Cổ Tước đưa tay điểm lên ngực Lục dược sư một cái, một đạo huyền khí truyền vào, khiến lão lập tức từ trong hôn mê tỉnh lại. Lục dược sư giật mình nhảy dựng lên, trợn mắt hỏi:
- Ta đang ở đâu? Sao lại nằm mơ thấy có người vừa luyện dược vừa nướng thịt?
Cổ Tước suýt chút nữa cười ra tiếng, nhưng tạm thời nhịn xuống, nói:
- Ta luyện đan xong rồi, lão mau tới chấm điểm a.
Dứt câu, cầm xiên thịt lên cắn một miếng nhai nhồm nhoàm, làm cho đôi tròng mắt Lục dược sư muốn rớt cả ra ngoài, thì ra là lão không có nằm mơ, vừa rồi là sự thật trăm phần trăm, trên đời này thì ra cũng có loại chuyện dùng dược đỉnh nướng thịt trong lúc luyện đan, liệu cái này có còn được tính là Đa Luyện Tĩnh Dẫn bình thường nữa hay không đây?
Lục dược sư nghĩ mãi không thông, quả quyết ném suy nghĩ sang một bên, đưa tay cầm lấy viên đan dược màu hồng nhuận nhỏ xinh được Cổ Tước cho vào trong một bình ngọc đặt trên bàn. Lão trút đan dược vào lòng bàn tay, cầm lên ngửi ngửi, sau đó híp mắt tỏ vẻ nghi ngờ, rồi lại vận huyền lực vào mắt soi thật kỹ từng chi tiết bên dưới lớp vỏ dược sáp. Soi được một lúc, lão bỗng nhiên trợn trắng hai mắt già nua lên mà nhìn Cổ Tước, lắp bắp nói ra:
- Ngươi, ngươi, cái này, cái đó, thất tinh, chuyện gì...
Cổ Tước lên tiếng giới thiệu:
- Đây là Phục Huyết Đan nhị biến, tỷ lệ hợp thành đạt đến thất tinh, có điều đây là một loại phối phương mới do ta tự nghĩ ra. Mớ dược liệu mà Lục dược sư đây đưa cho ta vốn là dùng để luyện Hồi Mệnh Đan nhị biến, nhưng chỉ cần thay đổi phương pháp dẫn hỏa một chút liền có thể biến đổi thành một công thức Phục Huyết Đan mới, có tác dụng bổ sung máu huyết bị mất. Tất nhiên, Phục Huyết Đan nhị biến không có cách nào so sánh với Phục Huyết Đan hoàn chỉnh do Bách Dược Tiên Vương sáng tạo được.
Tôn Văn hơi híp mắt, dường như nhận ra điều gì, lên tiếng nỏi:
- Có phải là vì dược liệu nhị biến cách nhất biến không quá xa nên ngươi mới có thể biến đổi phối phương tùy ý như vậy được?
Cổ Tước mỉm cười gật đầu:
- Không sai, dược liệu nhị biến vẫn chưa mất đi tính “đơn thuần” của trạng thái nhất biến, dược sư vẫn có thể tự do biến đổi chúng trong lúc luyện đan, ngay cả tam biến cũng có thể. Nhưng mà một khi thảo dược đạt đến tứ biến, đây là một loại biến đổi về bản chất, từ sơ cấp lên trung cấp, vậy thì liền khó thao túng dược tính rồi.
Sau đó, Lục dược sư cũng bon chen vào bàn tán dược đạo, hình thành một vòng tròn bao gồm ba tên dược sư, một tên thì ung dung ném ra các luận điểm cực kỳ hóc búa, hai tên còn lại thì sờ cằm vuốt râu nói đến thao thao bất tuyệt.
Ở bên cạnh, Cổ Dạ Tuyết theo dõi ba người bàn luận, vừa tiếp thu được chút ít da lông bên ngoài của dược đạo; Lam Tú Nhi thì trông có vẻ lơ đễnh nhưng thật ra nàng chăm chú nghe càng nhiều hơn ai hết. Về phần Vân Kỳ thì không cần nhắc đến rồi, nàng từng chứng kiến qua một số chuyện vô cùng bất khả tư nghị do Khai Thế Tiên Vương và Bách Dược Tiên Vương dựng nên, hiện tại nghe Cổ Tước luận dược đạo đến ba hoa chích chòe cũng không cảm thấy kỳ lạ gì.
Phải mất một canh giờ thì ba người mới thảo luận xong những việc liên quan đến phối phương dược liệu nhất biến. Tôn Văn thì đã quen với việc này, nên chỉ cười ha hả thật sảng khoái, nhưng Lục dược sư thì thê thảm hơn nhiều, hắn từ bé tới nay chưa từng được học qua dược đạo cao thâm đến vậy, trên trán đã lấm tấm mồ hôi hột, ánh mắt nhìn Cổ Tước đã bắt đầu lộ ra một tia sùng kính.
Cổ Tước cầm bình ngọc đựng Phục Huyết Đan nhị biến lên, đưa cho Lục dược sư, hỏi:
- Vậy ngươi nói ta có thể làm ngũ phẩm dược sư hay không?
Lục dược sư khôi phục bình tĩnh, sờ cằm suy nghĩ một lát, sau đó nói:
- Hai vị chờ ta vào trong thảo luận với một số đồng đạo.
Bản thân Lục dược sư chỉ là một tam phẩm dược sư, bảo lão tự mình phong cho người khác danh hiệu ngũ phẩm thì lão không gánh nổi, nhất định phải đi thảo luận với cao tầng Linh Đan Đường. Mà Cổ Tước cùng Tôn Văn cũng không có ý kiến gì, chỉ điềm đạm gật đầu đáp ứng lão.
