- Là chìa khóa mở cửa hoa viên?
Dạ Tuyết vừa đưa Huyền Đan cửu tinh cho Cổ Tước cất giữ vừa hỏi:
- Sao tỷ không thấy có ổ khóa?
Cổ Tước lắc đầu đáp:
- Không phải. Chỉ cần thông qua khảo hạch có thể vào được hoa viên, chìa khóa này dành cho một nơi đặc biệt, sâu bên trong hoa viên. Có thể nói là một cơ hội.
Dạ Tuyết nhìn cửa hoa viên, nói ra:
- Vậy ba người chúng ta cũng phải nhanh chóng thông qua khảo hạch.
Cổ Tước cười đáp:
- Ta ở bên trong đợi các ngươi, khảo hạch mỗi người sẽ khác nhau, nhưng độ khó sẽ đều không dễ thở.
Hắn vừa xoay người lại định đi vào thì hai cái bóng xoẹt qua, đưa tay bắt lấy chìa khóa màu hoàng kim kia, nhìn kỹ thì thấy hai người này cũng mặc đồng phục Lam Hà tông. Đây chính là tình huống bên trong Lam Hà mỗi lần nó mở ra, ngay cả sư huynh đệ cũng đánh nhau tranh giành bảo vật.
Bất quá, hai người kia muốn nắm lấy cái chìa khóa đang lơ lửng trên không trung thì chìa khóa lại hoàn toàn xuyên qua hai bàn tay của họ, tựa như một bóng ma đến từ thiên cổ vậy.
Cả hai không khỏi giật mình, nhìn nhìn bàn tay mình, sống lưng nổi hết cả da gà.
Ấy thế mà Cổ Tước chỉ cần bước tới, đưa tay cầm lấy chìa khóa liền được, khiến hai người muốn đoạt bảo kia ngơ ngác hai mặt nhìn nhau. Chìa khóa này là hắn từ khảo hạch lấy được, ở trong Lam Hà không phải cái gì muốn đoạt cũng đoạt được, nhất là phần thưởng đến từ khảo hạch khắc nghiệt. Về phần bảo vật đào dưới đất lên thì người người đều có thể tranh đoạt.
Cổ Tước tiến lên đẩy mở đại môn hoa viên, vừa bước vào trong liền biến mất, chỉ để lại một mảnh hoa cỏ màu sắc tươi tắn, không một tiếng ong bay, tĩnh lặng đến đáng sợ.
- Ngay cả vườn hoa trước mắt cũng là ảo cảnh sao...
Bạch lão nhíu mày nói ra.
- Lần trước Lam Hà mở ra, hình như hết thảy những nơi kỳ dị này đều không có.
Dạ Tuyết nhớ lại đáp.
- Mỗi lần Lam Hà mở ra đều là một chỗ khác.
Bạch lão đật đầu nói.
- Ta đến!
Dạ Tuyết vẻ mặt nghiêm trang tiến đến gõ cửa hoa viên, lập tức rơi vào ảo cảnh.
Bên trong, Cổ Tước vừa nháy mắt một cái đã bị truyền tống vào trong hoa viên Nam Thiên chân chính. Vườn hoa rộng bát ngát, biển hoa đủ màu sắc tỏa hương thơm trấn an tâm hồn.
Cổ Tước rải bước chậm rãi đi dạo xung quanh, ánh mắt không khỏi nhìn về phía xa xăm. Bên cạnh hắn, hình bóng chấp niệm của Khai Thế Tiên Vương lại hiện ra, lúc này lão đã không còn là một tên rách rưới, mà là một nam tử trung niên ăn mặc chỉnh tề, bộ râu đen vô cùng oai hùng.
- Lão đầu, tình nghiệt ngươi để lại ở đây, ta giải không nổi...
Cổ Tước lên tiếng than thở.
- Dù nói đây là cũng là chuyện của ngươi, nhưng ta sẽ không ép ngươi. Năm xưa ta ngu muội không liên quan gì tới “Cổ Tước” hiện nay.
