh. Vì thế Tranh Công Nhất triệu tập tất cả các thành viên quan trọng để lắng nghe ý kiến. Cuộc họp diễn ra trong bầu không khí sôi nổi, rất nhiều ý kiến được đề xuất. Nhưng bàn đi bàn lại vẫn thấy có điều chưa ổn. Đang lúc mọi người cùng đâm đầu vào ngõ cụt, một thành viên trẻ nhất ngập ngừng lên tiếng:
- Chúng ta nên nhắm vào Đại Dương. Ai cũng muốn lôi kéo Vĩnh An, chắc chắn nhà họ Mạc cũng không ngồi yên. Một rừng không thể chứa hai hổ. Cứ để bốn nhà kia giành nhau, chúng ta ngấm ngầm lôi kéo thiếu chủ họ Mạc chẳng phải tốt hơn sao?
- Nói rất hay. - Công Nhất hoàn toàn đồng ý. Với vị thế của nhà họ khó có thể vượt qua các nhà khác, chi bằng hài lòng với người thứ hai, coi như không về tay trắng. Nói thì nói thế, tuy nhiên đến lúc triển khai sẽ không đơn giản. Phải dùng chút tiểu xảo may ra mới giành được người về trong tay.
Cùng lúc đó, Mạc Thành Đông đang trò chuyện kín đáo với vị trợ lý của mình.
- Thảo Ly, cô đánh giá thế nào về thiếu chủ?
- Bàn về tài năng và thiên phú thì không thua ai. Nhưng… - Cô trợ lý ngập ngừng.
- Có gì cứ nói thẳng. - Mạc Thành Đông khuyến khích.
- Dạ! Tính cách có hơi nóng vội, xử lý công việc chưa được chu đáo. Khó có thể theo kịp bước chân của ngài.
Quốc trưởng gõ gõ cây viết lên bàn, ý tứ nhìn cô gái trước mặt. - Nói cũng có lý. Còn Vĩnh An thì sao?
Thảo Ly đứng dậy, trình báo cáo của cấp dưới chuyển lên, sau đó mới thận trọng đưa ra đánh giá:
- Học trò của ngài Châu Thanh bước vào cấp tụ đan chậm hơn thiếu chủ
một chút. Nhưng khả năng về trận pháp quá đáng nể, tính cách trầm ổn, làm việc quyết liệt. Người này nếu không thu được vào nhà cũng phải phế đi. Không thể để lọt vào tay nhà khác được.
Quốc trưởng ngồi dựa hẳn vào ghế, ngửa cổ nhìn lên trần nhà, ánh mắt ngoan độc tàn ác. Ông tự thì thầm với chính mình: "Đúng, phải phế..."
Trong lúc cả thiên hạ náo loạn lên vì mình, thì Vĩnh An vẫn tập trung cho giai đoạn quan trọng nhất. Linh khí khắp nơi dồn về được nén lại trong đan điền. Kim đan ra hình ra dạng, một viên cầu tròn xoay trong suốt, ở giữa nổi lên ba vạt màu lục cam bạc xoắn tít vào nhau.
Mọi chuyện đang tiến triển hết sức thuận lợi... thì đột nhiên xảy ra dị biến. Không hiểu vì sao linh khí tập trung tại đỉnh Ngọc Sương tăng nhanh khủng khiếp. Cột mây tam sắc cao gấp mười là ban đầu, đứng xa ngoài trăm dặm vẫn có thể nhìn thấy dễ dàng.
Tất cả các tu sĩ gần đó đều dừng mọi hoạt động theo dõi kỳ biến. Chỉ mới ở cấp độ tụ đan mà đã hấp thụ lượng linh khí khổng lồ cỡ này, dẫn đến nổ banh xác là chuyện đương nhiên.
Lệ Thiên nhíu chặt hai lông mày quan sát cột mây... Chắc chắn có kẻ cố tình gây rối. Đã đi đến bước này đâu thể dừng lại giữa chừng được nữa. Với sức của bé ngốc lại không tài nào hấp thụ hết ngần ấy linh khí. Lòng anh thắt lại nhìn người trong trận...
Gương mặt cậu bỗng chốc đỏ gay như mặt trời xuống núi. Thất khiếu bốc lên khói trắng nhàn nhạt. Toàn thân rơi vào trạng thái mất kiểm soát run lên bần bật.
Bên trong ý thức, Vĩnh An cố gắng trấn định điều khiển tình hình. Luồng linh khí cứ như con quái vật lao vào cắn xé kim đan. Cậu gom hết thanh tỉnh nén cật lực, nhằm giảm thiểu áp lực nhưng không thành công. Màu da từ đỏ chuyển sang trắng bệch, ngũ quan méo mó co giật…
Không xong rồi! Cậu nhóc đã bị dồn đến cực hạn. Phải hành động ngay lập tức. Thoáng chốc, thân ảnh của ma quân đã biến mất khỏi Ngọc Sương.
