Cô nhăn mày lại, im lặng chờ đợi.
Cố Thu nhìn thấy vô cùng rõ ràng trong đêm tối, đột nhiên, có người đàn ông xông ra.
Người đàn ông này đứng trước gương, hắn dường như không phát hiện trên xe có máy ghi.
Sau đó hắn móc điện thoại ra, nhìn hai người dưới đất kia, gọi: “Alo, sự việc đã giải quyết xong, tài xế đã chết.” Hắn nhẹ nhàng ừ một tiếng, cúp máy, từ trong áo rút ra một văn kiện, rồi kéo tay của Cố Trường Thanh, đang còn dính máu tươi, ấn ngón tay ông lên đó.
Điện thoại rớt xuống đất, Cố Thu kinh ngạc che miệng lại, toàn thân run lên, ánh mắt đầy sự sợ hãi.
Trên tay hắn rốt cuộc cầm thứ gì? Văn kiện gì khiến hắn phải giết người cũng phải ký cho bằng được?
Cô cảm thấy lạnh đến tận xương tủy, lại nhớ tới những văn kiện ghi âm đó, bất giác run hơn nữa, tay chân lạnh băng.
Vội vàng xuống dưới lầu, cô mặc áo khoác lớn, đẩy cánh cửa lớn của biệt thự.
“Cô hai, cô đi đâu, trễ vậy rồi, hay là ở đây ngủ một đêm.” Dì Lý lo lắng giữ Cố Thu lại.
Cố Thu hai mắt đỏ hoe, đẩy tay của Dì Lý ra: “Con phải ra ngoài xác nhận một chút, dì Lý, tối nay con không thể ở cạnh dì, mai con lại đến.
Nói xong, đã chạy ra cửa lớn của biệt thự.
Gió lạnh thổi ù ù, hoa tuyết rơi đầy trời, cơn tuyêt đầu mùa đông đã về.
Những bông hoa tuyết bị gió thổi ngang mặt cô, giống một con dao vậy, khiến cô khẽ đau, Cố Thu dùng tay áo che mặt, đứng trước biệt thự gọi taxi.
Nhưng xung quanh khu biệt thự ngoại thành, rất khó bắt xe, nhiệt độ thấp khiến cô bị run lạnh đến đóng băng, run liên tục.
Kế bên biệt thự nhà Cố Gia, Thời Thiếu Tu cúi người ở phòng trên lầu 1, cẩn thận lục tìm từng cái một.
Một dãy cái kệ lớn, đầy ảnh và văn kiện, còn có một ít quần áo đồng hồ và những phụ kiện nhỏ, đó đều là di vật của ba anh, lúc đó ba anh ra đi đột ngột, mẹ anh cũng vì thế mà ra đi.
Thời Thiếu Tu một mình nén đau thương, chống đỡ cả một tập đoàn Thời Phong đang lâm vào phá sản.
Nhưng ai biết được rằng, trong biệt thự tư của anh, có một căn phòng như thế, đầy những di vật của ba anh.
Điện thoại của Thời Thiếu Tu lại vang lên, Thời Thiếu Tu nhấc điện thoại lên nghe, nhăn mày: “Anh nói cái di ngôn của mẹ tôi rốt cuộc ở đâu? Sao tôi không tìm thấy.”
“Thời Tổng, lúc đó trước khi mẹ anh qua đời, năm đó cha và mẹ anh có 10% cổ phần, điều ghi trong di chúc đó, toàn quyền giao cho anh, mẹ anh đã tính được sẽ có ngày này, nên bảo tôi lúc anh gặp nguy hiểm hãy nói cho anh nghe.” Người đàn ông mang âm thanh già dặn kia nói.
Thời Thiếu Tu có chút bực bội kéo kéo cà vạt, từ trong kệ sách lôi ra đống tài liệu, tỉ mỉ lật xem: “Nhưng tôi đã tìm cả buổi chiều rồi.”
“Xin anh nhẫn nại tìm lần nữa, lúc đầu tôi kiến nghị anh khi giữ di vật hộ cho mẹ anh, đặc biệt căn dặn anh, di vật của mẹ, phải giữ cho cẩn thận.” Luật sư thở dài: “Cậu tìm lại đi, đợi cậu tìm được, tôi sẽ giúp cậu thắng trận này.”
Thời Thiếu Tu nhẹ nhàng nói tiếng “ừ”. Cúp máy, anh ngồi dưới đất, nhăn mày.
Đã qua bao nhiêu năm, anh sớm đã quên tâm trạng khi đó của mình, cứ mơ hồ nghe luật sư nói, nên giờ thật ra đã không còn nhớ tình trạng khi đó.
Đột nhiên, anh nhớ ra gì đó, đứng dậy đi đến bên tủ.