Chạm Tay Vào Quá Khứ

Chương 42: Một vở kịch chính thức hạ màn




Đôi mắt Băng vô hồn nhìn khắp nơi. Lúc này đây nó mới sực tỉnh ra, có người đang bên cạnh mình. Ngẩng mặt lên khỏi đôi vai kia, nó áy náy nhìn người con gái trước mặt. Cảm giác xâu hổ khi thấy người đó là Dao. Mặc dù không làm gì sai nhưng khi để Dao chứng kiến cảnh tượng thảm thương này của bản thân, nó thấy có chút không thoải mái. Biết cô bạn đang thấy khó xử, Dao liền nói:

- Không phải ngại đâu. Tụi mình là bạn mà

Nghe Dao nói, nó nở nụ cười gượng gạo để xua tan không khí ngượng ngùng. Hai đứa cùng đỡ nhau đứng dậy, thanh toán tiền hàng và trở về nhà Băng. Trong suốt quãng đường đi, hai người đều im lặng. Chỉ đến khi về đến nhà, Dao cất tiếng nói:

- Cậu vào thay đồ đi, tớ đi nấu cho cậu cái gì ăn cho đỡ đói.

- Không cần đâu. Mình ăn rồi. – Băng đáp

Nói xong, nó quay vào phòng, lấy ra bộ quần áo để thay. Bước vào nhà tắm, nó giật mình khi nhìn hình ảnh của mình trong gương. Đầu tóc thì bù xù, có cậu còn xõa xuống trước gương mặt khả ái. Đôi mắt sưng đỏ lên vì khóc quá nhiều, quần áo thì lấm tấm vết bẩn do bụi bám vào. Nhìn bản thân lúc này trong gương thật sự không nhận ra Hàn Băng của mọi ngày. Hàn Băng hiện giờ lôi thôi, luộm thuộm đến kinh khủng. Chán nản với chính mình, nó tiến lại gần vòi hoa sen, bật nước. Từng giọt nước mát lạnh từ vòi sen xả xuống người nó, nước thấm dần từ đỉnh đầu cho đến chân, xua đi cảm giác khó chịu. Cứ thế nước lạnh làm ướt sũng người nó. Chìm trong làn nước ấy, Băng lại nhớ đến Ken. Nhớ đến hình dáng cậu mọi ngày và hình ảnh khi cậu cất bước rời đi. Bỗng chốc trái tim nó nhói đau. Cố gắng dùng nước lạnh kia xóa đi hình bóng Ken nhưng không được. Nó bất lực ngồi bệt xuống sàn nhà tắm. Sàn gạch lạnh giá cùng với nước lạnh thấm vào bộ quần áo mỏng manh trên người và len lỏi vào từng thớ da khiến Băng như lạnh buốt. Nhưng tất cả sự buốt giá ấy vẫn không thể khiến cho tâm trạng Băng nhẹ nhõm đi chút nào. Nó cứ thẫn thờ ngồi đó, lặng nhìn từng giọt nước rơi xuống mặt đất, bắn lên tí tách.

Băng cứ ngồi như vậy trong nhà tắm đến gần tiếng đồng hồ mới chịu đi ra. Lúc này Dao cũng cuống quýt lên vì lo lắng nhưng thấy nó không sao thì cũng yên tâm hơn. Hai đứa vẫn giữ không khí im lặng và đi vào phòng ngủ. Băng ngồi lên cái ghế ở gần cửa sổ, mắt thẫn thờ nhìn ra phía ngoài. Quỳnh Dao ngồi lên trên giường, nhìn chăm chú vào Băng. Ngồi một lúc mà không thấy nó lên tiếng, Dao mới cất tiếng hỏi:

- Bạn có chuyện gì vậy?

- Không có gì đâu? – Băng hờ hững đáp.

