Dạo này cậu tất bà tất bật với lịch tu luyện kín mít. Sáng luyện khí, trưa luyện pháp, chiều luyện kiếm, tối nhập định sâu hấp thụ linh khí trời đất. Làm một người siêng năng quá mệt mỏi. Ui cha mẹ ơi! Thật muốn ngả lưng chốc lát. Cậu vặn vẹo vài cái, rồi liếc người vẫn an nhiên chiếm cứ chiếc giường duy nhất trong phòng. Trong tay xuất ra luồng linh lực bàng bạc, kề sát cổ anh ta, miệng "hứ" một phát. Ma quân thì sao? Chẳng phải đang nằm trong tay cậu ư! Vĩnh An véo mặt Lệ Thiên, sau đó vỗ vỗ vài phát. May mà đẹp trai nên đại nhân tạm tha cho đấy.
Mèo Mun nằm trên chốc tủ, nhàn hạ lắc đuôi qua lại ngắm cậu chủ nhà mình phổng mũi đi ra bên ngoài. Ánh nắng ban mai nghiêng nghiêng sà vào hàng lông mi cong vút. Một ngày mới bắt đầu, hứng khởi đầy ắp trong bụng, miệng huýt sáo, chân bước thoăn thoắt ra sau núi, hôm nay cậu nghĩ mình sẽ luyện khí thành công.
- Mun đi theo không? - Cậu dừng lại hỏi ý nó.
Mèo ta cuộn tròn, che cái đầu mất tiêu. Ý là không đi. Nó chưa muốn chết.
Vĩnh An cũng chẳng ép, xoay người đi thẳng vào phòng luyện khí tạm bợ. Gọi "phòng" cho sang miệng, thực ra nơi này là hang đá ăn sâu vào lòng núi, bên dưới có mạch hỏa linh khí. Vĩnh An trang bị thêm lò luyện khí ở trên, dùng để thực tập cũng tàm tạm.
Con sóc tò tò đi theo ký chủ nãy giờ, hễ có cơ hội là bắt đầu dụ dỗ cậu cướp lại Bích Liên Tâm. Mười lần như chục, Vĩnh An đá văng nó ra bên ngoài. Thứ đáng ghét! Suốt ngày ám quẻ.
Hệ thống lộn cù quèo mấy vòng lại lồm cồm bò dậy. Ánh mắt vô cùng kiên định, làm cách mạng là chấp nhận gian khổ, nó vẫn vững một niềm tin vào ngày mai tươi sáng.
- Không nghe lời tôi ký chủ sẽ hối hận.
Cậu phun nước miếng cái phèo, giọng điệu châm chọc. - Sắp nghe lời rồi, mày chờ đi, chờ cho đến khi rũ xương.
Chốc lát sau, Ngọc Sương tưng bừng như ngày tết, tiếng nổ giòn giã hơn pháo giao thừa. Mặt mày Vĩnh An đen như đít nồi, tóc cháy xém lởm chởm, quần áo lủng lỗ chỗ. Cậu ho khù khụ phóng ra khỏi căn phòng. Khói đen bốc lên nghi ngút dọa bầy chim nháo nhác bay tìm chỗ trốn. Không khí thì đặc quánh mùi vị cháy khét.
Con sóc khoái trá nhìn ký chủ nhà nó. Dừa lắm! Ăn ở ác ôn cho lắm vào, bảo sao nghiệp quật ngay lập tức.
- Nhìn cái gì. - Cậu đá nó thêm phát nữa. Sau đó đau khổ nhận ra luyện khí cũng là sở đoản. Việc này xem ra còn nguy hiểm hơn luyện kiếm, nổ thêm vài lần nữa ngọn núi này sẽ sớm banh trành. Vĩnh An cau mày nhẩm lại lý thuyết, rõ ràng là chẳng sai thứ gì, sao cứ đến khúc quan trọng là bùm bùm bùm. Chán thiệt chứ!
Tiếng nổ chói tai tiện thể lay tỉnh bệnh nhân trong nhà. Anh chống tay ngồi dậy, nửa tỉnh nửa mê đứng lên xem có chuyện gì xảy ra. Một mảnh tang hoang bày ra trước mắt, thủ phạm gây án thì ngồi hận đời bên gốc cây trụi lủi. Mặt mũi chỗ đen chỗ trắng, nhem nhuốc y hệt cún con chui ra từ trong lò sưởi. Ma quân đứng khoanh tay trước ngực khổ sở nín cười.
Một đường kiếm khí nhanh như cắt chém về phía Lệ Thiên. Thân ảnh ma quân di chuyển nhấp nháy tránh đi mũi tấn công. Cùng lúc đó kiếm khí đã kề cổ Vĩnh An, nhúc nhích một tí là đầu cổ xa nhau.
- Vẫn quá chậm. - Lệ Thiên đánh giá học trò.
Vĩnh An tiu nghỉu đáp lại:
- Biết rồi!
