Chân Dài Duyên Ngắn Khó Giữ Chân Tình

Chương 59




Chỉ khi nhìn thấy ba chữ “đang phẫu thuật” đã tắt hẳn, cửa lớn trong phòng phẫu thuật từ từ được mở ra.

Nước mắt Cố Thu lại rơi, đứng dậy đi về phía trước, nhưng lại thấy một bóng hình quen thuộc.

Thời Phong Thụy chỉnh lại cổ áo, từ từ đi về phía trước, sắc mặt Cố Thu trắng bệch ra, vừa định chạy qua đó thì lại đứng yên tại chỗ, sau đó lại lùi lại phía sau.

Không ngờ lùi về sau hai bước, chân cô lại đạp mạnh lên giày của một người nào đó.

Quay đầu lại nhìn, xin lỗi người đằng sau ấy: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”

Nhưng không ngờ, một cái tát thật mạnh giáng xuống đầu cô, đánh mạnh đến nỗi má cô sưng đau.

Che mặt kinh ngạc ngẩng đầu lên, thì bắt gặp Thẩm Giai Vân với đôi mắt đỏ ngầu.

Cố Thu ngừng thở, nuốt nước bọt, bị sợ đến không dám nhúc nhích.

“Không ngờ cô lại là con người độc ác đến thế.” Thẩm Giai Vân rơi nước mắt, cả người đều run lên: “Cô dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà khiến Thời Thiếu Tu vì cô mà bị thương.”

(** Lời dịch giả: đến lúc này không thể bênh con này được nữa, vừa ăn cướp vừa la làng, khốn nạn mà._Hai li – App inovel)

Cố Thu che miệng mình lại, toàn thân khuỷu xuống đất, nước mắt rơi không ngừng: “Xin lỗi, tôi sai rồi, xin lỗi.”

Đằng sau vọng lại tiếng bước chân vội vã, chỉ nghe thấy một âm thanh quen thuộc đi từ phía sau đến, cổ họng nghẹn ngào đầy bi thương: “Cháu tôi ơi, sao con vừa về lại bị thương thành thế này hả?”

Bà nội được dìu đi chập chững vào trong phòng phẫu thuật, cha mẹ của Thời Phong Thụy một người bên trái một người bên phải dìu bà lên phía trước.

Thời Thiếu Tu được đẩy từ phòng phẫu thuật ra, giường bệnh của anh bu đầy người.

“Bác sĩ, cháu tôi sao rồi? Nó có nguy hiểm không?” Bà nội vội hỏi trong khi nắm chặt lấy áo bác sĩ, khóc thất thanh.

“Bà nội, bà đừng hoảng trước đã.” Bác sĩ nhẹ nhàng sờ lên vai bà, nhẹ nhàng an ủi: “Bệnh nhân này hiện tại vẫn chưa qua cơn nguy hiểm, nhưng đã sống lại rồi.”

Thời Phong Thụy đứng bên cạnh bà, nhăn mày, anh dìu bà nội, đi lên phía trước: “Bác sĩ, vậy em tôi bao giờ mới tỉnh dậy?”

Bác sĩ khẽ nhăn mày, lắc đầu: “Không nói trước được, anh ấy bị thương nặng lắm.”

Thời Phong Thụy nhẹ thở dài: “Cảm ơn ông.” Anh cúi thấp đầu, nhìn Thời Thiếu Tu: “Vậy em tôi nhờ vào ông rồi.”

Bác sĩ gật đầu, quay đầu bảo y tá đẩy Thời Thiếu Tu đi về phía trước.

Cố Thu đứng ở một góc tối, nhìn Thời Thiếu Tu bị đẩy đi, nhưng không dám lên trước nhìn anh, chỉ im lặng nắm chặt áo trước ngực, đứng xa mà nhìn qua.

Thẩm Giai Vân nhìn thấy Thời Thiếu Tu bị đẩy ra ngoài, liền vội xông tới, ánh mắt buồn bã lao đến trước mặt Thời Thiếu Tu, nhìn Thời Thiếu Tu đang đeo ống thở nằm trên giường, hai mắt nhắm lại, sắc mặt không còn chút máu, đôi môi trắng bệch, trông giống như người đã chết.

Thời Thiếu Tu được đẩy thẳng đến phòng chăm sóc đặc biệt, tất cả mọi người đều bị đuổi ra ngoài.

Cố Thu đứng ở một góc, nhìn đám người kia từ từ bị đẩy ra ngoài phòng chăm sóc đặc biệt.

“Cố Thu chạy đâu rồi?” Bà nội quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn Thời Phong Thụy.

“Con cũng không biết, cô ấy chắc đang ở nhà nghỉ ngơi, dù gì mới mất đứa con, nên nghỉ ngơi cho khỏe.”

Bà nội lạnh lùng hằng một tiếng, không khách khí bói: “Con đàn bà này giỏi ăn lại lười làm, khó khăn lắm mới có đứa con, lại bị mất, thật không biết, giữ nó lại làm gì!”