Khai Thế Tiên Vương nói xong dừng một chút, lại thêm một câu:
- Bất quá ta mong ngươi có thể đến nói chuyện với nàng một chút...
Lão ngập ngừng muốn nói thêm, muốn nói rất nhiều, nhưng cuối cùng quai hàm cứng lại, đem tất cả câu chữ nuốt trở xuống, lắc đầu thờ dài thườn thượt.
- Được rồi... Ta đi cố gắng một chút.
Cổ Tước vuốt mặt làm ra quyết định. Tiên Vương cảm kích gật đầu một cái rồi biến mất.
- Tước...!
Đúng lúc này, Dạ Tuyết bị truyền tống vào, liền chạy về phía hắn.
- Ồ? Nhanh như vậy đã thông qua, không hổ là tỷ tỷ thiên tài của ta a.
Cổ Tước cười cười, hai tay đón lấy eo thon của nàng, khen ngợi.
- Bớt nịnh bợ! Tỷ tỷ không mạnh bằng ngươi, khảo hạch cũng không nghiêm trọng như ngươi, chỉ một chút ấy thì chưa làm khó tỷ tỷ được.
Dạ Tuyết liếc hắn, đánh vai hắn một cái, nói ra.
Quả thực, linh hồn lực của nàng thua xa hắn, khảo hạch đưa ra so với Cổ Tước thì dễ thở hơn, mặc dù trên mặt nàng hiện tại có thể ẩn hiện thấy nét bơ phờ mệt mỏi, tinh thần kiệt quệ.
Nàng cùng hắn nói mấy câu xong ngồi xuống ăn Hồi Khí đan, vận huyền công hồi phục sức lực, Cổ Tước ở một bên vừa hộ pháp cho nàng vừa gợi ý chỉ điểm nàng hiểu tâm pháp Cực Âm Tiên Hà một cách thâm sâu hơn, hiệu quả vận hành sẽ được mạnh mẽ hơn.
Được một lúc sau thì Thanh Ngọc cũng chạy vào, vẻ mặt so với Dạ Tuyết thì thê thảm hơn gấp mấy lần.
Cổ Tước định đến an ủi mấy câu nhưng không ngờ Thanh Ngọc lại nhảy thẳng vào lòng hắn, hai tai ôm eo hắn siết thật chặt, đầu dúi hẳn vào ngực hắn không ngóc lên nổi. Thiên phú nàng kém Dạ Tuyết rất xa, khảo hạch cũng không khó bằng, nhưng đồng dạng sức chịu đựng cũng không có bao nhiêu, có thể hiểu vì sao thành ra bộ dạng thể thảm như vậy.
Cổ Tước vuốt vuốt tóc, vỗ vỗ lưng an ủi nàng, thầm nghĩ:
- Thê thảm, nhưng cuối cùng cũng qua được, rất không tệ a.
Hắn làm sao biết được nàng là vì trong tuyệt vọng muốn gặp lại hắn mà có thêm ý chí chống qua một cửa ải cuối cùng kia. Trước khi chạy vào đây nàng đã bị một phen nôn mửa bên ngoài.
Dạ Tuyết cũng không quấy rầy hai người, hơn nữa còn đến xoa đầu Thanh Ngọc an ủi mấy câu. Bản thân nàng hiểu rất rõ cái tư vị đi qua mười cửa ải ảo cảnh kinh dị kia.
Cổ Tước giúp Thanh Ngọc hồi phục được một lát thì Bạch lão từ tốn đi vào, vẻ mặt vẫn còn rất phơi phới. Phải khen đạo tâm của lão thật vững, tuy bị nội thương rất nặng nhưng tinh thần lực không có bị ảnh hưởng bao nhiêu, vẫn y nguyên là tâm trí của một cường giả Huyền Hoàng.
Tiếp theo đó, nhiều đệ tử Lam Hà tông cũng lục tục tiến vào, đều là vẻ mặt tái xanh, không còn chút máu. Tin tức trước đó truyền ra đã dẫn tới thêm rất nhiều người, tất cả đều đang bên ngoài thử sức mình trong khạch của đại môn. Tất nhiên, không phải ai cũng thông qua nổi.
