Chân Ái Vĩnh Hằng

Chương 22: Cô




Tôi từ trong phòng động cơ chạy đến hành lang, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn xem vị kia có đuổi theo không. Sau đó tôi phát hiện, có lẽ anh ta trải qua kiếp nạn sinh tử nên chân nhũn, giờ này có lẽ vẫn còn ở trong phòng động cơ, cho nên không có đuổi theo tôi trong hành lang mê cung này. Ngay cả chân tôi cũng hơi đau, vừa rồi cứu anh ta tôi còn tưởng mình sắp chết.

Tay chống lên vách tường hành lang, chậm rãi bước về phía trước, thoạt nhìn thời gian đã khá muộn, cho nên các cửa khoang thuyền đều đã đóng lại, mọi người bây giờ đều nằm trong chăn ấm mơ đến nước Mĩ rồi. Tôi đương nhiên không tính toán về phòng của mình ở khoang hạng ba, cho dù không tính phòng toàn đàn ông thì vì an toàn tôi cũng không thể trở về. Tôi luôn có cảm giác lão Poodle vẫn đang chờ tôi ở đó, hoặc là mượn nhân viên phục vụ nhìn chằm chằm ngoài khoang thuyền.

Vì để bắt kẻ trộm, họ cúc cung tận tụy chỉ kém cái chết thôi.

Nói thật, Caledon Hockley muốn rửa sạch tội danh bị nói xấu thì chỉ cần mở miệng là được. Lúc tôi ở cùng với Andrew, tin tức cơ bản của bản thân đều không phải thật. Chỉ cần anh ta xin danh sách hành khách trên tàu là biết, nên biết là ở đó không có tên tôi, càng không có một vị chú nào sắp rời thuyền vào ngày mai cả.

Titanic ngày mai sẽ cập bến, tôi chỉ nhớ có một vị cha sư người Anh, ông ấy chụp được bức ảnh mọi người trên Titanic khi thuyền rời bến.

Chỉ cần Andrew để cho ông ta làm chứng, như vậy thân phận kẻ trộm của tôi cũng bị bại lộ. Anh ta không những không bị rèm pha, còn có thể thắng được một phần thưởng lớn đó là sự đồng tình của các nữ hành khách.

Tôi căn bản không thèm quan tâm tôi là trộm, tôi chỉ biết là ngày mai phải rời thuyền. Tôi có lẽ không cứu được một nghìn năm trăm người, nhưng không thể ngay cả bản thân cũng không cứu được. Đi đến chỗ rẽ hành lang, một bé gái đang ôm búp bê đứng trước cửa phòng, tóc quăn màu nâu. Cô bé có lẽ đang nô đùa nên bị lạc, vì không biết đường nên trên mặt lộ ra biểu tình mờ mịt nhìn bốn phía.

Tôi im lặng hai giây, cuối cùng vẫn đi đến trước mặt, cố lộ ra nụ cười ôn hòa của một người gì, "Lạc đường sao? Mẹ em đâu?"

"Mẹ đang ngủ." Cô bé nở nụ cười đáng yêu như tiểu thiên sứ, cô bé chạm tay vào cái váy đỏ của con búp bê, không có gì sợ sệt.

"Em tên là gì?" Tôi trực tiếp ngồi xổm xuống, cùng cô bé nhìn thẳng.

Cô bé đặt cằm lên đỉnh đầu búp bê, nhỏ giọng nói: "Corolla."

Tôi nhìn cô bé, nụ cười thân thiết thật vất vả mới nở ra, biến thành một nụ cười khổ. Sau đó chạm vào tóc của cô bé, "Được rồi, Corolla, mẹ em hẳn đang đi tìm em đấy. Em nói cho mẹ, con thuyền này sắp chìm, để mẹ em mang em rời thuyền, được không."

Corolla trừng đôi mắt long lanh nhìn tôi, sau đó cô bé rất quyết đoán lắc đầu, thanh âm trẻ con nói: "Đây là một con thuyền rất lớn, ba ba nói nó vĩnh viễn sẽ không chìm, nó sẽ không chìm."

Nó sẽ không chìm, lời này thật trảm đinh tiệt thiết.

Tôi rút tay đang sờ tóc cô bé lại, sau đó đưa hai tay lên ôm đầu mình, rốt cuộc không nhịn được mắng câu thô tục bị nghẹn từ lâu ra, "Mẹ nó, chiếc thuyền này mà không chìm, mình nhất định sẽ ăn cả con RMS Titanic này."

Cho dù là một đứa nhỏ bé tí cũng biết con thuyền này vĩnh viễn không chìm, cho nên ngày mai cập bến sẽ có một đám người nữa đi tìm chết. Cho dù thời điểm cuối cùng phụ nữ và trẻ con được đưa xuống thuyền trước thì trẻ con cũng chết sáu phần. Tôi thật sự muốn đi bóp cổ tên thuyền trưởng, ngươi đáng chết, nhanh chóng dừng thuyền lại ngay, đúng rồi thuyền trưởng cuối cùng cũng chết mà.