Anh sải bước lại gần Vĩnh An đưa cho cậu chiếc khăn mùi xoa, tiện tay sửa sang mái tóc cho học trò. Vĩnh An cũng chẳng né tránh động tác có phần thân mật của anh. Từ khi hai linh hồn tiếp xúc với nhau, giữa họ người sinh ra cảm giác thân thuộc. Hành động theo đó cũng rất tự nhiên như thể anh em ruột thịt trong nhà. Mà có khi còn hơn cả chung máu chung dòng, mấy ai trên đời giao hòa linh hồn như cậu và anh.
Chỉnh trang đâu đó đàng hoàng, Lệ Thiên mới lên tiếng hỏi:
- Dạo này lại hứng thú với luyện khí nữa à?
Vĩnh An cầm khăn lau mặt qua loa, miệng than thở với anh. - Là bắt buộc phải tập. Nếu không làm sao mà tụ đan được. Ba loại linh lực đang vô cùng mất cân bằng. Yếu nhất là hỏa linh lực.
Anh không nói gì thêm, vươn tay lấy cuốn sách cậu đọc dang dở. Mới lật xem vài trang Lệ Thiên đã vất sang một bên, chỉ cho cậu biết vấn đề chưa đúng.
- Cuốn sách này bỏ qua kỹ thuật cơ bản. Nếu cậu theo nó sẽ chẳng bao giờ thành công đâu.
- Anh biết luyện khí?
- Tôi còn biết rất nhiều thứ khác. Giờ cậu thấy mình có lời chưa?
Vĩnh An cười tươi như hoa, khóe miệng kéo dài tới tận mang tai, gật đầu tán thành.
Anh thu hết biểu cảm của cậu vào trong mắt. Nếu mà có đuôi, ắt hẳn cậu nhóc đang phe phẩy qua lại.
- Anh khỏe hẳn chưa?
- Ổn hơn trước rất nhiều. Nhưng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.
Cứ đà này còn phải dây dưa với anh ta dài dài. Tính đi tính lại cũng không có gì lỗ. Vĩnh An chẳng biết mình nên vui hay buồn đây nữa.
- Không có cách nào chữa khỏi hoàn toàn?
- Tạm thời thì chưa. - Lệ Thiên thoải mái trả lời, hướng câu chuyện về chủ đề chính. - Để tôi dạy cậu mấy điều căn bản.
Ừ được đó, có tám thêm nữa cậu cũng chẳng biết nên nói gì cho phải.
- Cậu nhìn đây. - Anh vừa nói vừa biểu diễn. Giữa lòng bàn tay ma quân xuất hiện ngọn lửa màu trắng.
- Băng âm hỏa. - Vĩnh An reo lên ngạc nhiên. Loại linh hỏa này cực kỳ quý hiếm, dùng để luyện khí vô cùng thích hợp. Cậu nhìn anh thèm thuồng. Người này sờ đâu cũng thấy bảo vật.
Lệ Thiên gật đầu xác nhận, xem nhẹ ánh mắt hau háu bên cạnh, vẫy tay điều khiển một chiếc lá thông mỏng manh như sợi chỉ vào trong bạch hỏa. Vài giây sau trên chiếc lá xuất hiện những chấm li ti cháy xém kết thành chữ vĩnh an, phần còn lại vẫn tươi xanh mơn mởn.
Cậu chăm chú nhìn ngọn lửa trong tay anh. Quá chuẩn xác. Chẳng hiểu anh ta luyện tập bao lâu mới đạt được trình độ như vậy.
- Cậu hiểu rồi chứ? - Lệ Thiên hồi hộp hỏi lại. Sợ nhất cậu ta lại trưng ra vẻ mặt vô tội rồi phán "đẹp" là hết ý kiến.
- Hiểu rồi. - Vĩnh An gật gù. - Trước tiên phải tập điều khiển hỏa linh lực thật chính xác về cả nhiệt độ cũng như phạm vi ảnh hưởng. Sau đó mới có thể luyện khí.
Ma quân thở phào nhẹ nhõm, xem ra cậu nhóc vẫn chưa hết thuốc chữa. Lệ Thiên hài lòng giải thích kỹ hơn.
- Có bốn vấn đề quyết định mức độ thành công khi luyện pháp khí. Đầu tiên nhiệt độ phải đúng chuẩn, thứ hai cần ổn định ngọn lửa, thứ ba là tìm vật liệu phù hợp, cuối cùng chú ý đến mức độ dung hòa giữa các thành phần. Trong quá trình tôi luyện, cần dùng hỏa linh lực tự thân điều chỉnh nguồn nhiệt ở bên ngoài. Quá lạnh thì thêm vào, dư lửa nên hấp thụ bớt. Vì thế cậu phải học cách điều khiển ngọn lửa trước.
