Chạm Tới Mây Trời - Mộ Tây Viễn Đạo

Chương 9




Buổi tối, chờ đến khi cha mẹ về, Đường Thanh Ý liền đem mọi chuyện về Phó Hoài Ngôn nói rõ một lần, bỏ qua câu chuyện về giấc mơ mà thay vào đó là nhất kiến chung tình.

Vì chưa có gặp qua người thật, ba Đường và mẹ Đường chỉ có thể qua lời kể của con gái cùng kinh nghiệm của bản thân để đánh giá. Mới đầu họ đều thấy cũng được dù sao thì  tiền và nhà đều có đủ, mãi cho đến khi nghe được công việc của anh là phi công thì hai mắt đều muốn phát sáng rồi.

Con trai của họ là không quân, nên bọn họ đặc biệt có thiện cảm đối với ngành nghề này.

Ngạc nhiên chính là, Đường Tiêu Cảnh ngồi ở bên cạnh cũng không có phản bác lại, thậm chí còn khen hai câu Phó Hoài Ngôn tốt nghiệp đại học hàng không không quân.

Sau khi hai anh em cùng lên lầu, Đường Thanh Ý cất tiếng gọi: “Anh.”

Đường Tiêu Cảnh quay đầu nhìn sang.

Đường Thanh Ý nhìn anh cười nhưng không nói lời nào, Đường Tiêu Cảnh cũng cười theo: “Thế nào? Nghĩ anh sẽ ở trước mặt cha mẹ nói xấu anh ta sao?”

“Em đâu có nói như vậy.” Đường Thanh Ý không chịu thừa nhận.

“Điều kiện bản thân anh ta không tồi, em cũng có khả năng tự đánh giá người ta tốt hay xấu. Nếu như em đã thích anh ta như vậy, anh chẳng lẽ còn muốn đi làm người ác?”

Anh cũng không phải người anh vô lý, không nói đạo lý, cố ý muốn đối nghịch với em gái, phá hủy chuyện hôn nhân đại sự của em gái, chuyện này anh không làm được.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất là sau hai lần tiếp xúc anh phát hiện hắn ta chỉ có một cái khuyết điểm đó là “quá biết dỗ ngọt” mà vừa vặn em gái anh lại thích cái khuyết điểm này.

Đường Thanh Ý mỉm cười: “Đương nhiên, còn không nhìn xem bạn thân của em là ai?”

Đường Tiêu Cảnh nghĩ đến vị hôn thê của mình, cũng cười theo, giơ tay xoa xoa mái tóc dài của cô: “Anh chỉ hy vọng là em hạnh phúc.”

Lời nói quen thuộc lại vang lên bên tai, Đường Thanh Ý sửng sốt một chút, lại nhớ đến người anh hiền lành dịu dàng trong giấc mộng kia, nghĩ đến kết cục cuối cùng của anh trai, hốc mắt không kìm được đỏ lên, vội vàng cúi xuống che đi.

Đường Tiêu Cảnh không có chú ý đến, anh tự lẩm bẩm một mình: “Dù có tệ đi nữa, anh còn không đánh lại hắn hay sao?”

Phó Hoài Ngôn là một phi công, thể lực của anh chắc chắn không tê, nhưng có thể so sánh được với anh sao? Lính không quân không phải gọi chơi, là ngày ngày rèn luyện mà thành.

Gia đình không thiếu tiền, anh lại có thể đánh đấm, ai dám làm em gái anh không vui thì cứ chờ bị nháo đến gà bay chó sủa đi.

Khi Đường Thanh Ý nghe được những lời này, chua xót trong lòng tan đi rất nhiều, thậm chí còn có chút buồn cười.

Anh hai à, có thể là thực sự đánh không lại đó.

Cô là vì giữ mặt mũi cho anh nên gật đầu đáp lại: “Hừ, nếu anh ấy dám bắt nạt em, em sẽ kêu anh trai cho anh ấy một trận. Anh trai em là không quân, so với anh ấy lợi hại hơn nhiều.”

