Chạm Vào Ánh Dương

Chương 51




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày 23 tháng 12.


"Haiz, hôm nay thật sự không phải là một ngày đẹp trời để cưỡi ngựa nhỉ."


Adrew nhìn người thanh niên trong bộ trang phục cưỡi ngựa ôm sát người, đầu đội mũ cứng dạng lưỡi chai, chân đi ủng da đen, đang thẳng lưng ngồi trên lưng ngựa. Ừ thì hắn cũng phải thừa nhận rằng thằng em họ trời đánh này đúng là sinh ra có tố chất làm người mẫu. Nghĩ đến cơ thể săn chắc đang phồng lên dưới lớp quần áo xem, nghĩ đến đường cong của bắp chân áp sát vào bụng ngựa nhằm giữ thăng bằng xem. Anh thật sự ghen tị chết với cái nét đẹp kia rồi.


Nhưng mà hôm nay không phải là một ngày đẹp trời. Andrew nhận ra mình đã lặp lại suy nghĩ ấy một lần nữa. Nhưng với cái thời tiết hơi năng nắng nhưng chẳng chút ấm áp nào và không khí thì ẩm ướt đến nỗi chiếc khăn tay dính chút nước từ sáng đến giờ của anh vẫn chẳng thể khô nổi cho đến lúc này. Thời tiết mà tệ thì dù tường vi có đẹp thì cũng thành một đống dây leo khô mà thôi.


Ông chủ nhà Carlisle bức bội mà vẩy vẩy đống bùn bám trên giày mình. Chúa ơi, anh muốn tìm ai đó mà trút giận quá!


"Tôi không ngờ anh vẫn có thời gian đến trại ngựa đấy." – Chris mỉm cười dùng một tư thế đẹp mắt từ trên lưng ngựa nhảy xuống.


"Ồ cậu em, câu nói đó anh nên nói thì đúng hơn. Theo như quản lý trại ngựa ghi chép lại, cậu em đã ở đây 4 giờ đồng hồ rồi. Đáng lẽ ra vào cái giờ ấy cậu em nên chui vào xó xỉnh nào đó rồi nhảy ra trước mặt chim sẻ nhỏ rồi bày ra bộ mặt ngây thơ đến nỗi anh mày buồn nôn: "Shine? Cậu cũng ở đây à? Trùng hợp ghê". Ôi chao ai biết được để chuẩn bị cho sự-trùng-hợp-này ai đó phải đứng trước gương chỉnh lại tóc suốt hai tiếng cơ chứ."


"Tôi nhớ rõ sáng nay bản thân mình không vứt thịt bò Wellington của anh vào thùng rác và thay thế nó bằng một đĩa pudding kẹo bơ cứng."


Chris bày ra vẻ mặt vô tội như muốn nói. Tôi không hề trêu anh vì sao anh lại công kích tôi như vậy?


"Chẳng có gì hết." – Adrew chán nản vuốt ngược mái tóc mình ra sau. – "Tâm trạng anh không tốt vì vậy anh không muốn ai tốt hết."


"Vì JED?" – Chris đầy hứng thú cùng Andrew vào trong phòng nghỉ.


"Đúng hơn là Scott. Công ty riêng của gã ta vừa đâm anh một vố khá đau. Chậc, có lẽ gã vẫn còn bất mãn vì đợt giao dịch mấy hôm trước. Cái gã đó chẳng khiến ai ưa nổi mà."


"Ít nhất tôi đạt được thứ mình mong muốn."


Chris khẽ cười. Hắn nắm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, làm một động tác như muốn đâm lưỡi dao sắc bén vào mu bàn tay mình nhưng ngay sau đó hắn chợt đổi hướng phóng con dao về bên phải. Dao lao nhanh đến nỗi, khi Adrew chưa kịp lựa chọn xong chiếc cốc yêu thích của mình thì con dao đã sượt qua cằm anh, ghim thẳng vào bức tường.


"Này đau đấy, Christopher!"


"Xin lỗi, tôi có chút thất thần." – Nụ cười quen thuộc liền xuất hiện trên môi người thanh niên nhưng nếu để ý kĩ ta có thể thấy đầu ngón trỏ của hắn hơi run lên nhưng rất nhanh chóng đã bị ngón cái đè lại.


