Thân pháp Huyền phẩm!
Mấy vị trưởng lão biết hàng đều kinh hãi nhìn nhau, không ngờ rằng trong tông môn lại lòi ra một cái đệ tử sở hữu huyền kỹ Huyền phẩm từ bên ngoài. Trong lòng bọn lão hồ ly bắt đầu dao động mãnh liệt, bọn hắn thật sự muốn giơ ngón giữa chửi lão tặc thiên.
Bao nhiêu năm mới có được một đệ tử như vậy, nhưng cuối cùng là bị dính vào cái phốt tỷ đệ loạn luân này, hơn nữa còn gặp phải Lam Vương đột nhiên nổi khùng lôi thêm Thuận Thiên Kiếm môn vào chuyện này. Nếu không phải có người của Thuận Thiên Kiếm môn ở đây, Lam Hà tông có lẽ đã đàm phán được với tên đệ tử đầy bản lĩnh này. Đến lúc đó, tông môn sẽ có thêm một môn huyền kỹ Huyền phẩm, trên đó nữa là một cường giả Lôi hệ.
Nhưng bây giờ bọn hắn có tức tối cũng không làm được gì, tên đệ tử nội môn Thuận Thiên Kiếm môn kia đã bị dập te tua rồi, hắn nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này. Từ nay trở đi, Lam Hà tông cũng không hửi ké được chút mùi vị thuộc tính Lôi của kẻ tên Cổ Tước kia nữa.
Trong lúc các trưởng lão đang đen hết cả mặt thầm mắng chửi Lam Vương, nguyên lão Triệu Tôn ở một chỗ cách đó khá gần nhìn xuống Cổ Tước, miệng treo nụ cười rất vừa ý. Lão nghe Dạ Tuyết giới thiệu đệ đệ nàng là Linh Hỏa dược sư, hiện tại còn thấy hắn là huyền căn Lôi hệ, làm cho Triệu Tôn rất hài lòng. Ít nhất thì tình lang của nàng không phải loại phế thải cỏn con gì.
Vấn đề tỷ đệ loạn luân của bọn họ làm lão có chút hoảng hồn, nhưng mà lão thấy bọn họ vui vẻ phối hợp ăn ý để đánh Lương Hầu như vậy, lão chỉ có thể thở dài than ông trời oan nghiệt.
Nhưng mà đến cùng thì lão cũng không có phản đối bọn nhỏ yêu nhau, đây cũng là một hình thức tự sám hối của lão. Quả thật có phần ích kỷ, nhưng cũng thuận tiện cho tỷ đệ Cổ gia. Triệu Tôn không phải là hoàn toàn nuốt trôi chuyện loạn luân, nhưng hắn càng nuốt không trôi chuyện đồ nhi bị tông môn biến thành công cụ hôn nhân chính trị.
Nếu lão tiếp tục đi vào đường cũ, đến ngày lão chết xuống Hoàn Tuyền gặp lại con gái nuôi, lão thật sự không có một chút mặt mũi nào đối diện nàng. Như vậy chính là chết không nhắm mắt.
Ở bên dưới, Lương Hầu cuối cùng bò dậy, thở hồng hộc, hai mắt đã nổi lên tơ máu màu đỏ rực. Hắn cơ bản là không thể hình dung được vì sao không thể lấy tu vi cao đè chết một đôi gian phu dâm phụ này, vì sao mà bọn hắn cứ hết lần này đến lần khác đánh ngang cơ với hắn.
Đây là khác biệt môi trường sinh sống. Hắn là con cháu của đệ tử Thuận Thiên Kiếm môn đời trước, sinh ra đã ở trong tông môn, được bồi bổ, được bảo bọc như trân báu. Còn Dạ Tuyết và Cổ Tước thì từ nhỏ đã trải qua nhiều chuyện, lúc nào cũng phải liều mạng tu luyện để mạnh lên.
Dạ Tuyết đúng là thiên phú quá tốt, vừa bắt đầu tu luyện đã hơn người, nhưng nàng có được ngày hôm nay phần lớn cũng là nhờ chăm chỉ. Cổ Tước thì càng là thiên về cần cù bù thông minh, cuối cùng gặp được Khai Thế Tiên Vương cho hắn vô số kiến thức quý giá về tu đạo.
Một bên là từ nhỏ đã nằm ngay ngắn dưới một cái giới hạn, từ từ tăng lên. Còn một bên là đánh phá giới giạn, thách thức tầm cao mới. Hai bên giao chiến, có thể đoán được kết quả.
- Các ngươi phải chết!
Lương Hầu gầm lên, từ trong Đan Điền Thiên Địa lấy ra một thanh chiến mâu làm từ huyền thiết phẩm chất tương đối tốt. Huyền khí hệ Hỏa bừng bừng trên người hắn, toàn bộ thực lực Huyền Vương bộc phát ra, xen lẫn có chút khí tức vương giả mờ nhạt.
