“Thời Thiếu Tu! Em muốn làm gì?” Thời Phong Thụy đi về phía trước, tay đẩy Thời Thiếu Tu ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta: “Em đừng làm loạn nữa!”
Cả đám người không ai lên tiếng, đều tránh đường.
Thời Thiếu Tu buông tay ra, cúi thấp đầu, cơn đau khiến sắc mặt anh trắng bệch, góc trán chảy mồ hôi, anh bỏ hai tay đang nắm chặt Cố Thu ra, nhìn Cố Thu cứ yếu đuối nằm dưới đất.
Lùi sau một bước, Thời Thiếu Tu nhẹ nhàng nuốt một hơi, khẽ giữ lấy cánh tay đang bị thương, cúi xuống tháo cà vạt khỏi tay Cố Thu.
“Thời thiếu gia của tôi ơi! Cậu lại gây ra họa gì thế này?” Âm thanh Dương Thạc từ xa vọng tới, sắc mặt tối sầm lại.
Anh đứng dậy, quay đầu nhìn Thời Phong Thụy: “Tôi đã từng nói đừng đụng vào cô ấy.”
Cảm giác biến mất rất lâu ấy bỗng tràn về, Cố Thu lại nhở lại thời còn đi học, cô cũng bị một đám côn đồ nhỏ chặn ngay cổng trường.
Thời Thiếu Tu đỡ trước mặt Cố Thu, góc trán chảy máu, tay anh cầm lấy chai thủy tinh bị nứt kia, ánh mắt dù có chút sợ hại, nhưng lại chỉ vào đám côn đồ to lớn kia, lạnh lùng nói: “Tôi đã từng nói đừng đụng vào cô ấy.”
Những năm tháng đẹp đẽ đó, đột nhiên tràn về, nước mắt Cố Thu lại tuông rơi.
Thời Phong Thụy nhìn bộ dạng đó của Cố Thu, ánh mắt sắc lạnh, một tay đẩy Thời Thiếu Tu ra, đứng trước mặt Cố Thu: “Người phụ nữ của tôi, liên quan gì đến cậu.”
Thời Thiếu Tu bị đẩy lùi về một bước nữa, ánh mắt anh vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Cố Thu, hai tay nắm chặt, khiến vết thương cánh tay càng đau, máu chảy ra ướt cả gạc băng vết thương.
Cố Thu một tay nắm lấy chân quần của Thời Thiếu Tu, nhịn không được khóc hét lên: “Em xin anh! Cứu em! Đứa con trong bụng em là của anh!”
Đột nhiên, ánh mắt Thời Thiếu Tu đầy sựu kinh ngạc, càng thêm hoảng loạn, sau đó, vô cùng băng giá, anh từ từ cúi người, một tay đỡ lấy cằm Cố Thu, ép cô ngưỡng mặt lên nhìn mình: “Cô có con của tôi? Cô lại diễn vở kịch nào nữa?”
Cằm Cố Thu bị nắm đến đau rát, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Thời Thiếu Tu, nước mắt rơi, một bộ mặt thành khẩn, cô ấp úng nói: “Thiếu Tu, đứa trẻ trong bụng em là con của anh, em xin anh, cứu em, cứu con!”
Một tay hất mặt Cố Thu ra, Thời Thiếu Tu nhịn không được cười lớn: “Con của tôi, ai cho phép cô có con với tôi?”
Ánh mắt Cố Thu bỗng chốc mất cả ánh sáng duy nhất, cô mở miệng, định nói gì đó, nhưng toàn bộ đã bị chặn ngay họng, cô nhẹ nhàng nắn lấy bàn tay bị trói đến đỏ hết của mình, cúi mắt nìn xuống, cười thê thảm.
(**Lời dịch giả: Đọc đoạn này tức muốn chết, tự nhiên ghét Thời Thiếu Tu ghê gớm_Hai li- App inovel)
Cô vịnh vào khung cửa, rồi bò dưới đất dậy, quay đầu nhìn Thời Phong Thụy, ánh sáng duy nhất của cô bị dập tắt hoàn toàn: “Thời Phong Thụy, tôi làm, đừng làm loạn nữa, chúng ta vào trong.” Cô cúi đầu, từ từ đi về hướng khoa sản.
Nhìn bóng dáng cô xa dẫn, tay của Thời Thiếu Tu bất giác ôm lấy ngực mình, có một nơi rất đau, khiến Thời Thiếu Tu bất giác nhăn trán.
“Chúng ta đi thôi.” Dương Thạc đứng đằng sau nói với Thời Thiếu Tu.
Thời Thiếu Tu đột nhiên quay đầu, lạnh lùng nhìn Thời Phong Thụy, khóe miệng móc lên, ánh mắt đầu sát khí: “Là của tôi, sẽ có ngày tôi phải lấy lại.”
Thời Phong Thụy quay đầu lại, ánh mắt bất lực, dường như là một người anh tốt vô cùng cưng chiều em trai mình.