Câu nói cuối cùng đã thành công lấy lòng Đường Tiêu Cảnh, cao giọng “Được” sau đó vui vẻ xoay người đi về phòng.

Đường Thanh Ý cũng cảm thấy mỹ mãn đi về phòng ngủ, anh trai cô cũng thật là dễ dỗ mà.

Hai ngày sau Đường Thanh Ý không có đi đến trong tiệm, thành thành thật thật ngồi ở nhà chờ Phó Hoài Ngôn đến.

Dường như giống như lúc trước.

Buổi sáng thứ bảy, cả nhà vừa ăn xong bữa sáng, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa.

Đường Thanh Ý đang uống sữa bò, hai má phồng lên, nghe thấy tiếng gõ cửa, lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời ngẩng đầu nhìn anh trai và bố mẹ.

Còn chưa kịp cất lời, Đường Tiêu Cảnh đã hung hăng đập bàn đứng dậy, ngữ khí không vui: “Sao anh ta tới đây sớm như vậy làm gì chứ? Không sợ chúng ta còn chưa dậy thì sao?”

Sau đó nhấc đôi chân dài bước đi, xắn tay áo ra mở cửa.

Đường Thanh Ý nuốt sữa bò xuống, cong môi hướng về phía cha mẹ cười cười, ý từ lấy lòng vô cùng rõ ràng.

Phó Hoài Ngôn cố ý ăn mặc trang phục nghiêm túc, chỉnh tề, dáng người cao thẳng, quần tây đen dài, eo thon, chân dài, hai tay còn xách theo những món quà đắt tiền, đứng dưới ánh sáng trước cửa, khí chất thanh thuần, mặt mày ôn hòa.

Khi nhìn thấy người mở cửa, hơi hơi cong môi cười, thân thiết gọi: “Tiêu Cảnh.”

Đường Tiêu Cảnh không thể giải thích được nổi da gà, giọng điệu bất mãn: “Tôi với cậu thân thiết như vậy sao?”

Phó Hoài Ngôn suy tư một chút, nhỏ giọng nói: “Anh vợ.”

“Cậu….”

“A Cảnh. con đứng ở trước cửa làm gì?” Mẹ Đường ngó nửa ngày cũng thấy thấy được diện mạo của anh cho nên liền có chút sốt ruột.

Đường Tiêu Cảnh đen mặt nghiêng người, Đường Thanh Ý, người bị ngăn lại phía sau, mỉm cười chào đón anh, ôm cánh tay kéo anh đến trước mắt cha mẹ giới thiệu: “Cha me, đây là bạn trai con – Phó Hoài Ngôn.”

Anh mỉm cười,ôn nhuận nho nhã, lễ phép chào: “ Chú, dì ạ.”

Ba Đường và mẹ Đường càng thích khí chất dịu dàng hơn là đường nét khuôn mặt thanh tú của anh, cũng cười đáp lại.

Sau khi tạo được ấn tượng tốt, cha mẹ Đường mời Phó Hoài Ngôn ngồi xuống ghế sofa, bắt đầu cuộc trò chuyện “sâu sắc”, từ gia cảnh, nghề nghiệp đến sở thích, càng nói chuyện lại càng thích.

Đường Thanh Ý ngồi ở bên cạnh anh, vốn là muốn giúp anh đỡ vài lời, kết quả là ngay cả một câu cũng không nói được.

Cuối cùng, khi Phó Hoài Ngôn chuẩn bị rời đi, cô bị cha mẹ nhiệt tình đẩy đi, nháy mắt nói: “Mau, mau đi tiễn A Ngôn đi.”

Cô cố ý hỏi: “Vậy con có cần quay lại không?”

Đường Tiêu Cảnh cao giọng: “Đương nhiên a, anh sắp phải đi quân khu rồi, em chẳng lẽ không muốn ở nhà với anh à?”

