Chạm Tới Mây Trời - Mộ Tây Viễn Đạo

Chương 10




Ngày cưới của Đường Thanh Ý và Phó Hoài Ngôn được quyết định là vào nửa năm sau, thứ nhất, thời gian quen biết của họ họ quá ngắn, cha mẹ hai bên đều lo lắng, thứ hai, đám cưới còn cần chuẩn bị trước rất nhiều thứ.

Đường Tiêu Cảnh không đồng ý em gái kết hôn sớm, ít nhất là không thể sớm hơn mình.

Mẹ Đường nghe thấy những lời này, liền bắt anh cùng Dương Tự đi lãnh chứng kết hôn.

Vào cuối tháng, Đường Tiêu Cảnh phải quay trở lại quân đội, Đường Thanh Ý tiếp tục quản lý ba cửa hàng, những lúc rảnh rỗi, cô ở trên mạng tìm kiếm những mẫu ảnh cưới cùng địa điểm đi hưởng tuần trăng mật.

“A Ngôn, anh muốn chụp ảnh cưới ở đâu?” Cô vừa ăn bánh hạt dẻ vừa hỏi

Phó Hoài Ngôn dùng đầu ngón tay lau đi kem dính trên khóe môi cô, ấm áp nói: “Năm ấy anh đã nghĩ đến, đó là ở trong hậu viên nhà em.”

“Bên cạnh cây long não sao?”

“Ừ.”

Năm đó chọn hậu viện trong nhà là rất bình thường, không có như bây giờ có nhiều địa điểm để chọn lựa.

Đường Thanh Ý suy nghĩ một chút, gật đầu đáp: “Được, vậy liền ở hậu viện đi.”

Trong mắt Phó Hoài Ngôn phản chiếu rõ ràng ba chữ lớn “Em xác định”. Cô cười đến mi mắt cong cong: “Dù sao cũng không phải chỉ chụp một bộ nha.”

Bên cạnh đoàn xe lửa màu xanh, bên cạnh cây long não, bây cạnh máy bay, quân phục sườn xám, váy cưới tây trang, đồng phục học sinh, lễ phục giáo đường,…Tất cả cô đều muốn chụp.

Phó Hoài Ngôn nghe được kế hoạch của cô, cực kỳ đồng ý: “Nếu em thích, mỗi năm chúng ta đều chụp mấy bộ.”

“Được nha.”

Ngày tổ chức hôn lễ hôm ấy, thời tiết nắng đẹp, mây trắng bồng bềnh, bầu trời trong xanh đẹp như tranh vẽ.

Gió từ từ nhẹ nhàng thổi qua, cỏ cây hoa lá đung đưa trong gió, hương thơm thoang thoảng lan tỏa ra xung quanh thật sảng khoái.

Đường Thanh Ý mặc một bộ sườn xám màu trắng, tóc dài đen nhánh được búi lên, đội khăn voan trắng tinh, khuôn mặt tràn đầy ánh nắng ấm áp, nụ cười càng tăng thêm vài phần mềm mại, uyển chuyển

“Thanh Ý, hôm nay em thật đẹp.” Dương Tự háo hức nhìn cô.

Hôm nay, em gái kết hôn, Đường Tiêu Cảnh vừa xin nghỉ phép trở về, hôn lễ của hai người còn chưa kịp tổ chức.

“Chờ anh em nghỉ phép là sẽ đến lượt chị.”

Dương Tự hehe cười: “Thật ta chị đối với hôn lễ cũng bình thường, không có phải là thực chờ mong, dù sao cũng chỉ là cái quy trình thôi.”

“Em thật chờ mong nha.” Đôi mắt Đường Thanh Ý lấp lánh ánh sao, càng ngày càng sáng ngời, nhẹ giọng nói: “Em rất muốn thực hiện quy trình này.”

Đây là thứ mà đời trước cô không có…

“Nào, chị dâu đây sẽ nói cho em biết tiếp theo em sẽ phải làm cái gì.” Dương Tự hắng hắng giọng, nghiêm túc nói: “Cô Đường Thanh Ý, cô có nguyện cùng anh Phó Hoài Ngôn kết hôn hay không? Bất kể là giàu sang phú quý hay nghèo khó bần cùng, cô đều sẽ không bao giờ rời bỏ anh ấy….”