Lúc này, nhóm Dạ Tuyết mới bước vào trong phòng dự thi. Vừa đến gần, Dạ Tuyết đã mạnh dạn nhón chân, thơm lên gò má Cổ Tước một cái, đây chính là quà chúc mừng của nàng tặng hắn, nhưng sau đó cả khuôn mặt nàng lại đỏ bừng lên, không dám nhìn ai, khiến Tôn Văn cười hắc hắc. Hai mắt Lệ Anh thì lại sáng lên, trong lòng thầm nghĩ: nữ hài tử thật đáng yêu a, thật làm cho người ta muốn mang về nuôi.
Cổ Tước cười khà khà, vô cùng không có hảo ý hỏi:
- Đại tỷ thân mến của ta, ngươi hôn ta là có ý tứ gì đây?
Dạ Tuyết gắt gỏng liếc hắn một cái:
- Ngươi còn hỏi? Muốn ta trả lời, ngươi nằm mơ đi, xấu hổ chết được...
Lam Tú Nhi vốn vẫn im lặng, lại bắt đầu ho khan khẽ nói ra:
- Khụ khụ, có gian ý còn giả bộ...
- Tú Nhi, muội...
Mặt Dạ Tuyết đỏ như quả ớt, có vọng động muốn chui xuống lòng đất mà trốn, bị sư muội vạch trần như vậy, nàng làm sao đi gặp người nữa đây? Bất quá vẻ thất thố nũng nịu của nàng lại khiến Lam Tú Nhi khẽ lộ ra một nụ cười mỉm hiếm hoi, trong lòng thầm nghĩ: vị sư tỷ này thật ra cũng không xa cách như mọi người thường nói, chân diện của nàng cũng rất đáng yêu nha.
Cổ Tước cười ha ha, nắm tay Dạ Tuyết nói:
- Được rồi, tỷ đừng cố gắng nữa, càng cố chỉ càng bị trêu chọc thôi.
Dạ Tuyết hừ một tiếng, ấm ức đáp:
- Mấy người các ngươi chỉ giỏi ăn hiếp một mình ta. Ngươi có bản lĩnh đi giở trò với Vân Kỳ a...
- Ách...
Cổ Tước vừa nhìn qua Vân Kỳ, thấy ánh mắt chứa đựng nồng đậm ý khiêu khích cùng nụ cười nhạt trên môi của nàng thì không khỏi cụp đuôi lại. Đoạn thời gian nàng bị lão đầu Khai Thế quăng trái bơ kia vẫn chưa hoàn toàn bù đắp lại cho nàng được, bây giờ có cho hắn thêm mấy lá gan hắn cũng không có dũng khí đi đùa bỡn nàng.
Tú Nhi vừa thấy thái độ không tự nhiên của Cổ Tước, trong lòng khẽ ồ một tiếng, ghi nhớ lại chuyện này, nàng vẫn y nguyên là một nữ tử kiệm lời nhưng tinh tế và sâu sắc. Dạ Tuyết thì thiện lương ôn nhu, pha lẫn chút ngây thơ, nên không để ý quá sâu, chỉ thẳng thắn cười vào mặt Cổ Tước... ách... hình như cái này còn độc ác hơn cả sự thâm sâu của Lam Tú Nhi nha...
Cả nhóm người cười nói được một lúc thì Lục dược sư cuối cùng cũng trở lại, lão nói:
- Các vị thông cảm, bên phía ta đã quyết định đi mời phó đường chủ từ tổng bộ trở về giải quyết, xem chừng phải mấy ngày nữa mới có thể công bố kết quả khảo hạch của công tử đây.
Linh Đan Đường ở Bảo Long thành cũng chỉ là một trong các chi nhánh lớn nhất, chứ không phải cơ quan đầu não. Phó đường chủ là một đại nhân vật cực kỳ khó lường, hắn bình thường sinh sống và làm việc ở Trung Bộ, trừ khi có đại sự, sẽ không dễ dàng bỏ bê công việc mà lui tới một chi nhánh nhỏ lẻ của Linh Đang Đường. Nhưng mà, quả thật, chỉ có mình hắn mới có đủ bản sự để cấp danh hiệu ngũ phẩm dược sư, ngoài ra ai cũng không dám tùy tiện làm loại chuyện này.
Cổ Tước cũng muốn nghỉ lại Bảo Long thành ít bữa, hắn còn phải vì việc chữa bệnh của Lam Tú Nhi mà đi săn tìm dược liệu tại một số địa phương xung quanh Bảo Long thành, cho nên đối với quyết định của Lục dược sư, hắn là mười phần tán đồng:
- Quyết định vậy đi, Lục dược sư cứ từ từ thong thả, bọn ta không vội.
Mọi người khách sáo với nhau mấy câu cáo từ, sau đó Lục dược sư cung kính tiễn nhóm người rời khỏi Linh Đan Đường.
Trên đường trở ra, rất nhiều ánh mắt dán lên trên ngực Cổ Tước, nhưng ai cũng không thấy hắn có đeo huy hiệu dược sư, không khỏi cảm thấy thất vọng, nghĩ rằng hắn đã thất bại. Tất nhiên, cũng có rất nhiều người ôm tâm lý cười trên nỗi đau của người khác, nhưng bọn họ chưa đắc ý được bao lâu thì đã nhìn ra thái độ đưa đón của Lục dược sư, thế là không khỏi nuốt nụ cười trở xuống, bắt đầu thầm suy đoán chuyện gì đã xảy ra bên trong phòng thi.
Chuyện xảy ra ở Linh Đan Đường hôm nay cũng từ từ lan rộng trong giới dược sư Bảo Long thành, ai ai cũng bắt đầu bàn tán qua việc này ít nhất một lần.