Anh hai con mắt hình viên đạn bắn tới, một bộ biểu tình “không trở về nhà chính là không để người anh ruột này trong tim”, mẹ Đường bất mãn đẩy anh: “Con mau tìm Tự Tự chơi đi, cứ quấn lấy em con làm gì?”

Ngay sau đó quay đầu ra hiệu bảo cô mau đi đi, Đường Thanh Ý cười cười, chớp mắt với Đường Tiêu Cảnh, hào hứng nhảy chân sáo đến chỗ Phó Hoài Ngôn.

Ngay khi hai người vừa bước ra sân, Phó Hoài Ngôn có chút khẩn trương hỏi: “Biểu hiện của anh em thấy như thế nào?”

“Mẹ em đều muốn trực tiếp gọi anh là con trai rồi.” Đường Thanh Ý nhớ đến cảnh tượng anh đến cầu hôn trong mơ, không nhịn được trêu chọc: “Phó tiên sinh thật là vui nhỉ.”

Bất luận là cha mẹ khó tính hay hay hiền hòa, anh đều có thể thu phục.

Phó Hoài Ngôn cũng nghĩ đến cha mẹ cô kiếp trước, trong lòng cảm thấy có chút may mắn, đưa tay vén mái tóc dài của cô ra sau đầu, như là an ủi, nhẹ giọng nói: “Ngày mai anh đưa em đi gặp cha mẹ anh, được không?”

Đường Thanh Ý nghe vậy liền căng thẳng hỏi anh: “Bọn họ cùng trong mơ có giống nhau không?”

“Tính cách và ngoại hình đều không giống.” Phó Hoài Ngôn thấy gương mặt cô biểu hiện sự lo lắng, thân mật cọ cọ chóp mũi cô: “Thanh Ý nhà chúng ta tốt như vậy, ai cũng đều sẽ thích.”

Đường Thanh Ý cong môi cười, ghé vào bên tai anh nói: “Đợi cô chú có thời gian rảnh, liền đi gặp mặt hai người.”

“Bọn họ cuối tuần tuần đều có thời gian.”

“Được.” Phó Hoài Ngôn khẽ nắm tay cô: “Để anh đưa em đến một nơi.”

Đường Thanh Ý thuận theo ôm lấy cánh tay anh, dán bên người anh hỏi: “Đi đâu ạ?”

“Tới rồi em sẽ biết.”

Phó Hoài Ngôn lái xe qua hai con phố, vòng qua bốn cái ngã tư, cuối cùng dừng lại trước một con phố.

Đường Thanh Ý nhìn cảnh tượng xung quanh, không phải nơi quen thuộc, không biết lý do vì sao anh lại đưa cô đến đây: “Ở đây có gì đặc biệt hay sao?”

Anh nắm tay cô đi về phía trước, từ từ nói: “Một trăm năm trước, nơi nay không rộng như vậy, hai bên đường đều là những quán hàng rong nhỏ. Phía trước 500m, có một con sông rất trong, bên phải 300m là khu biệt thự nổi tiếng nhất thời bấy giờ.”

Đường Thanh Ý đoán ra được đây là nơi bên cạnh nhà cô trong giấc mơ kia, cảnh đổi vật dời, cô đều sớm không nhận ra.

Phó Hoài Ngôn đi đến phía trước một cửa hàng nhỏ cách đó không xa, mua một túi hạt dẻ rang đường cho cô, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước: “Đây là A Ngôn mua cho Thanh Ý.”

Đường Thanh Ý ôm túi hạt dẻ ấm áp, đáy mắt đều không che được sự vui vẻ, ngoài miệng lại nói: “Là anh nợ em.”
Phó Hoài Ngôn nhẹ giọng nói: “Anh còn nợ em một thứ nữa.”

Cô ngẩng đầu lên: “Là cái gì?”

Phó Hoài Ngôn hơi hơi nghiêng người, hôn lên khóe môi đỏ mọng của cô.