“Sau đó em trả lời đồng ý, rồi lại hỏi chú rể một lần nữa, hắn cũng trả lời ta nguyện ý, sau đó ở trên bục hôn môi, rồi hai người các ngươi sẽ đi xuống mời rượu.”

Dương Tự chớp chớp đôi mắt: “Trừ khi hai người có người trả lời không muốn, nếu không, quá trình này chắc chắn sẽ không sai được, chị đây đều đã sớm thuộc lòng.”

Đường Thanh Ý gật gật đầu, vỗ vỗ vai cô nghiêm túc: “Chị yên tâm đi, em sẽ mau chóng nói lại với anh trai rằng chị thật vội vàng muốn kết hôn rồi.”

“fuck you!!!”

Hôn lễ chính thức bắt đầu.

Đường Thanh Ý nắm tay Phó Hoài Ngôn, bước lên trung tâm sân khấu trong ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Người chủ trì cầm bài bắt đầu đọc: “Cô Đường Thanh Ý, có có nguyện cùng anh Phó Hoài Ngôn kết hôn không?”

Dương Tự ở dưới sân khấu nhướng mày, bất đắc dĩ cười cười, tiếp tục lắng nghe.

“Hãy để anh ấy làm chồng bạn, ở kiếp này hay kiếp sau đều nguyện ý được gặp nhau, đồng hành cùng nhau, nương tựa gắn bó, không bao giờ quên, không có sinh ly, không có tử biệt.”

Toàn bộ mọi người đều tĩnh lặng lại.

Bọn họ chưa bao giờ được nghe lời chứng hôn như này.

Đường Thanh Ý cũng ngần người, nhìn vào đôi mắt đen nhánh đối diện, một lần nữa cười rộ lên: “Con nguyện ý.”

Người chủ trì lại quay đầu hỏi Phó Hoài Ngôn, anh trịnh trọng gật đầu: “Con nguyện ý.”

“Thanh Ý, đây là lời hứa anh dành cho em.” Phó Hoài Ngôn nhẹ nhàng vòng tay qua ôm eo cô, đem cô ôm vào trong ngực, thì thầm bên tai cô: “Lần này, anh sẽ không bỏ lại em.”

Từ nay về sau, chúng ta sẽ không phải trải qua sinh ly tử biệt.

Cho đến khi hôn lễ kết thúc, khách mời vẫn đang thảo luận về lời chứng hôn của bọn họ.

Dương Tự cũng rơm rớm nước mắt chạy tới: “Là em rể thay lời sao? So với cái gì giàu sang phú quý hay hơn nhiều, chị muốn sao chép lại mấy lời này.”

Đường Thanh Ý không chút để ý: “Nếu như anh trai em đồng ý.”

Dương Tự hừ hừ: “Anh ấy làm gì có quyền quyết định ở đây.”

Đường Thanh Ý nhìn bộ dáng hờn dỗi của cô ấy, không nhịn được bật cười.

Cô cùng A Ngôn đời này gặp lại là có mối lương duyên của trong mơ, nhưng anh trai và A Tự là do duyên trời sắp đặt.

Thật tốt.

Địa điểm đi trăng mật đã sớm quyết định, họ muốn đi thăm các tòa thành ở ba miền bắc, trung, nam cũng như núi non sông nước quê hương hai người đều muốn thưởng thức.

Địa điểm thứ nhất là ở Hàng Châu.

Đường Thanh Ý ngồi trên máy bay, nhìn người bên cạnh, bóng dáng của anh phản chiếu trong đôi mắt trong veo của cô.

“A Ngôn, anh thích cuộc đời ở thế giới này không?”

Phó Hoài Ngôn khẽ gật đầu: “Thích.”

Bởi vì đây là một thế giới hòa bình, thịnh vượng, và bởi vì có em bên cạnh anh.

Đường Thanh Ý nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bầu trời xanh ngắt cùng biển mây vô tận hòa quyện trải dài phía xa.

Thế giới này, chúng ta cùng nhau đi xem, đi đi thôi!