"Được rồi. Vậy kế tiếp cậu định làm gì? Hoặc ít nhất cũng phải thông báo cho anh, cậu sẽ làm tổn thất bao nhiêu tài sản của anh chứ."


Andrew phiền não mà lắc lắc chiếc li rỗng trên tay.


"Thật ra cậu cũng đâu cần đi đường vòng như vậy. Đến trước mặt chim sẻ nhỏ của cậu mà nói: Bộ vest này được đặt may bên Italia với số lượng có hạn, đôi giày bọc da được làm thủ công ở bên Pháp, đồng hồ đeo tay thuộc thương hiệu Breguet của Thụy Sĩ và tôi có thể nói "Tôi muốn em" bằng bất kỳ thứ tiếng nào mà em yêu cầu." – Andrew cười ha ha mà đẩy li rượu về phía Chris. – "Sex vẫn luôn là con đường tốt nhất."


"Nghe như thể tôi là một thằng trai bao đang cố làm mình làm mẩy vậy."


"À há, anh cũng chung suy nghĩ đó đấy. Nếu anh có thể đem cậu ra kinh doanh chắc hẳn anh sẽ kiếm được được bội tiền. Tất nhiên anh cũng đang nghĩ cho sức khỏe của cậu đấy. Thay vì cố gắng "thẩm du" với mấy tấm hình bé bỏng dán đầy tường thì cậu có thể ôm ấp người thật việc thật mà." – Andrew đầy thương cảm mà đổ rượu ra ly. Rượu vang trắng đến từ vùng Mosel của Đức là thứ khiến anh hài lòng nhất trong ngày.


"Tôi muốn bản thân mình luôn đẹp đẽ trong mắt em ấy."


"Nên cậu quyết định yêu Baldr trong cái lớp mặt nạ đạo mạo tri thứ đó?" – Andrew ngửa cổ uống một hơi hết li rượu. Chưa đã thèm, anh lại tiếp tục rót thêm một li.


"Tôi yêu Baldr."


"Ờ anh mày biết."


"Trong sách nói, yêu là chấp nhận con người thật của đối thương. Tôi muốn Baldr cũng chấp nhận sự tối tăm nhất của mình. Đúng hơn là tôi muốn Baldr lại cứu vớt tôi. Vậy nên tôi sẽ không giấu em ấy bất kỳ chuyện gì."


"Nghe cảm động ghê. Anh tự hỏi thuê Baldr làm huấn luyện viên để huấn luyện cậu ngoan ngoãn một chút hết bao nhiêu tiền." – Andrew cố bày ra vẻ mặt sụt sùi giả tạo nhất có thể. – "Xem ai hôm trước đến tìm Scott làm trò con bò rồi giờ lại ngồi nói đạo lý kìa."


"Andrew."


"Hả?"


"Con ngựa Carr đã về sau cùng trong cuộc đua ngựa ngày hôm nay."


"Chia buồn cho những kẻ đã mù quáng đặt tiền vào Carr."


"Tuy nhiên vì lí do nó bị thương ở chân nhưng vẫn cố chạy bằng ba chân để về đích nên được đặt cách vào vòng trong."


Xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt của chiếc cốc, đôi mắt sapphire phát ra thứ ánh sáng nhàn nhạt.


-------------------------------------------------------------


Hiện tại. 8h30 ở khách sạn Roumier.


Lya buộc chặt chiếc áo măng tô của mình hơn, cố gắng lờ đi những cơ mưa lất phất trên đầu, cô sải bước trên đôi ủng cao bảy phân của mình từ từ bước về phía cửa chính.


Trước cửa khách sạn có một cô bé người châu Á đang ôm một giỏ hoa. Thấy Lya, em đột nhiên nhảy xổ vào cố gắng dúi vào tay cô vài bông hoa nhỏ. Lya muốn bỏ qua cô bé mà đi thẳng vào trong. Tuy nhiên liếc nhìn chiếc váy đã vá đi vá lại nhiều lần của em, người phụ nữ vẫn quyết định moi móc trong túi mình vài đồng tiền lẻ để đưa cho em. Cô bé hai mắt sáng ngời dùng một thứ ngôn ngữ kỳ lạ để cảm ơn cô nhưng Lya đã bước qua em và đi thẳng đến quầy lễ tân.


"Lya Lindsey. Tôi đã đặt trước phòng." – Lya chìa ra thẻ của mình.