Những người mới tiến vào này không có thong thả như Cổ Tước, nghỉ ngơi một lúc liền xông vào sâu bên trong vườn hoa. Cũng có người thấy người tiên phong như Cổ Tước không vội tiến vào trong thì do dự một chút, quyết định ở lại chờ, lỡ như đứng ngoài nhìn có thể thu thập được chút thông tin có giá trị thì không cần liều mạng đánh vào rồi không trở ra được.
Cổ Tước nhìn những người sợ bảo vật bị đoạt mất nên vội vã nhảy vào kia thì nhe răng cười hì hì, để những người quyết định ở lại chờ xem hắn làm gì đánh cái rùng mình, hình như đây là nụ cười phong cách “oa, đám người này chết chắc rồi, nhưng ta sẽ không nhắc nhở đâu ha ha.”
Đợi Thanh Ngọc hồi sức xong, bốn người lại tiếp tục đi về phía trước. Dưới sự dẫn dắt của Cổ Tước, cả nhóm cuối cùng đến một khu vực đặc biệt xinh đẹp bên trong vườn hoa Nam Thiên.
Hoa cỏ ở đây được sắp xếp kỹ lưỡng, tương phản màu sắc rất hợp tình hợp lý, mùi hương cũng được trộn lẫn một cách hài hòa, là một thế ngoại đào nguyên tràn ngập hoa tươi.
- Ta đã hứa sẽ mang nàng đi hoa viên, nên hiện tại liền ở lại đây vui chơi một chút.
Cổ Tước cười, nói với Thanh Ngọc.
- Thiếu gia...
Thanh Ngọc hai gò má có chút ửng hồng nhìn hắn xong lại nhìn khu vực cảnh hoa tuyệt mỹ này, trên mặt lẫn trong lòng đều nhiều thêm một chút thích thú, một chút thỏa mãn, còn cả một chút tình cảm.
- Đi! Ta kể các nàng nghe về mấy loài hoa.
Cổ Tước nắm tay hai nữ, dẫn các nàng đi dạo quanh, sẵn miệng nói ra tên gọi cùng tiểu sử từng giống hoa một, vì sao có màu sắc này, vì sao có mùi hương kia, vì sao lại được trồng ở vị trí này. Dạ Tuyết vốn thông minh, rất nhanh liền bắt kịp, tham gia thảo luận sôi nổi, còn Thanh Ngọc ở một bên hưởng thụ cảm giác mấy ngón tay đan vào ngón tay của thiếu gia, im lặng lắng nghe hắn cùng Dạ Tuyết đàm đạo. Thiên phú nàng không cao, nhưng nghe cũng học hiểu được mấy thứ.
Đột nhiên, hai tỷ đệ dừng phắt lại, trợn mắt nhìn nhau, vẻ mặt giống nhau y đúc.
- Tước... hình như...
Dạ Tuyết ngập ngừng nói.
- Đúng rồi.
Cổ Tước gật đầu đồng ý với nàng, sau đó nói tiếp:
- Có vẻ như đây cũng là một cách truyền dạy tu đạo. Cách sắp xếp các loài hoa cùng màu sắc và mùi hương của chúng, tất cả đều có thể đem diễn hóa trên nền tảng tu đạo mà thành các loại kỹ năng khác nhau, ví dụ như bảy gốc hoa màu xanh bên kia, vị trí bọn chúng mọc có thể làm nền tảng cho một loại trận pháp cỡ trung, tương đối giống với Huyền phẩm hạ giai Thất Quân Trận.
Dạ Tuyết nghiêm nghị gật đầu, tiếp lời:
- Một gốc hoa màu đỏ hướng chỉ thiên kia có thể là một bộ thương pháp, cũng có thể là một loại kiếm kỹ kỳ lạ, có điểm tương đồng với Hoàng phẩm thượng giai Phá Thiên thương pháp.
Thanh Ngọc ở một bên thử nhìn xung quanh, nhưng nàng nhìn mãi cũng ngộ không ra kỹ năng nào từ đám hoa tươi này, trong lòng không khỏi buồn bã.
