Chạm Vào Ánh Dương

Chương 47




Mình đang ở đâu đây? Mệt mỏi quá...


Mạc Dương đau đớn mà lắc lắc đầu. Cậu cố gắng sắp xếp lại những sự kiện xảy ra và lí do tại sao bản thân mình lại ở đây nhưng tất cả chỉ là một sự trắng xóa mờ mịt. Phải mất một lúc lâu cậu thanh niên mới nhớ ra được nguyên do. Sau khi rời khỏi quán cà phê, Ellis chủ động đề nghị cậu đến khách sạn cô ở một thời gian tuy nhiên Mạc Nhiên lại từ chối bởi vì có một cậu nhóc ở nhà đang rất cần cậu ở bên. Ellis cùng không cưỡng ép cậu, cô đưa cậu về căn nhà gỗ của Cristiano sau đó nhanh chóng rời đi.


Mạc Dương rẽ vào một quán ăn bên cạnh, mua hai xuất cơm sau đó thong thả về nhà. Cậu muốn báo cho Cristiano tin vui này. Ellis đã đồng ý giúp cậu điều tra về tu viện Alf. Nếu có đủ bằng chắc chắn bọn họ sẽ bị khởi kiện. Đến lúc đó cậu có thể hỏi trực tiếp hỏi Angela thiếu niên kia là ai.


Tuy nhiên nụ cười trên mặt Mạc Dương không kéo dài được bao lâu. Khi cậu đẩy cửa bước vào liền có người từ đằng sau giữ chặt lấy cậu. Chàng trai chưa kịp phản kháng đã bị kẻ kia dùng thuốc mê đánh ngất. Những hình ảnh duy nhất đọng lại là gương mắt hòa ái của ông Calabrese cùng chiếc khăn dính thuốc mê trên tay ông ta.


Giờ thì hay rồi. Mạc Nhiên thở dài giật giật tay mình. Cậu đang ở trong một phòng tắm cũ kĩ còn một tay cậu thì bị khóa lại bởi một chiếc còng số 8. Dựa vào kiến trúc trên tường, cậu đoán bản thân mình đã ở trong tu viện Alf nhưng ở vị trí nào cậu lại không thể nghĩ ra được. Điều duy nhất cậu thanh niên có thể chắc chắn đó chính là nếu bản thân cậu không thoát ra chắc chắn sẽ xong đời.


Lần nữa giật giật cánh tay, Mạc Dương âm thầm nhìn xung quanh xách định xem có thứ gì đủ chắc chắn để đập vỡ chiếc còng ra không. Sau một hồi nhìn trái nhìn phải, chàng trai con lai đưa ra một kết luận: Đồ phá xích thì nhiều đấy nhưng cậu lại không thể với tới. Chàng trai chưa bao giờ thấy căm hận cái chiều cao cùng chiều dài của mình đến như vậy. Sau một hồi cân đo đong đếm cậu chỉ có thể dùng chân đá mạnh vào cục xà phòng để nó bay thẳng đến chỗ mình.


"Bình tĩnh nào Mạc Dương... chỉ đau một chút thôi... Chỉ đau một chút thôi."


Mạc Dương không ngừng lẩm bẩm trong khi đang cố xoa xà phòng xung quanh tay. Cậu thầm cảm ơn hệ thống nước vẫn hoạt động ở đây giúp quá trình bôi trơn dễ dàng hơn nhiều. Mạc Dương cầm lấy một chiếc khăn mặt bên cạnh mình gập một cách gọn gàng rồi đưa lên miệng sau đó từ từ vặn tay mình ra khỏi chiếc còng.


"Ôi!" – Đến khi tay cậu hoàn toàn được tự do, Mạc Dương mới thở ra một hơn.


Dùng khăn mặt băng lại bàn tay đang đổ máu của mình. Chàng trai con lai loạng choạng bước ra khỏi nhà tắm. Điều cầu cần làm hiện giờ chính là nhanh chóng cầm máu và gọi điện cho Ellis. Tuy nhiên vừa đi được vài bước, cậu liền phát hiện ra có một đám tu sĩ đang đi về phía này. Mạc Dương vội vã muốn quay lại nhà tắm nhưng bị một bàn tay kéo lại.