Một sao sau đó, Lệ Thiên đứng lừng lững trên đỉnh tòa thị chính. Hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt thâm trầm, thần thái uy vũ, sẵn sàng nhấn chìm mọi kẻ thù trước mặt.
Lấy nơi này làm trung tâm, hai mươi dặm xung quanh đột ngột đóng băng toàn bộ. Nhiệt độ hạ thấp nhanh kỷ lục, mọi vật như trở lại kỷ băng hà. Đàn chim đang bay ngon lành bỗng nhiên đông cứng rơi lộp độp xuống đất, chết bất đắc kỳ tử. Vòi phun nước, nhà cửa, cây cối… phủ lên mình một tầng băng dày.
Cộng đồng tu sĩ ngớ người, theo quán tính vận linh lực hộ thân. Đang đầu mùa thu tại sao lại có tuyết?
- Chết rồi!!! - Một tu sĩ hoảng sợ lên tiếng. - Ma quân Lệ Thiên tái xuất.
- Ngự không!!! Hắn… hắn… đã trở về thời kỳ toàn thịnh. - Tu sĩ khác bổ sung.
- Là ta… - Giọng nói quỷ dị len lỏi khắp mọi đường to ngách nhỏ.
"Á… Á… Á…" Bọn họ sợ hãi hét lên.
Sau đó là tiếng ầm ầm đồng loạt đóng cửa. Hộ trận mọc lên chi chít. Chẳng ai còn hồn vía quan tâm đến sự kiện tụ đan khi nãy.
- Mạc Thành Đông ra đây. - Lệ Thiên lạnh lẽo truyền lệnh.
Đáp lại anh là sự im lặng chết chóc.
Ai ra? Ai dám đối đầu trực diện với con quỷ nhuốm máu này.
Người duy nhất có thể đánh tay đôi đang phải dưỡng thương bên trong Bạch Vân. Quân đội tu sĩ tập trung hầu hết ở biên giới để phòng ngừa ma đế Thuần Khương. Ngọc Viễn Đông chỉ còn một sư đoàn vệ binh quốc gia thì đánh đấm kiểu gì cho lại.
Nhân viên trong tòa thị chính run lên cầm cập, có người tiêu tiểu tại chỗ, lo sợ hộ trận không thể chịu được đòn tấn công mạnh mẽ của ma đầu khát máu.
- Mạc… Thành… Đông… - Lệ Thiên lại gọi.
Quốc trưởng gồng cứng người, cắn môi đến bật máu, gân guốc như con rắn nổi lên khắp người, ánh mắt u uất như vực sâu tối tăm.
Cô trợ lý đứng kế bên sợ hãi đến mất lý trí, lảm nhảm trong miệng. - Quốc trưởng nhập ma, quốc trưởng nhập…
Và đó cũng là những lời cuối cùng Thảo Ly nó ra khỏi miệng trước khi tắt thở.
- MẠC THÀNH ĐÔNG. - Ma quân hô to thêm lần nữa.
Lần này thì lời kêu gọi của anh đã được đáp lại. Mạc gia chủ ngự kiếm xuất hiện. Ông ta mặc áo trùm phủ kín từ đầu đến chân, che đi gương mặt bị ma khí quấn quanh.
- THÀNH LẬP KIẾM TRẬN. - Quốc trưởng gào lên.
Hơn trăm vệ binh đảo quốc có mặt sẵn tại tòa thị chính răm rắp làm theo mệnh lệnh.
Không có đối đầu trực tiếp, hai bên rơi vào thế giằng co.
Lệ Thiên nhếch mép cười mỉa. - Lũ hèn.
Cách Ngọc Sương hai dặm, nhóm tu sĩ có nhiệm vụ quấy rối quá trình tụ đan cuống cuồng rút lui. Hung thần gần ngay trước mắt, mệnh lệnh đối với họ chỉ là gió thoảng qua tai, giữ mạng mới là chân lý đáng để tuân theo.
Tất cả mọi người lại chẳng hề hay biết, căn nhà gỗ nhỏ bé mới là mục tiêu chính. Nhiệt độ nơi đây hạ thấp đến nỗi hóa lỏng linh khí, dòng chảy chậm lại. Trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Vĩnh An may mắn nhặt về một mạng. Cậu thở ra một hơi, chuyển từ thể lỏng sang thể rắn vẫn đỡ tốn sức hơn là bắt đầu từ thể khí. Tình hình nhanh chóng được kiểm soát. Kim đan tiếp tục được bồi đắp.
Và giữa lúc thành phố vẫn còn chìm trong hoảng loạn, cậu lặng lẽ tụ đan thành công. Đám mây tam sắc vô thanh vô tức biến mất. Giai đoạn "vấn tâm" bắt đầu mở ra.