Cổ Tước tinh mắt thấy được, khẽ lắc tay nàng, nói ra:
- Đừng truy cầu thứ trên trời, chuyện đó ai cũng không làm được. Trong tu đạo, không có thứ tuyệt đối mạnh nhất, chỉ có thứ tuyệt đối thích hợp với bản thân nhất, ví dụ như...
Nói đến đây, hắn đưa cằm chỉ về phía một gốc hoa màu xanh lá đang đung đưa trong gió, nhưng động tác đung đưa này lại thập phần quỷ dị. Thanh Ngọc có lúc thấy nó ngả nghiêng trái phải, có lúc lại thấy nó lung lay trước sau, có lúc gốc hoa dường như biến mất không còn.
- Thật giống như... ẩn độn thuật... không, là huyễn ảnh thuật?
Thanh Ngọc vắt óc suy nghĩ, nói ra.
- Ha ha, nàng đi đúng hướng rồi.
Cổ Tước gật đầu, cười với nàng.
Thanh Ngọc không khỏi mừng rỡ chạy đến bên gốc hoa, trực tiếp ngồi xuống nghiền ngẫm. Dạ Tuyết từ xa nhìn gốc hoa này một chút liền hiểu hết toàn bộ, nhưng nàng cũng không có biểu hiện gì, chỉ là thầm cười Cổ Tước một tiếng, không ngờ hắn lại có loại cân nhắc này.
Cổ Tước không có làm phiền Thanh Ngọc, dẫn Dạ Tuyết tiếp tục đi dạo. Bạch lão ở phía sau cũng không muốn theo đuôi đôi uyên ương nên tìm một vị trí tốt ngồi xuống suy nghĩ một loại huyền kỹ dạng chưởng pháp từ một nhóm hoa màu xanh biển, thỉnh thoảng lại cười khen hay.
Về phần đám đệ tử Lam Hà tông thì không ngờ không có ai tìm đến được khu vực huyền diệu này, tất cả đều bị những nơi nguy hiểm khác cuốn hút, không nhìn tới chỗ này.
Cặp đôi tỷ đệ vừa đi vừa vui vẻ tán gẫu một lúc thì dừng lại, Cổ Tước híp mắt nhìn một chỗ, đến đặt mông ngồi xuống, sau đó để Dạ Tuyết ngồi vào lòng hắn, nói ra:
- Tỷ tỷ mau nhìn một cặp hoa màu trắng, đen kia.
Dạ Tuyết tập trung quan sát hai đóa hoa kia một chút thì mặt đỏ lên, mắng hắn:
- Đệ đệ hư hỏng!
Cổ Tước cười ha ha đáp:
- Nếu chúng ta có thể ngẫm ra thứ này, chắc chắn sẽ là công pháp nghịch thiên.
Dạ Tuyết trừng hắn:
- Thật không? Hay là đệ chỉ muốn ở trên người của ta thi triển thủ đoạn xấu xa?
Cổ Tước giả vờ bị bắt bài, run rẩy nói ra:
- Ây... hình như... có cả hai thứ này.
Dạ Tuyết không khỏi xấu hổ đánh hắn một cái:
- Bại hoại! Sắc quỷ! Tội phạm thiên cổ!
Cổ Tước lại cười ha ha, phân trần:
- Có trách chỉ trách tỷ tỷ của ta xinh đẹp tuyệt trần a.
Dạ Tuyết hừ lạnh nói ra:
- Đệ nghĩ nịnh bợ sẽ thuyết phục được ta?
Cổ Tước đưa cằm chỉ về phía đôi hoa trắng đen:
- Tỷ trước hết cứ nhìn kỹ đi đã, Âm Dương Song Hoa bình thường rất khó gặp được, hôm nay lại xuất hiện trước mặt chúng ta, cơ hội này chúng ta cần phải nắm lấy!
Dạ Tuyết trừng hắn một cái, nhưng sau đó cũng ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn nghiền ngẫm đôi hoa trắng đen kỳ lạ trước mặt, càng nghĩ sắc mặt nàng lại càng xấu hổ đỏ hồng lên.