Vân Kỳ đứng xa ở phía sau khẽ cười khinh thường một cái, thầm nghĩ:
- Vương khí mỏng như vậy, xem ra quả thật chỉ là rác rưởi.
Bắt đầu từ đẳng cấp Huyền Vương, tu sĩ lúc phát ra thực lực sẽ xuất hiện khí tức đặc trưng của cảnh giới bản thân, ví dụ như Vương khí, Hoàng khí,... Những cỗ khí tức này càng đậm đặc thì chứng tỏ tu sĩ càng mạnh mẽ. Cỗ Vương khí mờ nhạt của Lương Hầu là bằng chứng cho thấy hắn thật sự không phải là cường giả, không phải Chân Vương, mà chỉ là Ngụy Vương.
Dạ Tuyết đụng phải Vương khí của Lương Hầu, hừ lạnh một tiếng, toàn lực bản thân cũng phát ra, khí tức nửa bước Huyền Vương bạo phát. Nhưng để cho mọi người không ngờ được là, Dạ Tuyết ngưng ra một đạo Vương khí!
Chút Vương khí này không lấn áp được Lương Hầu, nhưng chắc chắn sẽ không thua hắn. Các trưởng lão lại càng thêm nổi điên rồi. Vừa là nửa bước Huyền Vương đã ngưng ra Vương khí, một đệ tử kinh thiên như vậy lại y nguyên dính vào cái đống phân heo này. Một tên Cổ Tước huyền căn Lôi hệ đã làm bọn hắn muốn cắn lưỡi, bây giờ lại thêm cả Cổ Dạ Tuyết vào.
- y nha... Xem ra đã không còn là song đại thiên kim nữa, mà là một đại thiên kim cùng với một thứ thiên kim. Dù rằng Tú Nhi tiểu thư rất tài giỏi, nhưng còn chưa đến mức độ này.
Nhị trưởng lão tặc lưỡi lắc đầu, cảm thấy trong lòng rã rời.
- Oa, tỷ tỷ xinh đẹp của ta...
Cổ Tước đứng một bên hít hà, cười cười nói ra:
- Xem ra, một chuyến đi Bách Luyện Hồ Khu kia là không phải vô ích a.
Đoạn thời gian Dạ Tuyết chinh phục hết Luyện Hồ này tới Luyện Hồ khác bên trong Lam Hà quả thật là có ảnh hưởng rất lớn tới thành quả ngày hôm nay. Nàng ở trong thử thách gian nan, mấy lần suýt bị khảo hạch đánh cho mất mạng, vậy mà cuối cùng thành tựu loại thực lực này.
Lương Hầu thì hoàn toàn chấn kinh rồi, hắn không có tự tin Vương khí của mình có thể chèn ép được Vương khí của Dạ Tuyết. Hắn vẫn nghĩ là vì nàng mạnh, nhưng sự thật là hắn quá yếu, căn cơ quá không vững. Lực lượng đánh ra thì có thể gọi là Huyền Vương, nhưng “cảnh giới” thì khẳng định là chưa tới Huyền Vương, vẫn còn tụt hậu ở dưới Huyền Sư hậu kỳ.
Lương Hầu bắt đầu muốn rút lui, nhưng tình huống hiện tại của hắn quá ư là khó xử. Hắn đang đứng giữa Lam Hà tông, trước mặt bao nhiêu đệ tử Lam Hà tông, những người mà hắn coi như tôm tép yếu ớt, vậy mà hắn lại bị đôi tỷ đệ này quần cho tối mặt tối mày.
Hắn không muốn quậy lớn nữa, để tránh mất mặt, nhưng mà bây giờ hắn rút lui càng mất mặt hơn, dù cho hắn có nói ra được lý do cao cả gì đi nữa. Bên cạnh đó, hắn là nghe lời Lam Vương đến bắt mỹ nữ về chơi đùa, không ngờ làm ra vẻ cao cao tại thượng xong lại bị chính nữ nhân đó đánh lui. Trong trường hợp này, hắn không thể phủi đít bỏ đi.
- Hừ! Đánh một trận liền biết ngươi có mạnh hơn ta hay không!
Lương Hầu nghiến răng gầm lên, nhảy về phía Dạ Tuyết.
- Ngươi sơ hở!
Dạ Tuyết từ trong Đan Điền Thiên Địa rút ra bảo kiếm nàng được tông môn ban thưởng, leng keng, ba kiếm lập tức đâm ra. Hai trong số ba kiếm đánh chiến mâu của Lương Hầu bật ra, kiếm thứ ba lại chĩa thẳng vào chỗ sơ hở mà nàng mới vừa tạo ra bằng hai kiếm trước. Tốc độ cùng với độ chính xác chỉ có thể nói là gần như hoàn mỹ.