"Shine, là tôi đây..." – Một bàn tay chợt đè lại vai cậu nhằm ngăn cho chàng trai vì quá kích động mà làm vết thương thêm nặng.


"Linh mục Fedetico? Sao..."


Linh mục Fedetico ra hiệu cho cậu im lặng sau đó dẫn Mạc Dương đi theo một hướng khác. Đến khi đi đến một vị trí vắng vẻ, vị linh mục mới mở miệng.


"May mắn ả tu sĩ tôi đánh ngất có sơ đồ của hệ thống ngầm của tu viên Alf."


"Ý ngài là sao?"


"Cả hai chúng ta đang ở dưới lòng đất Baldr ạ. Tôi đoán hệ thống ngầm này đã có từ thời xa xưa nhưng bị đám người ở đây lợi dụng làm cơ sở để buôn bán trẻ em. Cậu nói đúng, bọn chúng lợi dụng đức tin của mọi người để làm những chuyện bất chính." – Vị linh mục tức giận siết chặt tay lại. – "Sau khi chúng ta thoát khỏi đây tôi sẽ liên hệ với tòa thánh Vatican để tổng giám mục sử lý chuyện này."


Sau đó linh mục Fedetico quay sang vỗ nhẹ lên đầu Mạc Dương:


"Đứng lo lắng Shine. Mọi chuyện đã kết thúc rồi. Cậu là người có công to nhất đấy, cậu bé."


"Tôi thì làm được gì chứ." – Mạc Dương nở một nụ cười yếu ớt. Có lẽ giờ này chỉ có mình cậu biết cậu đang phải cố gắng thế nào để bản thân mình không bị ngất đi. – "Cristiano mới là người có công lớn nhất. Phải rồi... Cristiano... Cậu nhóc đâu rồi?"


"Bình tĩnh nào. Cristiano vẫn ổn. Chính cậu nhóc đã bảo tôi đến đây. Tôi cảm thấy thật có lỗi khi bản thân mình đã nghi ngờ cậu bé. Shine? Cậu có sao không vậy? Shine?"


"Tôi ổn."


"Cậu dùng cái này đi. Nó sẽ giúp cậu bớt đau hơn." – Vị linh mục đặt vào tay Mạc Dương một viên thuốc nhỏ màu trắng.


Chàng trai con lai không hề do dự cầm lấy tuy nhiên khi cậu định đưa lên miệng thì một hình ảnh mờ nhạt chợt lướt qua.


Thứ này là gì vậy?


Thần dược. Nó sẽ khiến cậu ngủ ngon hơn. – Thiếu niên vui vẻ mà đặt vào tay cậu nhóc một viên thuốc nhỏ màu trắng. – Mau uống đi. Ác mộng sẽ không tìm đến cậu nữa!


"Shine sao vậy?" – Thấy Mạc Dương nhìn chằm chằm viên thuốc thất thần, linh mục Fedetico lo lắng gọi tên cậu.


"Tôi thật sự xin lỗi, ngài linh mục." – Chàng trai áy náy trả lại viên thuốc cho linh mục tuy nhiên ngay khi cậu muốn trả lại viên thuốc thì một bàn tay xuất hiện ngăn lại.


"Mày làm mất quá nhiều thời gian rồi đấy, Fedetico."


Mạc Dương chưa kịp hiểu gì thì bàn tay đã đấm mạnh vào bụng cậu khiến chàng trai đau đến gập người lại. Cậu dùng ánh mắt không thể tin được quay sang nhìn Fedetico rồi lại nhìn người đàn ông cũng chính là lão Ezio đang bóp miệng cậu ép cậu uống viên thuốc.


Mạc Dương muốn vùng dậy nhưng lại ăn thêm một đòn nữa vào bụng. Cuối cùng cậu chỉ có thể tuyệt vọng mà ngã xuống sàn nhà. Trước khi ý thức bản thân hoàn toàn rã rời, cậu dùng ánh mắt chất vấn mà nhìn chằm chằm gã đàn ông trong bộ quần áo linh mục đang dửng dưng đứng trước mặt cậu.