Tôi nỗ lực phun ra ngụm khí nghẹn ở cổ họng, mới đứng lên, nghĩ nói cho đứa nhỏ ở chỗ này sẽ không có ai, kết quả vừa ngước mắt liền nhìn thấy Lovejoy đứng ở hành lang bên kia nhìn tôi. Ánh mắt kia giống như chó săn nhìn thấy thịt thối, vừa tức vừa giận nhưng lại do dự không muốn ăn.

Tôi chỉ có một cảm giác, quả thực đúng là điển hình cho âm hồn không tan mà.

Không nói hai lời tôi xoay người bỏ chạy, ông ta lập tức đuổi theo. Tôi chạy tới một cửa khoang thuyền, trực tiếp giơ chân đá mở, sau đó khóa cả lại, lão Poodle dùng lực lớn để xoay nắm cửa. Tôi chậm rãi rời khỏi cánh cửa đang rung lên từng hồi kia, một thân không buồn không lo, tôi không tin ông ta mở được cánh cửa kia ra.

Thật vất vả đi đến sàn tàu khu D, ta mới mệt mỏi tìm cái ghế dựa ở trên sàn tàu tản bọ ngồi xuống, tính toán ngồi khoảng hai phút rồi đi lên. Bằng không lão Poodle chưa tìm ra tôi thì tôi đã mệt mà chết rồi.

Gió biển thổi tới, làm tôi nổi một trận da gà. Tôi xoa nắn hai tay, thuận tiện xoa bóp hai chân cho ấm. Đèn chiếu sáng trên cột cờ phát ra ánh sáng mong manh, sàn tàu ban đêm không nhìn thấy người, tôi không có hình tượng mà nằm trên ghế dựa ngắm sao.

Sao sáng như ban ngày, tôi yên lặng đếm chúng, một viên, hai viên, ba bốn năm sáu bảy...

Đột nhiên chiếc ghế phía sau tôi truyền đến tiếng sột xoạt, tôi ngây ra một lúc, sau đó chậm rãi quay đầu, đầu tiên là nhìn thấy một bộ tóc màu vàng, nhìn tiếp thì thấy vẻ mặt buồn ngủ của Jack. Hắn từ trên băng ghế đứng lên, "Đang ngủ, bây giờ mấy giờ rồi?"

Tôi trả lời, "Đại khái khoảng hai giờ sáng."

Jack hiển nhiên bị thanh âm của tôi dọa nhảy dựng lên, sau đó hắn tập trung nhìn thì thấy tôi như u linh ngồi trong bóng tối.

"Hả, phải không? Cám ơn." Jack cười nói cảm ơn, sau đó hắn kỳ quái nói: "Đã trễ thế này cô hẳn là trở lại trong phòng đi, nơi này rất lạnh."

"Anh đi trước đi, ngủ ngon." Tôi cố ý hạ thấp giọng, không để hắn nghe được chúng tôi đã từng quen nhau.

"Ngủ ngon." Jack cào cào mái tóc rối xù, sau đó đi về phía trước, có lẽ là đi về khoang thuyền của mình. Đi được một nửa, hắn giống như nhớ tới cái gì quay đầu nhìn tôi, ánh mắt kia rất kỳ quái, giống như đang suy nghĩ cái gì, sau đó không xác định hỏi: "Này... Emily? Cô là Emily."

Tôi theo quán tính sờ mặt, kỳ quái, trên mặt tôi không có màu đen lúc trước, hắn sao lại nhận ra tôi là Emily.

"Nhất định là cô, cô quên tôi là họa sĩ đi, tôi từng vẽ cô rồi." Jack hưng phấn mà đi đến trước mặt tôi, nâng ngón tay ở xa xa mà ước lượng, "Đúng, tỉ lệ thân thể của cô chính là Emily. Trên thế giới này không có hai người có hình thể giống nhau như đúc, cho dù là bào thai song sinh cũng có sự khác biệt."

Vẽ tranh hay là trinh thám đây, sức phán đoán thật khủng bố.

Tôi vươn tay, một lần nữa tự giới thiệu, "Anh tốt, Emily."

"Jack Dawson." Jack nắm lấy tay tôi, vui vẻ cười nói."Thật khó ti, cô biến đổi thật nhiều."

Tôi thả lỏng tay, nhìn nhìn váy trên người, làn váy bị rách một mảng to, cái này vốn không phải do tôi làm rách. Ngày mai khi nữ nhân vật chính nhìn thấy, hi vọng cô ấy không tức giận, cái này là do vị hôn phu của cô ấy làm ra mà.

"Cô lại không có giày, công chúa chân không?" Jack không đồng ý lắc đầu, hắn liền cở áo khóa ném lên người tôi, "Tôi nghĩ cô cần cái này."

Tôi nhẹ giọng cười rộ lên, rốt cục cảm thấy thoải mái một chút. Tôi từ băng ghế đứng lên, hai tay đưa ra sau lưng,nói với Jack: "Còn có không? Tôi cần một bộ."