Anh lấy ra khối đá thạch hoa, một nguyên liệu thường thấy trong luyện khí. Bề mặt của nó có ba vân màu khác nhau. Ma quân ném qua cho cậu rồi hỏi:
- Cậu nắm rõ đặc điểm của loại vật liệu này không?
Vĩnh An chụp lấy viên đá, xem xét kỹ lưỡng mới trả lời:
- Mỗi màu sắc sẽ có nhiệt độ nóng chảy khác nhau. Quá nhiệt độ sẽ gây nổ ngay lập tức.
- Tốt, tách riêng ba màu ra cho tôi xem.
Một vật liệu, ba mức nhiệt độ khác nhau, mới luyện tập mà đã ra đề khó thế này. Bộ tính chơi nhau à? Than thì than vậy thôi, lòng bàn tay vẫn ngoan ngoãn xuất ra linh lực hệ hỏa. Chẳng mấy chốc…
Bùm, mặt cậu lại ám khói đen.
- Ổn định nguồn hỏa linh lực ngay từ trong đan điền. - Lệ Thiên nhắc nhở.
Lại nổ thêm lần nữa.
- Thẳng lưng hóp bụng, hơi thở nhẹ nhàng. Lửa ra bên ngoài phải tĩnh không rung.
Bùm, bùm… liên tiếp
- Bàn tay thả lỏng, điều tiết linh lực.
Vĩnh An quay qua xụ mặt năn nỉ:
- Nghỉ ngơi chút đi. Căng cơ sáng giờ đau lưng mỏi gối quá rồi.
- Không được. - Lệ Thiên từ chối, tiếp tục hối thúc học trò. - Tập xong hãy nghỉ.
Anh đi tới sau lưng Vĩnh An, cầm lấy hai tay của cậu, giúp học trò ổn định tư thế. Nào ngờ người ở phía trước đã đến cực hạn, thản nhiên dựa hẳn vào lòng Lệ Thiên. Lộ ra bộ dáng vô cùng mệt mỏi muốn nhào nặn thế nào cũng được. Cách nhau hai lớp vải tim anh phập phồng lên xuống, ánh mắt lóe lên tia nhìn ý nhị rồi vụt tắt. Để xem cậu nhóc vô tư đến cỡ nào.
Gió lạnh luồn qua những cành cây sớm đã rụng trụi lá. Ánh nắng đánh mất quyền năng của mình vào tay mùa đông, chói chang thế thôi, nào đâu còn ấm áp. Cơ thể theo phản xạ tự nhiên áp sát vào cục than sau lưng. Càng gần càng thoải mái, cuối cùng tỳ hẳn vào luôn. Được một lúc, nhịp thở đều đều, linh lực trong tay tắt ngấm, cậu ngủ ngon lành trong lòng ma quân.
Lệ Thiên dở khóc dở cười nửa muốn gọi người trong lòng thức dậy, nửa còn lại vẫn là không nỡ. Cậu nhóc y như cún con nghịch ngợm, cứ thản nhiên bóc trần từng lớp phòng vệ của anh. Lại ưa lúc lắc cái đuôi qua lại chọc cho ma quân ngứa ngáy khó yên.
Được một lúc lâu, bông tuyết đầu đông dịu nhẹ đáp lên bờ vai Vĩnh An. Lệ Thiên định phủi đi giúp cậu, đến giữa chừng anh lại bị vết bớt thu hút ánh nhìn. Nó như một đóa hồng liên đỏ thắm, mê hoặc người ta cầm lòng không đặng. Anh vô thức làm theo cảm tính, khi định thần lại thì ngón tay đã mân mê vết son ấy tự bao giờ không rõ.
Vĩnh An bị luồng điện giật cho tỉnh ngủ, vết bớt ấy là điểm nhạy cảm, chính tay đụng đến còn thấy nhột nhạt, huống chi là người khác chạm vào như vậy. Cậu ngơ ngác quay lại, gương mặt của anh gần ngay trước mắt. Tư thế này hơi ngộ à nha! Vĩnh An tẽn tò ngồi thẳng dậy, rủa thầm tật xấu ngồi đâu ngủ đó của mình, đồng thời ngượng ngùng giải thích.
- Có lẽ do bảy ngày chưa ngủ nên tôi hơi đuối. Anh đừng để ý.
- Không sao. Mệt mỏi thì tạm dừng ở đây. Đi đến chỗ này với tôi, làm món gì đó thưởng thức.
- Ừ, được. - Bỗng cậu nhớ ra một việc, chút nữa quên mất. - Chiều nay tôi và thầy hiệu trưởng đi gặp quốc trưởng. Đến đó cần ăn bận lịch sự. Giờ phải đi mua bộ vest ngay mới kịp.
Lệ Thiên hỏi lại:
- Cậu hẹn lúc mấy giờ?
- Bốn giờ.
Anh liếc nhìn đồng hồ. - Vẫn còn sớm, cứ đi theo tôi. Vest không cần bận tâm.