Thôi xong!
Căn bệnh đãng trí hại cậu mất rồi!
Trước đây Vĩnh An lên sẵn kế hoạch vi hành, để tìm hiểu cuộc sống thực tế ở đảo quốc An Lạc. Thế mà mười phút trước, cậu lại từ chối lời mời của hướng dẫn viên du lịch miễn phí. Đúng là ngu không thể tả!
Kể từ lúc bị triệu hồn đến thế giới mới, Vĩnh An luôn xem nơi này như kẻ thù. Nhẹ nhàng hơn là không muốn dây dưa nhiều với nó.
Sau khi về đội Giáo sư Châu Thanh, Vĩnh An hầu như chẳng bao giờ đi ra khỏi học viện. Tiếp xúc nhiều, tìm hiểu nhiều, sẽ phát sinh tình cảm. Cậu chưa bao giờ muốn trở thành một phần của thế giới này. Tránh xa hết sức có thể là phương châm Vĩnh An tự nhồi vào đầu mình.
Năm tháng đi qua, kiến thức của cậu về cuộc sống và con người nơi đây ít ỏi đến đáng sợ. Có lẽ chỉ hơn hồi mới đến một chút. Thời gian tới cậu phải ra ngoài một mình, cứ ngáo như trước giờ thì thật sự bất ổn.
Thật đáng tiếc, cơ hội tốt như thế mà cậu lại bỏ lỡ.
Khi Lệ Thiên bước vào phòng, trông thấy cậu nhỏ nằm úp sấp trên giường, hai tay cầm gối đè lên đầu, như đang tự trách bản thân về điều gì đó. Anh lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì khó xử sao?
Lại quên mất trong nhà còn có người khác. Hành động nãy giờ của cậu giống y mấy đứa con nít. Quá mất mặt. Vĩnh An lồm cồm ngồi dậy, vò đầu bứt tóc một hồi, mới đáp lại:
- Muốn đi vào khu trung tâm thành phố. Mà hồi nãy quên mất, lỡ từ chối tụi bạn.
- Cậu chưa đi bao giờ?
Vĩnh An xấu hổ gật đầu xác nhận.
Lệ Thiên ngồi xuống ghế đối diện, anh cân nhắc một chút rồi đề nghị.
- Để tôi dắt cậu đi.
Cậu ngước mắt nhìn anh, hàng mi dài khẽ chớp, miệng ngập ngừng dò hỏi:
- Anh không sợ người ta phát hiện ra thân phận của mình?
Lệ Thiên dựa hẳn vào ghế, hai tay đan chéo sau đầu. Anh nhếch mép ra vẻ coi thường.
- Chỉ có thầy của cậu mới có khả năng đó. Mà hình như ông ta không mấy quan tâm thì phải. Thay đồ rồi đi.
Dựa theo kiến thức Vĩnh An đào ra được từ trong sách. Đảo quốc An Lạc trước kia chẳng khác gì thế giới tu tiên bình thường. Tu sĩ và người thường sống tách biệt. Bọn họ gia nhập vào các môn phái để tập trung tu luyện, mong chờ ngày phi thăng thành tiên.
Tuy nhiên từ đời này sang đời khác, tu sĩ nơi đây chưa có ai thành công lên tiên thoát trần. Người trước ngã xuống, người sau tiếp tục ngã xuống, phi thăng trở thành giấc mơ xa vời. Dần dà chẳng ai còn tin vào khả năng cắt đứt hồng trần hóa thành tiên nhân.
Thế nhưng người người nhà nhà vẫn điên cuồng bước theo con đường tu luyện. Bởi vì ngoài lời hứa trường sinh, con đường này còn mang đến sức mạnh.
Tu sĩ có sức mạnh vô song nhưng chưa buông bỏ nổi dục vọng, trở nên ngày càng tham lam và điên cuồng. Họ can dự quá nhiều vào cuộc sống của người thường. Ép buộc giai cấp yếu hơn phải phục vụ vô điều kiện. Mâu thuẫn giữa giai cấp thống trị và nô lệ dâng đến đỉnh điểm.
Người thường bắt đầu phản kháng. Chiến tranh nổ ra ngày càng ác liệt. Tu sĩ luôn chiếm thế thượng phong, nhưng bọn họ không thể giết hết dân chúng. Vì nếu làm như thế sẽ chẳng còn ai phục vụ bọn họ.