"Vâng thưa cô Lindsey. Một phòng đôi phải không ạ?" – Người đứng ở quầy lễ tân là một chàng trai khá nhỏ bé. Anh ta nhanh nhẹn đánh máy sau đó đưa chìa khóa phòng cho cô. Trước khi Lya rời đi anh không quên nháy mắt với cô. – "Chúc cô có một buổi tối vui vẻ. Chúng tôi luôn phục vụ hai tư trên hai tư giờ."


Chúa ơi lại nữa sao! Lya đau đầu nhận lấy chìa khóa phòng. Cô và Triệu Vĩnh chỉ đơn thuần là đồng nghiêp. Cô nhận thấy bản thân mình đã qua cái tuổi để yêu rồi. Nghĩ đến cái việc phải trả lời tin nhắn ai đó mỗi tối hoặc phải bỏ ra phân nửa thời gian của cuộc sống chỉ để làm nũng và nói những điều ngu ngốc Lya cảm thấy ở một mình cũng không tệ như cách bố mẹ cô phàn nàn.


Lya mở cửa phòng ra. Tuy nhiên ngay sau đó cô phải nhanh chóng che miệng lại.


"Khụ... khụ... Anh định tự tử bằng thuốc lá à?"


Nhìn chiếc gạt tàn đã đầy ắp thuốc lá, Lya nhíu mày bước qua người đàn ông đang gục dưới sàn, đi thẳng đến cửa sổ và mở toang nó ra. Cái lạnh bên ngoài khiến Triệu Vĩnh tỉnh táo đôi chút. Anh xoa xoa hai mắt đã đỏ lử vì nhiều đêm không ngủ của mình, miệng đắng ngắt khiến cơn thèm thuốc của anh lại trỗi dậy. Nhưng ngay khi ý định làm thêm một điếu nữa của anh kịp tuôn ra thì nữ cảnh sát đã nhanh tay hơn nhặt lấy bao thuốc và quăng nó vào thùng rác.


"Xin lỗi vì đã để cô thấy tôi bết bát như vậy." – Triệu Vĩnh cười khổ từ trên mặt đất ngồi dậy.


"Anh thức cả đêm đọc nó à?"


Ánh mắt Lya chợt dừng trên chồng hồ sơ được xiêu vẹo bên cạnh một đống tàn thuốc. Cô hi vọng tên này sẽ không vô ý làm tàn thuốc dính vào hồ sơ nếu không sẽ rất rắc rối để nói chuyện với gã quản lý.


"À... Vẫn còn vài trang tôi chưa đọc xong." – Xoa xoa mái tóc rối bời, Triệu Vĩnh nhận ra từ nãy đến giờ anh chỉ mặc một chiếc quần đùi màu xám liền xấu hổ với lấy quần dài mặc vào. – "Nhưng tôi cũng nắm được vài điều rồi."


"Cậu nhóc con lai đó rất quan trọng với anh sao?"


"Lya, cô hẳn cũng biết gia đình tôi đã chết trong một vụ tai nạn. Dương là người duy nhất tôi coi là gia đình."


Lya lơ đãng nhìn về phía bóng lưng chằng chịt vết thương của người đàn ông. Cô không hiểu gia đình mà người đàn ông châu Á này nói là gì. Nhưng linh cảm cô mách bảo nếu Triệu Vĩnh tiếp tục đào sâu vào JED hay quá khứ của Baldr, hắn ta sẽ chẳng thể tìm lại lối đi của mình. Lya cắn môi nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô sợ hãi. Cô sợ Triệu Vĩnh cũng sẽ giống như John.


Trong đầu cô không ngừng hiện lên hình ảnh John nằm trong vũng máu. Đôi mắt sâu hoắm của anh mở to nhìn chằm chằm cô. Bờ môi tím tái của anh hơi hé ra như muốn nói với cô rằng hay mau chạy đi. Chạy đi thật xa.


"Lya? Cô có sao không? Trông mặt cô tím tái quá." – Triệu Vĩnh lo lắng nhìn về phía cô.


"Tôi xin lỗi. Tôi vào nhà vệ sinh một chút."


Lya ôm miệng muốn chạy vào nhà vệ sinh. Tuy nhiên khi cô đứng dậy, từ trong áo măng tô của cô chợt rơi ra một tấm card mỏng.


"Gì đây?" – Triệu Vĩnh tò mò nhặt tấm card lên.