Nghe câu trả lời có ý né tránh của Băng, Dao có chút thất vọng. Cô đã từng nghĩ nó coi mình là bạn thân, có thể chia sẻ mọi chuyện. Nhưng đến bây giờ Băng vẫn chỉ im lặng. Khuôn mặt Dao thoáng chút trầm xuống. Cô cũng không muốn truy hỏi nữa, bởi có tin nhau thì mới có thể chia sẻ. Nhưng ngay khi Dao định nằm xuống thì Băng lại cất tiếng, giọng nói có phần nghẹn nghẹn:

- Cậu nghĩ Ken là người thế nào?

Nghe nó cuối cùng cũng chịu mở lời, Dao có chút vui vui trong lòng vì thực ra Băng vẫn coi mình là bạn. Nhưng khi nhắc đến Ken thì Dao cũng đã hiểu ra được lờ mờ câu chuyện. Nhưng cô không đáp lời nó ngay mà lại hỏi ngược lại Băng:

- Cậu yêu Ken? – Câu hỏi nhưng thực chất giống như một lời khẳng định.

Băng ngẩn người ra sau câu hỏi của Dao. Nó cũng đang tự đặt ra câu hỏi đó cho chính mình. Dường như nó đang cố gắng phủ nhận sự thật ấy nhưng không được. Càng cố phủ nhận thì nó càng thấy rõ thực sự trái tim nó đang hướng về đâu. Mãi sau, nó mới mấp máy môi nói với Dao:

- Có lẽ mình đã thực sự yêu Ken.

Nghe được câu trả lời của nó, Dao có chút ngạc nhiên bởi người con trai tên Ken kia luôn tỏ ra thờ ơ, lạnh nhạt với mọi thứ. Vậy mà Băng lại có thể bị một kẻ như vậy đánh cắp trái tim. Nhưng Dao biết tình yêu là thứ khó có thể nói thành lời, đã yêu thì đâu còn xác định được đúng sai, trắng đen nữa chứ. Nhưng lại nhìn nó ngơ ngẩn như kẻ ngốc ngồi đây Dao lại thấy thật xót xa và thầm trách Ken tại sao lại khiến nó thế này. Dao thắc mắc:

- Hai người đã xảy ra chuyện gì sao?

Băng không vội lên tiếng, chỉ chú mục nhìn ra ngoài cửa sổ. Nó cũng không hiểu tại sao mọi việc lại đi đến nước này nữa. Giọng nó như trực khóc cất lên:

- Ken nói cậu ấy và mình không cùng một thế giới. Hôm nay không phải lần đầu, cậu ấy đã từng nói với mình rất nhiều lần rồi. Nhưng mình thực sự không hiểu. Tại sao Ken luôn lấy cớ đó để tránh xa mình….

Dao trầm ngâm suy nghĩ câu trả lời của nó. Nhưng thực sự Dao chỉ là người ngoài cuộc, cũng không hiểu quá rõ về Ken. Chưa kịp cất tiếng hỏi tiếp, cô đã nghe thấy tiếng nói khe khẽ của Băng:

- Nhưng thực ra tớ cũng đâu có hiểu gì về cậu ấy. Cậu ấy xuất thân như thế nào? Bố mẹ là ai? Gia cảnh ra sao?... Tất cả mọi thứ về Ken dường như với tớ đều là con số không. Tớ không biết gì về Ken cả.

Không gian lại một lần nữa chìm vào im lặng. Chỉ còn tiếng động cơ chạy, tiếng thở khe khẽ,…Bỗng Quỳnh Dao lên tiếng:

- Thế cậu định từ bỏ sao?

Băng lắc đầu bất lực:

- Tớ không biết phải làm gì cả.

Lúc này Dao rời khỏi giường, tiến lại gần bên cạnh Băng. Cô đặt đôi tay lên bả vai nó, giọng nói có chút mơ hồ:

- Nếu yêu tớ nghĩ cậu không nên từ bỏ. Hãy thử cố gắng hết sức một lần xem sao. Nếu có thất bại thì cậu cũng sẽ không phải hối hận vì mình đã làm điều trái tim mách bảo.

Băng không đáp lời của Dao mà chìm đắm vào suy nghĩ. Nó nghĩ đến lời nói ấy của Dao. Nó nghĩ Dao nói đúng. Dù gì cũng phải thử một lần, nó không muốn tình yêu của mình bị chôn dấu mãi mãi. Hạ quyết tâm sẽ đi gặp Ken để nói rõ mọi chuyện xong, nó thở phào nhẹ nhõm.