Giữa lúc hai bên đang ở thế giằng co. Một tu sĩ chuyên về luyện khí sáng chế ra loại pháp khí làm thay đổi toàn bộ lịch sử của đảo quốc An Lạc. Loại pháp khí này cũng cần có linh lực để hoạt động. Tuy nhiên điểm tuyệt vời của nó là người thường cũng có thể sử dụng được. Nó biến linh lực thành một loại năng lượng thân thiện với tất cả mọi người. Người ta đặt tên cho nó là linh máy. Ý chỉ loại máy chạy bằng linh lực.
Dựa trên nguyên tắc ban đầu, hàng loạt linh máy được sáng tạo để phục vụ đời sống. Linh đèn thắp sáng tất cả những con phố. Những cỗ máy chạy bằng linh lực thay thế dần sức lao động tay chân. Những chiếc xe bay rút ngắn mọi khoảng cách. Những phương tiện liên lạc vượt qua không gian và thời gian.
Quan hệ đối đầu chuyển thành quan hệ cộng sinh. Tu sĩ cần người dân để phục vụ nhu cầu bản thân. Người dân cần linh lực để vận hành các cỗ máy.
Con người không ngừng sinh sôi phát triển, nhu cầu về linh lực chuyển hóa cũng tăng theo.Thời đại này cần đa không cần tinh. Tu sĩ cấp thấp cũng đủ năng lực chuyển đổi linh lực cho các cỗ máy. Để đáp ứng kịp thời nhu cầu của xã hội. Các lớp tu luyện đại trà được mở ra, chỉ cần có linh căn là được thu nhận vào.
Thậm chí trong thời gian gần đây, con người đã đạt đến trình độ cấy linh căn vào người không có căn cốt. Những tu sĩ có linh căn cấy ghép không thể bước lên cấp bậc tụ đan. Tuy nhiên đây là xu hướng phù hợp, vì đã giải quyết được vấn nạn thiếu hụt tu sĩ cấp thấp.
Nhiều môn phái đi theo lề lối cũ, chọn lọc linh căn kỹ càng, truyền thừa khó khăn, chẳng cho ra lò được bao nhiêu tu sĩ, dần dà lui vào bóng tối. Nhường sân khấu lại cho các gia tộc tu tiên, có hướng pháp triển theo kịp thời đại.
Những gia tộc tu tiên rất chú trọng đến vấn đề di truyền linh căn. Khả năng sinh sản thường tỉ lệ nghịch với cấp bậc tu sĩ. Vì thế, tu sĩ trẻ được khuyến khích lưu lại huyết thống trước khi lên cấp tụ đan. Ngoài ra, họ gửi đời sau đi khắp các môn phái để thu thập các công pháp tu luyện. Cứ như thế, số lượng tu sĩ xuất thân từ gia tộc ngày càng nhiều. Sức mạnh gia tộc theo đó mà tăng lên. Chẳng mấy chốc đã soán ngôi lãnh đạo của các môn phái lớn.
Gần hai trăm năm về trước, năm đại gia tộc hùng mạnh đã bắt tay nhau khống chế quyền lực tại đảo quốc An Lạc. Song song với việc đó, bọn họ cũng thành lập nên học viện Bạch Vân. Tất cả công pháp tu luyện cơ bản đều tập trung tại nơi này. Học viện sẽ chịu trách nhiệm thu nhận và đào tạo đại trà tu sĩ cấp bậc thấp. Sau khi hoàn thành cấp bậc rèn thể, tu sĩ sẽ tốt nghiệp và trở về gia tộc, tiếp tục tu hành và phục vụ xã hội.
Những gia tộc nhỏ lẻ khác cũng liên hợp lại, và bắt chước mô hình đào tạo tiên tiến này. Ngoài học viện Bạch Vân, đảo quốc An Lạc còn rất nhiều học viện lớn nhỏ khác. Nổi bật trong số đó là các học viện như: Thanh Hải, Đại Sơn và Cửu Tam…
- Tới rồi.
Lời thông báo của Lệ Thiên ngắt mạch não ôn tập lịch sử của Vĩnh An. Cậu đứng trên kiếm ngắm nhìn Ngọc Viễn Đông về đêm. Đây là lần đầu tiên cậu bước chân vào khu nội thành.
Trái với tưởng tượng của ban đầu, thành phố không có hình ảnh nhà ống san sát, xe cộ đông nghẹt, khói bụi khắp nơi, âm thanh hỗn độn.
Thay vào đó là khung cảnh yên bình nhưng cũng không kém phần hiện đại. Cả thành phố được quy hoạch dựa trên tiêu chí con người và thiên nhiên phát triển hài hòa. Khắp thành phố chỉ có những nhà chọc trời nằm xen lẫn giữa những khu rừng bạt ngàn. Rải rác xung quanh là khu mua sắm hiện đại. Diện tích xây dựng chỉ chiếm một phần, chín phần còn lại thuộc về thiên nhiên.