Lya lắc đầu tỏ vẻ không biết. Cô không có thói quen nhận bưu thiếp của người khác vì cô biết rõ mình sẽ chẳng bao giờ liên hệ với họ. Vậy thì vì sao nó lại ở trong túi cô? Lya đăm chiêu đến nỗi quên luôn cơn buồn nôn ở cổ họng. Cô bất chợt nhớ đến cô bé bán hoa tươi ngoài cửa khách sạn. Chẳng lẽ là cô bé?


"Cô quen người này không?" – Triệu Vĩnh nhíu mày đưa lại tấm card cho Lya. – "Đây là một quán ăn đặt theo tên các nước sao?


"Đây là..." – Cô kinh ngạc nắm chặt tấm danh thiếp.


[Nhật Bản.


-Raymond Hamilton-]


---------------------------------------------------------------


Một chương nhá hàng cho phần sắp tới (.❛ ᴗ ❛.)


...Phần lảm nhảm....



1. Chris cao 1m88 và Baldr cao 1m70 (〃 ▽ 〃)


Tạo hình ban đầu của Chris là nhân vật phản diện và nam phụ. Kết cục cuối cùng với cậu ta cũng không đẹp lắm. Nhưng sau này vì bị Chris dụ cuối cùng sửa lại nội dung. 


Baldr thì từ đầu đến cuối không thay đổi gì nhiều ngoại trừ cái tên của cậu ta (giữa Mạc Dương và Mạc Ánh Dương (#  ̄ω ̄) ). À còn cả về quá khứ nữa, nó phức tạp và darama hơn nhiều nhưng cuối cùng vì thương con nên mị cắt hết. 




2. Mạc Vu Thiên là anh trai nuôi của Baldr. Vì mẹ của anh ta từng làm việc cho JED và được cha của Baldr cứu. Có thể anh ta sẽ xuất hiện với vai trò nhân vật phụ trong vài bộ sau. Ban đầu mị định xây dựng cho Baldr một chị gái nuôi nhưng không hiểu sao thành một anh trai cục súc rồi (¬_¬;)



3. Mình khá ngạc nhiên là mọi người vẫn nhớ Ray. Nhưng người này thật sự là một người anh trai tốt và đến cuối cùng cậu ấy vẫn vậy. Ray đã xuất hiện nhưng mình sẽ không spoil đâu vì sợ mọi người vỡ mộng (* ノ ω ノ)  Tạo hình của Ray vẫn như cũ và không sửa đổi nhiều nên mình cũng không có gì để nói hi hi.



4. Bọn họ là một đám cuồng Baldr :))))



5. Với tấm ảnh này chẳng ai nghĩ Chris là tên tâm thần hết. 


6. Cuối cùng là Q&A:


Q1:  Bộ CVAD khoảng bao nhiêu chương vậy tg? C có thể bộc lộ xíu về diễn biến tiếp theo cùng với mối quan hệ của Baldr vs JED và cái tên giống Baldr ấy.


A: Mị cũng không biết nữa có lẽ gần 100 chương chăng? Hoặc 80 chương thôi vì mị bận quá. 


Diễn biến tiếp theo là chúng ta sẽ đến Nhật Bản và gặp một cặp đôi mà mình từng muốn họ có mộ bộ truyện riêng (⁄ ⁄ • ⁄ω⁄ • ⁄ ⁄). À ta sẽ gặp lại một người bạn của Baldr, mong mọi người vẫn nhớ cô ấy. 


Còn về mối quan hệ của Baldr với JED thì mọi người sẽ sớm biết thôi. Cái tên giống Baldr í hỏ? Cậu ta không phải cha nuôi hay gì đâu cậu ta là... tên điên nhưng an tâm Chris còn điên hơn cậu ta nhiều. 


Q2: CVAD thì Ray có xuất hiện nữa k ạ? Tiếp theo Chris vs Dương sẽ đi đâu và Dương sẽ yêu Chris chứ k phải vì Chris dùng thủ đoạn chứ?


A: Ray xuất hiện rồi và sẽ lại xuất hiện tiếp. Hai người bọn họ sẽ đến Nhật Bản. Chris là người thông minh nên cậu ta biết giả tạo mãi cũng sẽ bị Baldr phát hiện thôi. Dù sao Chris cũng từng bị ám ảnh về chuyện đó rồi. 



Chúc mừng năm mới (* ˘︶˘ *) .。.: * ♡