Trong mắt Jack xuất hiện hoang mang, hắn giống như đang suy đoán thân phận của tôi, sau đó rất nhanh dùng bình tĩnh che dấu hoang mang đi, hắn cái gì cũng đều không có hỏi hài hước nói một câu, "Thế nào công chúa không muốn làm, phải làm bình dân?"

"Mười hai giờ đã qua rồi, anh không nghe thấy tiếng chuông trên Titanic sao?" Tôi làm động tác lắng nghe, sau đó bất đắc di làm biểu cảm đáng thương, "Quần áo công chúa quần áo lạnh chết người."

"Cô chờ tôi một chút, ở trong này." Áo khoác cho tôi, Jack chà xát cánh tay hướng khoang thuyền bên kia chạy.

Tôi tiếp tục ngồi xuống, ngửa đầu đếm ngôi sao. Một lúc sau, Jack ôm một bộ quần áo nữ chạy tới, hắn cầm quần áo đưa cho tôi nói: "Đây là quần áo của một vị có quan hệ rất tốt, vốn cô ấy muốn lấy quần áo của con gái cho cô, nhưng thân hình con gái cô ấy khá... Mượt mà."

Nói xong, Jack không nhịn được cười rộ lên.

Hắn vừa cười vừa nói: "Nếu cô muốn thay quần áo thì đến phòng tắm công cộng mà đổi, khoang hạng ba có hai cái phòng tắm, bình thường rất nhiều người, nhưng bây giờ là đêm khuya, sẽ không có người đâu."

"Cám ơn, Jack." Tôi lấy áo khoác đưa cho hắn, đứng lên cho hắn một cái ôm ấm áp.

Jack xấu hổ giơ hai tay lên không có đụng chạm đến tôi, hắn giương mắt cười nói: "Không khách khí, chúng ta không là bạn bè sao?"

Tôi buông hắn ra, đột nhiên nhắc nhở hắn nói: "Còn nhớ rõ đánh cược của chúng ta không?"

Khuôn mặt tươi cười của Jack cứng đờ, hắn hơi chột dạ nhìn nhìn chung quanh, hai tay đút vào trong túi quần. Một lúc sau thì thất bại đầu hàng, "Tôi đã biết,."

"Đúng, nguyện cược nguyện chịu thua." Tôi ôm quần áo nhìn hắn mặc áo khoác, áo khoác trong túi có mười đồng đô la duy nhất trên người tôi, lão Poodle đưa tiền dẫn đường tôi cho hắn. Sau đó tôi đi đến khoang thuyền bên kia, Jack cao giọng ở sau người hỏi tôi, "Emily, Cô đi nơi nào?"

"Đi đến chỗ tôi nên đến, gặp lại sau, Jack." Tôi mệt mỏi trả lời, kì thực tôi không biết bản thân nên đi nơi nào, thời đại trăm năm sau tôi quen thuộc đã biến mất.

Thật lâu mới nghe được thanh âm Jack, hắn cũng nói: "Gặp lại sau, Emily."

Tôi quay đầu, nhìn thấy hắn cô độc đứng dưới ngọn đèn u ám.

Quần áo cũng không vừa người, váy dài qua mắt cá chân, che chắn lại làn da của tôi, còn có một cái khăn trùm đầu.

Tôi đi ra từ phòng tắm công cộng, gói chiếc váy của Rose để ở sau lưng, sau đó trở lại sàn tàu khu D, Quấn khăn trùm đầu vào quanh cổ rồi buộc nút lại. Sau đó tôi tìm hành lang tối lần theo lên trên, lúc đi đến sàn tàu khu B, một tay cầm quần áo mới cởi ra, dùng sức ném tới sàn tàu khu B, đây chính là nơi tản bộ của khách nhân khoang thượng đẳng, sẽ không có người nhặt của rơi. Nhất là một cái váy, không ai muốn nó.

Ném xong quần áo, tôi lại cố sức đi lên trên. Đi đến khoang thuyền đặt thuyền cứu hộ, nhìn thấy trên thuyền cứu nạn quấn đầy vải trắng.

Ta tránh ở trong bóng tối đi đến bên cạnh thuyền cứu nạn, từng chút từng chút cởi bỏ dây thừng, đpợi đến lúc lộ ra khe hở hẹp, tôi linh hoạt chui vào trong thuyền cứu nạn. Một mảnh tối đen, nhìn không ra chút ánh sáng nào. tôi lại sửa lại mấy nút thắt, Chỉ lưu lại một cái khe hở, ở bên ngoài sẽ không có mấy người phát hiện ra từng có người đụng đến nó.

Không có người sẽ nghĩ tới ở trong có kẻ trộm, rốt cục có thể ngủ ngon. Tôi nằm ở trong thuyền cứu nạn, than nhẹ một tiếng, cuối cùng mới oán giận một câu, "Ván giường này thật là cứng rắn."