Thấy Băng đã ổn định lại, Dao cười vui vẻ với nó. Đúng lúc này, Băng lên tiếng hỏi Dao:

- Chuyện của bạn với Hàn Phong sao rồi?

- Giải quyết ổn thỏa rồi. Cả hắn ta và mình đều không hợp nên chẳng có lí do gì để qua lại cả.- Dao cười tươi rói khi nghĩ đến việc đã giải quyết xong với Phong.

***************************

Tại cửa phòng bệnh, Hàn Phong lặng người. Cả người cậu cảm giác đợt sóng trào dâng, lạnh buốt. Đôi bàn tay Phong đang nắm chặt vào tưởng chừng như có thể bóp nát mọi thứ. Nhìn người phụ nữ đang ngồi tựa người trên giường bệnh kia mà cậu thấy thật kinh tởm. Kẻ mà cậu vẫn luôn kính trọng, gọi tiếng mẹ lại chính là kẻ đã lừa dối cậu. Phong thực sự không thể tin vào những điều mình nghe thấy nữa. Hóa ra tất cả những gì cậu biết chỉ là giả dối. Là bà ta bỏ cậu đi chứ không phải bố cậu khiến bà ta phải ra đi. Phong không còn kìm nén cảm xúc lúc này nữa. Trái tim cậu như đang bị bóp nghẹt, lúc nóng, lúc lạnh. Đôi chân Phong không biết đã vô thức bước vào phòng bệnh từ lúc nào. Chỉ đến khi tiếng cốc rơi vỡ bên trong cậu mới biết mình đang đứng đối diện với chính mẹ của mình. Không khí ở phòng bệnh lúc này thật đáng sợ. Bà Hàn mặt tái xanh lại, đôi tay run rẩy đến nỗi làm rơi vỡ chiếc cốc thủy tinh trên tay. Ông Hàn cũng vô cùng bàng hoàng, đứng bật dậy khi thấy Phong đi vào. Cả hai ánh mắt đều hoang mang khi nhìn Phong. Còn Phong thì lại như con thú bị tổn thương, ánh mắt tuyệt vọng, giọng nói đầy đau đớn như hét lên:

- Tất cả những gì các người vừa nói là sự thật.

Bà Hàn hoảng hốt rời khỏi giường bệnh, tiến lại gần bên Phong. Bà nắm chặt lấy đôi tay Phong, run rẩy, miệng chỉ lắp bắp vài ba tiếng:

- Phong,…mẹ xin lỗi.

Nhưng dường như cậu không nghe vào tai những câu nói ấy, cậu vung tay bà ra, giọng đầy oán hận:

- Là bà đã bỏ rơi tôi? Tại sao? Tại sao bà lại đối xử với tôi như vậy?

- Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi.- Bà Hàn chỉ còn biết lặp đi lặp lại câu nói ấy, vô vọng nắm lấy tay Phong.

Phong lạnh lùng hất tay bà đi. Cậu không thể chấp nhận được sự thật này. Cậu tức giận hét lên:

- Nếu hôm nay tôi không nghe được câu chuyện này, bà còn định giấu tôi đến bao giờ nữa?

- Phong, con bình tĩnh lại đi. – Ông Hàn bây giờ mới lên tiếng.

Nhưng Phong lúc này không còn nghe thấy được gì nữa. Cậu hất tay đang nắm tay mình ra, tức giận bỏ đi. Trước khi ra đến cửa Phong nói vọng lại:

- Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bà.

Bóng dáng Phong nhanh chóng khuất sau cửa phòng bệnh. Bà Hàn chân trần đuổi theo con nhưng không kịp. Bà ngã lăn ra sàn bệnh viện lạnh toát. Cùng với bộ quần áo bệnh nhân trên người lúc này trông bà thật đáng thương. Đôi mắt ngập tràn nước mắt, tóc hơi rối, miệng liên tục gọi tên con:

- Phong….Phong….