"Vì... sao vậy?"


"Xin lỗi Shine, cậu là người tốt nhưng tôi thì không phải." – Fedetico mỉm cười ngồi xuống trước mặt cậu. – "Ngay từ khi cậu đặt chân xuống mảnh đất này, cậu đã trở thành con mồi của chúng tôi rồi. Giờ thì ngủ ngon nhé Shine thân yêu."


----------------------------------------


Những cơn xóc nhẹ vô tình đánh thức cậu nhóc nhỏ tuổi. Cậu nhóc từ từ mở mắt. Đập vào mắt cậu là nắng chiều tà sau đó là mái tóc nâu chocolate của anh trai.


"Anh Ray..." – Cậu nhóc buồn bã vùi đầu vào gáy ánh trai. – "Em đã làm sai gì phải không?"


"Không, Baldr không làm sai gì hết. Là do mọi người không thể tốt đẹp như em trai của anh nên họ cố tình làm vậy." – Ray nhanh chóng đáp lại cậu. Hắn muốn cười với em trai một cái nhưng khóe môi đau nhức khiến hắn chỉ có thể tiếp tục nhìn thẳng về phía trước.


"Nhưng em khiến anh bị đánh..." – Baldr âm thầm lau nước mắt. Cậu nhóc không thể để anh trai thấy được nếu không anh trai sẽ lo lắng.


"Nếu Baldr bị đánh thì anh sẽ còn đau hơn. Còn nếu cậu nhóc em bảo vệ khỏi đám bắt nạt bị đánh thì bố mẹ em ấy cũng sẽ đau lòng. Vì vậy Baldr không làm gì sai, anh cũng không làm gì sai những việc chúng ta làm là để chứng tỏ chúng ta không sai."


Baldr không đáp lại chỉ đưa mắt nhìn thảm hoa rực rỡ trước mặt. Lúc này cả hai anh em đã đi đến đỉnh đồi, nắng vàng chiếu xuống khiến khung cảnh trở nên lung linh hơn bao giờ hết, vô tình lại níu chân hai đứa trẻ.


"Baldr này." – Ray khẽ gọi tên em trai. – "Sau này có gặp nguy hiểm mà anh không chạy đến kịp thì nhất định phải tìm chỗ trốn thật kĩ đấy. Trốn không được thì cứ nhắm mắt mà đánh chúng đi, anh trai đến sẽ thay em nhận hết tội."


"Ray đang dạy hư em đấy à?" – Baldr bật cười khúc khích.


"Ừ dạy hư em cũng được còn hơn để mấy kẻ khác dạy hư. Bám chắc vào chúng ta xuống dốc đây."


"Vâng."


--------------------------------------------


"Anh... trai..."


"Thằng bé đang lẩm bẩm gì vậy?" – Gã mặt thẹo quay sang nhìn đồng bạn của mình. Ngay lập tức gã lãnh trọn một cái bạt tai.


"Tao bảo mày lục xoát nó chứ có phải ngồi phiên dịch ngôn ngữ của nó đâu."


"Barry, ông cũng là kẻ dưới trướng của Aries thôi ông hống hách cái gì!" – Gã lùn tức giận quát lại.


"Im cái mồm mày vào."


Gã béo ngồi trên giường không ai khác chính là Barry. Gã cầm trên tay một cái roi da, vung thật mạnh nó về phía gã lùn. Gã ta không kịp tránh liền ôm lưng la oai oái. Lão béo chẳng thèm quan tâm hai kẻ vô tích sự kia, gã chỉ dùng con mắt ti hí của mình nhìn chăm chăm vào chàng trai đang nằm trên mặt đất.