Lương Hầu toàn thân ướt mồ hôi lạnh, ngửa ra né được một kiếm của Dạ Tuyết, nhưng đến cùng thì cánh mũi của hắn vẫn bị cắt chảy máu, khiến hắn tức điên lên mà nghiến răng.
Cổ Tước đứng một bên híp mắt lại, mép môi đột nhiên nở cụ cười cực kỳ gian tà, trong đầu hắn đã bắt đầu làm ra tính toán, sau này sẽ truyền cho Dạ Tuyết những loại kiếm pháp gì.
- Có mấy phần tương đồng Xuyên Nguyệt Kiếm Quân năm xưa a.
Giọng nói bằng tinh thần lực của Vân Kỳ vang lên bên tai hắn.
- Đúng là hơi giống, nhưng Dạ Tuyết sẽ không đi đạo lộ này.
Cổ Tước dùng tinh thần lực đáp. Vân Kỳ không có gì để phản bác, nên không nói gì thêm.
Lương Hầu lui lại mấy bước, cẩn thận quan sát kiếm trong tay Dạ Tuyết một chút, sau đó lại sử dụng một huyền kỹ cận chiến khác, đánh về phía nàng. Lần này, hắn cũng không có bị bắt bài nữa, thành công chém lên thân kiếm của Dạ Tuyết, khiến nàng bị kình lực đánh bật lại, lui gần chục bước. Đây là chênh lệch về lực lượng giữa hai người.
Có điều, Lương Hầu là không giết được Dạ Tuyết, nàng không có thua hắn bao nhiêu.
Lương Hầu thừa thắng xông lên, tiếp tục đánh tới, lúc này hắn đã lấy lại được chút xíu tự tin vào thực lực bản thân. Dạ Tuyết vuốt lưỡi kiếm một cái, Cực m Tiên Hà nhanh chóng vận chuyển, một lớp huyền băng bao phủ thân kiếm, cường hóa lực sát thương của bảo kiếm.
- Trảm Phá Long Tâm!
Lương Hầu gầm lên, huyền kỹ mạnh nhất của hắn đánh về phía Dạ Tuyết.
- Cương Thủy Thức!
Dạ Tuyết lấy ra cũng là huyền kỹ công kích mạnh nhất mà tông môn cho nàng. Cương Thủy Thức là một kiếm thức với 12 kiếm, toàn bộ liên hoàn nối tiếp nhau, rất ít sơ hở. Mà mỗi kiếm đều là dạng xuyên phá vô cùng bạo lực, giống như dòng nước nếu di chuyển ở tốc độ cực cao sẽ tạo thành sức công phá kinh khủng vậy.
Ầm, ầm, ầm...
Đòn tấn công tập hợp lực lượng của Lương Hầu lập tức phá vỡ 6 kiếm đầu tiên của Dạ Tuyết, vậy mà quán tính còn sót lại vẫn rất mạnh, tiếp tục đỡ thêm 3 kiếm nữa.
Dạ Tuyết thở hắt ra, khóe môi tràn máu, cố gắng đánh nốt 3 kiếm còn lại trong kiếm thức, nếu không duy trì đến cùng, lực lượng của liên hoàn 12 kiếm sẽ bị tiêu tan rất nhanh, giống như dòng nước chỉ cần chậm lại một chút thì liền không còn đủ lực lượng để xuyên phá nữa.
Keng, keng, keng...
Cuối cùng, hai người lại là đánh gần như hòa. Lương Hầu bị 3 kiếm cuối cùng kia đánh lui, ngực vai chảy máu ròng ròng. Còn Dạ Tuyết thì cũng không khá hơn, bị kình lực của Trảm Phá Long Tâm đánh nội thương.
Một màn này khiến toàn trường im bặt. Con mẹ nó, một cái nửa bước Huyền Vương đánh ngang tay Huyền Vương chân chính, đây đúng là không có thiên lý nữa rồi.
Trong mắt người thường là vậy, nhưng kết quả này là hoàn toàn nằm trong tầm dự liệu của chủ tớ nhà Cổ Tước và Vân Kỳ. Hai người nhìn rất rõ sự khác biệt giữa Lương Hầu và Dạ Tuyết.
Chính vì vậy mà Cổ Tước cũng lười đi can thiệp, hắn tin chắc Dạ Tuyết sẽ không xảy ra vấn đề gì, nếu không hắn đã nhảy vào cho Lương Hầu mấy đấm rồi. Ngược lại, nếu để Dạ Tuyết đánh nhau kiểu này, Lương Hầu lại trở thành đá mài kiếm cho nàng thỏa thích ma luyện.