“Chào ông, thư của ông, xin hỏi ông cần gì?”
Cố Thu đi vào cổng bưu điện, từ trong người rút ra một lá thư để trên quầy, ngồi xuống: “Chào cô, gửi bưu kiện nhanh trong thành phố.”
“Được, xin hỏi bên trong là gì.” Nhan viên quầy hỏi.
“USB” Cố Thu nhỏ tiếng đáp.
Nhân viên quầy lấy thư của Cố Thu qua, rồi đặt lên bàn cân: “Giờ đang là mùa cao điểm, cho nên những vật mà trước đây mà một ngày có thể nhận được, giờ cần đến hai ngày.”
Cố Thu khẽ gật đầu, cúi đầu ghi trên gói bưu kiện chuyển phát nhanh, rồi đưa lại cho nhân viên.
Sau khi lấy biên lai, Cố Thu từ từ đẩy cánh cửa lớn, cúi đầu đi về phía trước, gửi một tiin nhắn cho Thời Thiếu Tu: Trong USB có những chứng cứ có tính quyết định, anh phải coi cẩn thận.”
Ánh nắng chói cả mắt, Cố Thu đưa tay lên đỉnh đầu che lấy ánh nắng, nhưng vẫn cứ mở to mắt nhìn ánh mặt trời.
Thời Thiếu Tu, tại sao chỉ cần gặp anh, nay đến bầu trời cũng trở nên u ám?
Trên đường ngồi xe về nhà, đôi mắt Thời Thiếu Tu nhắm lại, không nói câu nào.
Đột nhiên, điện thoại anh “ting” lên một tiếng, Thời Thiếu Tu mở mắt ra, ánh mắt sáng lên, đột nhiên cười lên.
“Vậy là 10% cổ phần đã đến tay, tiếp theo đây tính làm sao?” Dương Thạc quay đầu nhìn anh: “Cần tớ giúp gì không hả?”
“Triệu tập đại hội cổ đông.” Khóe miệng Thời Thiếu Tu móc thành một nụ cười tươi: “Tùy cậu, nhưng phải giúp tớ việc này.”
(***Lời dịch giả: Dịch tới đây quá mong chờ một kết thúc đẹp, mong hai anh chị đến với nhau, làm đau lòng con dân nhiều rồi_ Hai li- App inovel)
Ba ngày sau, tại phòng họp tập đoàn Thời Phong.
Tất cả các cổ đông, đều ngồi và bàn họp, sắc mặt ai nấy đều vô cùng khó coi.
Thời Phong Thụy hai tay khoanh trước ngực, ngồi dựa vào ghế, cười nhìn anh ta: “Em trai tốt của anh, năm đó em và các cổ đông làm giả tài chính, chẳng lẽ em cho rằng các cổ đông còn đồng ý đem vị trí chủ tích trả lại cho em sao?”
Hắn quay đầu nhìn xung quanh, khẽ cười: “Dù sao em cũng không có năng lực quản lý công ty, không phải sao?
“Cái gì? Làm giả tài chính!” Các cổ đông gần như muốn nổ tung, ánh mắt đầy nghi ngờ biến thành phẫn nộ: “Đã làm giả tài chính còn dám quản lý công ty?”
“Hắn tính làm chủ tịch sao?”
Nghe người xung quanh nghị luận, miệng Thời Phong Thụy cười tự đắc.
“Làm giả tài chính.” Thời Thiếu Tu đứng thẳng người, hai mắt nhìn Thời Phong Thụy, ánh mắt mang theo nụ cười, nhưng lại lạnh lùng: “Ban đầu ai là người tố cáo tôi làm giả tài chính tôi không biết, nhưng sau đó người đó làm gì, tôi nghĩ trong lòng hắn ta rõ nhất.”
Anh móc ipad ra, mở một clip, để trên bàn, mở âm thanh lớn lên, để trước mặt các cổ đông.
“Hợp đồng này, không phải hợp đồng cho thuê, anh thuê nhà kho chúng tôi....”
Trong clip là khuôn mặt lạnh lùng của Thời Phong Thụy, hắn đang cười, nhìn đối phương rất chi là khinh thường.