Đáng lẽ gã đã bị Aries giết chết rồi đem trộn với cám để cho lũ lợn ăn. Barry đã dùng tư thế hèn mọn nhất, chỉ thiếu điều sủa gâu gâu để lấy lòng gã sát thủ điên kia. Cuối cùng Aries cũng chấp nhận tha cho lão một mạng chỉ gã nói gã có cách khiến Chris phát điên. Quả thực gã có cách khiến Chris phát điên. Chỉ cần gã hủy hỏi con cừu non mà Chris hết lòng bảo vệ thì ngày hắn rồ dại chẳng còn bao xa. Hơn hết nhìn chàng trai chìm trong vũng bùn nhục dục càng khiến tâm lý biến thái của hắn thỏa mãn hơn bao giờ hết.


Lão già tiến về phía Mạc Dương còn đang mơ màng, dùng bàn tay to đùng của mình mà vỗ vỗ gò má chàng trai.


"Giờ sẽ chẳng có hoàng tử Chris nào đến cứu mày nữa đâu. Có lẽ giờ nó đã trở thành cái xác không hồn dưới tay Aries rồi. Ôi thiên sứ bé nhỏ của tao~ Tao hận mày chết đi được~" – Barry nhìn chằm chằm vào gương mặt Mạc Dương chỉ hận không thể trực tiếp dùng miệng tách rời từng thớ thịt của cậu sau đó nhai ngấu nghiến.


Cảm thấy nếu bản thân tiếp tục nhìn gã sẽ giết chết chàng trai ngay tại đây như vậy mọi kế hoạch của lão sẽ đổ sông đổ bể mất. Barry đứng dậy, đưa mắt nhìn chàng trai rồi sờ xuống đũng quần mình. Tuy nhiên dù gã có xoa bóp thế nào cũng thì thứ đó cũng hề có chút phản ứng. Điều này càng làm gã hận đến nghiến răng nghiến lợi. Gã quay sang nhìn hai kẻ còn đang bận rộn cởi quần áo mình.


"Chúng mày chơi nó xong rồi để anh em trong này chơi thêm lượt nữa. Chơi xong rồi thì quăng nó vào nhà thổ nào cũng được không thì đem nó đi chuyển giới làm vật nuôi của lão nào càng tốt. Nó kêu gào thì cắt lưỡi nó đi, đói thì đút nó ăn bằng phần dưới của chúng mày ấy. Quá trình chúng mày làm tao phải xem toàn bộ!"


"Lão già này điên rồi. Tao còn định giữ nó lại chơi mấy ngày." – Gã lùn liếm mép nhìn Mạc Dương. Khác với đám chỉ chơi cho có, gã từ nhỏ đã thích con trai vì vậy cậu nhóc con lai trước mắt rất hợp khẩu vị gã. Nếu vậy lát nữa gã phải chơi cho đã đời mới được.


Gã lùn cầm xi lanh từ từ tiến lại gần chàng trai. Để tránh cậu giãy giụa, gã đã phải qua rất nhiều mối quan hệ mới có thể mua được loại ma túy kích dục này. Dù sao gã cũng chỉ chơi được trong ngày hôm nay vậy nên gã quyết định cho gấp đôi liều lượng. Nếu chàng trai có sốc thuốc mà chết cũng đâu phải là lỗi của gã.


"Anh sẽ khiến em có một đêm sung sướng nhất trần đời." – Gã cười khằng khặc khiến nước miếng văng tứ tung.


Tuy nhiên khi mũi tiêm chạm vào da thịt chàng trai, cậu liền mở bừng mắt, dùng bàn tay bị thương của mình đấm thẳng vào mũi gã lùn. Gã ta kêu ré lên một tiếng, chưa kịp hiểu gì thì mũi tiêm đã chọc thẳng vào cổ gã, dòng chất lỏng cứ theo đó mà đổ vào.


Trong lúc Mạc Dương còn đang khống chế gã lùn, Barry từ đằng sau đã dùng roi da thắt cổ chàng trai. Cậu giãy giụa muốn thoát ra nhưng không tài nào địch lại với cơ thể béo ục ịch của gã. Mạc Dương dùng hết sức rút kim tiêm ra rồi dùng nó cắm mạnh vào mắt phải lão mập. Quả nhiên lão Barry đau đớn đến nỗi ngã ra đằng sau.