Đường xá trong lòng thành phố khác biệt hoàn toàn với thế giới giới cũ của cậu. Mặt đường phủ kín cỏ xanh và các loại hoa nhiều màu. Phương tiện giao thông nơi này hầu hết có hình cầu, màu sắc đa dạng, chúng bay là là trên không trung, chia đều theo các tầng, vận tốc nhanh sẽ ưu tiên bay ở trên cao. Trông tựa như bong bóng xà phòng khổng lồ, lửng lơ giữa trời trông rất đẹp mắt.
Vĩnh An lượn vài vòng quanh thành phố, ngắm nhìn toàn cảnh Ngọc Viễn Đông. Khi trí tò mò đã được thỏa mãn, cậu bỗng nổi hứng muốn tiêu tiền. Vĩnh An quay sang rủ rê Lệ Thiên. - Đi kiếm chỗ nào vui nhộn một
chút.
- Được! - Lệ Thiên khẽ đáp lại.
Anh suy nghĩ trong giây lát, rồi quyết định dẫn cậu qua khu phố lồng đèn.
Khu chợ đêm này nổi tiếng khắp thành phố, nó nằm giáp ranh giữa nội và ngoại thành. Dân thường và tu sĩ cùng nhau tụ tập biến nơi này trở thành địa điểm nhộn nhịp nhất Ngọc Viễn Đông.
Hiện tại, cậu và anh đứng sát vào nhau giữa dòng người đông nghịt. Âm thanh huyên náo rộn rã quanh quẩn bên tai. Lệ Thiên kéo cậu vào phía trong, bao nhiêu áp lực chen lấn được anh khéo léo che chắn hết.
Về phần Vĩnh An, cậu đang sắm vai hai lúa lên tỉnh. Anh chàng nhà quê dáo dác nhìn ngó khắp nơi, đâu đâu cũng là hình ảnh thú vị.
Đằng trước có dàn nhạc không người, tất cả các nhạc cụ đều được điều khiển bằng linh lực, âm vang giai điệu hân hoan, khán giả vây quanh vỗ tay không ngớt.
Bên kia có chú hề với cái mũi to đùng đỏ chót, hễ ai đụng vào là bắn ra pháo hoa vui nhộn, khiến lũ trẻ con mê tít thò lò.
Cao cao trên không trung, mười hai nữ tu hóa trang thành Hằng Nga, ngự kiếm uyển chuyển theo vũ điệu. Tà áo tung bay lả lơi trong gió, thân thể thướt tha mềm mại hấp dẫn. Tiếng vỗ tay, huýt sáo vang lên rộn rã.
Khi nhìn qua khu bán lồng đèn, ánh mắt cậu như dán chặt vào chúng. Hàng trăm cửa hàng nằm san sát nhau, trưng bày nhiều mẫu vô cùng bắt mắt. Những chiếc lồng đèn gà trống, hoa sen, bươm bướm, ngôi sao, ông trăng… Luôn làm cho lũ trẻ mê mẩn. Thanh thiếu niên thì thích những kiểu mới lạ, sáng tạo.
Vĩnh An nhìn chăm chú vào một chiếc đèn ở đằng xa. Gương mặt trên đó chẳng phải rất giống người kế bên cậu đây sao. Vĩnh An cảm thấy rất thú vị, thì ra có nhiều bạn trẻ rất hâm mộ anh. Cậu quay sang khều khều Lệ Thiên, vừa nói vừa chỉ:
- Chiếc đèn kia rất giống anh.
Nói dứt câu cậu mới để ý, anh đã đổi một khuôn mặt mới, trông không hề giống gương mặt trên lồng đèn.
Lệ Thiên nhìn theo hướng cậu chỉ. Anh rất thản nhiên, chuyện này đâu có gì lạ, người ta lấy anh làm mẫu đã nhiều năm rồi.
Anh nắm nhẹ cằn Vĩnh An xoay qua hướng khác. Ngay lập tức, Vĩnh An trông thấy một người đàn ông to béo. Trên tay ông ta cầm mấy cái lồng đèn, miệng rao to:
- Quẹo lựa, quẹo lựa đi! Lồng đèn Ngưu Lang Chức Nữ phiên bản 2020 đây.
Cậu há hốc mồm, giọng cà lăm.
- Cái… cái gì kia?