Thuốc mê vẫn còn trong tác dụng vì vậy chàng trai con lai lảo đảo suýt ngã.


Mình không thể lại ngất được.


Mạc Dương vươn tay cầm lấy con dao trên bàn rạch một đường thật sâu xuống tay mình. Cơn đau khiến cậu tỉnh táo hơn chút. Cậu nhanh chóng nhận ra Barry đang ôm một bên mắt lảo đảo đi về phía mình. Mạc Dương đảo mắt nhìn xung quanh liền phát hiện có một ô cửa nhỏ. Có thể nó là một đường hầm nhỏ thông với phòng bên kia. Dựa trên cơ thể của Barry chắc chắn gã không thể chui qua được.


"Đứng lại đó thằng ranh con! Cả mày lẫn Christopher đều phải chết!" – Barry điên cuồng kêu lên.


Chris ư? Mạc Dương kinh ngạc nhưng tình thế cấp bách buộc cậu chỉ có thể dùng hết sức mở đường hầm ra rồi chui vào biến mất trước mắt lão mập.


Lần thứ hai bị một thằng nhãi ranh đâm, Barry ôm mắt phải của mình không ngừng gào thét. Gã đẩy cửa xông ra ngoài muốn gọi gã mặt thẹo cùng Ezio chột nhưng đập vào mắt gã là 3 thi thể đang quỳ gối trước cửa. Một là của gã mặt thẹo, một là của Ezio và một là của Fedetico. Cả ba đều trần như nhộng, gã Ezio ở giữa, da lưng của gã bị tách ra rồi kéo căng sang hai bên tựa như thiên sứ đang dang cánh. Đầu của gã đã bị chặt mất và được gã dùng tư thế dịu dàng nhất ôm trong lòng. Gã mặt thẹo bên cạnh bị chính ruột của gã quấn quanh cổ, hai con mắt gã đã bị lấy xuống thay vào vị trí trống rỗng đó là những bông hoa huệ trắng tinh khôi. Gã Fedetico có vẻ không khấm khá hơn, lưỡi hắn đã bị lấy đi mất thay vào đó là một cọc gỗ dài chọc thẳng vào miệng, lồng ngực của hắn bị mở tung ra và bên trong chất chứa một đống lông cừu.


Barry sợ đến nỗi ngã xuống đất. Đũng quần hắn bắt đầu ẩm ướt thậm chí còn bắt đầu bốc lên mùi hôi tanh tưởi. Gã biết nó đã tìm đến đây rồi. Nó không bị Aries giết chết ngược lại còn tìm đến đây để giết gã.


Lão già cố nhích thân mình bò đi nhưng ngay lập khuôn mặt gã bị một chiếc giày cao gót dẫm nát một bên mặt. Christopher ung dung đứng dựa vào tường nhìn gã như đang nhìn một cái xác chết đã thối rữa.


"Tôi chơi tiếp nhé?" – Một giọng nữ vang lên cũng chính là chủ nhân của chiếc giày cao gót kia.


"Tùy cô, đừng để lão ta chết. Tôi vẫn chưa bắt đâu chơi mà."


Chris nhún vai rồi đi về phía trước để lại mình Sara, không, giờ phải gọi cô là Libra (Thiên Bình) một trong những sát thủ của JED.


"Ái chà." – Vuốt ngược mái tóc dài ra sau, Libra cúi xuống nhìn lão già dưới chân mình. – "Ông biết lần biến hình cuối cùng để lừa công chúa Bạch Tuyết của phù thủy là thành gì không?"


Barry lúc này đã đau đớn gần ngất đi nhưng lão vẫn cố ư ử miệng cầu xin. Ả sát thủ dường như cảm thấy gã quá phiền liền mạnh chân thêm nữa khiến gã hoàn toàn im lặng.


"Là biến thành hoàng tử đó, con lợn ngu ngốc. Ài, đáng tiếc tôi không thể để ông chết được. Vậy chúng ta chơi đùa chút vậy, xem tôi tìm được cái gì trong phòng này nào..."