Sau vài tiếng đồng hồ tìm kiếm nhưng vẫn
không thấy một dấu tích nào cả. Nó và Ken mệt mỏi tựa người vào gốc cây
ngồi nghỉ. Từng giọt mồ hôi đua nhau lăn dài trên khuôn mặt cả hai. Mỗi
lần ngồi gần Ken là tim nó lại xao xuyến đến lạ. Băng đưa tay vào trong
túi lấy ra chiếc khăn trắng đưa cho cậu:
- Bạn lau mồ hôi đi này.
Ken không suy nghĩ nhiều đưa tay ra cầm lấy chiếc khăn. Hai tay bất giác chạm vào nhau khiến cho cả hai có chút lúng túng. Ken liền nhanh chóng
cầm lấy khăn tay và lau mồ hôi. Trong khi đó nó chẳng biết làm gì, cứ
cầm cây gậy trên tay và chọc chọc xuống đất đào bới. Cứ vậy không gian
lại chìm vào im lặng. Ngồi mãi mà Ken không nói tiếng nào, cuối cùng nó
đành lên tiếng trước:
- Ken, sao cậu không bao giờ cười vậy?
Ken quay người sang nhìn nó rồi nhanh chóng quay đi. Câu hỏi của Băng
thực lòng cậu cũng chẳng rõ. Chỉ biết rằng từ khi cậu nhận thức được thì bản thân đã vậy rồi. Nụ cười dường như là một điều gì đó rất xa xỉ với
cậu. Thấy Ken cứ im lặng, nó lại tiếp:
- Cậu phải cười nhiều vào chứ cứ thế này chẳng đẹp chút nào cả.
Lần này thì Ken chậm rãi cất tiếng:
- Cười….tớ không biết.
Nghe xong câu nói của cậu mà nó sock nặng. Có thật không vậy? Một con
người sinh ra ai chẳng biết khóc, biết cười. Vậy mà Ken lại nói không
biết. Nhưng bất chợt xen lẫn vào nó là cảm giác xót thương. Phải chăng
cậu đã trải qua quá nhiều bất hạnh đến nỗi nụ cười đã không còn hé trên
môi nữa. Bất giác nó cầm lấy bàn tay Ken, xoa nhẹ đôi bàn tay ấy, giọng
thủ thỉ:
- Tớ sẽ làm cho nụ cười của cậu trở lại.
Cảm nhận được hơi ấm nóng tỏa ra từ bàn tay nó, Ken chợt thấy hạnh phúc
lạ lùng. Lần đầu tiên người con gái ấy chủ động nắm lấy bàn tay của cậu, nó tạo cho Ken cảm giác an toàn, xua tan đi bao mệt mỏi của cuộc sống
này. Ken chẳng biết nói gì với nó. Chỉ một lời “cảm ơn” có lẽ là không
đủ để cậu đền đáp bao ân tình của Băng. Dù chưa một lần cứu mạng cậu
nhưng nó lại luôn là người bên cậu khi bản thân mệt nhọc, tuyệt vọng.
Chính vì thế cậu chỉ im lặng, lặng ngắm nhìn đôi tay nhỏ nhắn kia của
nó. Một lúc sau, nó mời rời bàn tay mình ra. Đôi má khẽ ửng hồng vì xấu
hổ, bàn tay cứ nắm chặt cây gậy chọc sâu xuống đất. Bất chợt chạm phải
vật gì đó cứng cứng khiến cây gậy đào gẫy đôi. Nó liền ngồi bật dậy,
dùng sức đào sâu xuống chỗ hố đất mình vừa chạm vào. Bất ngờ trước hành
động của nó, nhưng thấy Băng cắm cúi đào bới cậu cũng đoán ra phần nào.
Ken lại gần chỗ nó, bảo Băng lùi lại để cậu đào giúp. Với sức mạnh của
đấng nam nhi, chỉ trong chốc lát Ken đã đào đến chỗ vật cứng kia. Sau
khi lôi được vật đó lên khỏi mặt đất, cả nó và Ken đều chăm chú nhìn vào vật lạ ấy. Đó là chiếc hộp gỗ nhỏ được chạm khắc khá tinh tế. Trên mặt
hộp là khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp với núi, cây và sông. Các mặt
cạnh có khắc các hình đôi cánh đen. Chiếc hộp đó bị khóa bằng một ổ khóa cổ. Có vẻ như chiếc hộp đó đã bị cất dấu ở đây rất lâu rồi. Sau khi đảo mắt quanh cái hộp xong, nó đánh mắt sang phía Ken. Nó nhận ra được sự
hài lòng trong ánh mắt cậu. Có lẽ đây là đồ vật rất quý với Ken. Nó cũng mừng thay cậu khi tìm lại được đồ vật. Nó thấy Ken cúi xuống cầm chiếc
hộp lên. Cậu lần mò ổ khóa tìm cách mở nhưng đều vô ích. Bỗng Ken quay
sang nó nói:
- Cảm ơn.
Nó không nói gì chỉ mỉm cười đáp lại. Nhưng còn chưa kịp vui vẻ thì
trước mặt tụi nó là một đám người áo đen vây quanh. Băng hoảng sợ đứng
nép người vào cạnh Ken.
*******************************
Thiên Ân lang thang trên con đường vắng, đầu óc đang ngẩn ngơ suy nghĩ
về một ai đó. Bỗng có một bóng trắng đi vụt qua cậu. Thiên Ân hơi ngớ
người ra nhìn. Bất chợt bóng ấy quay trở lại gần cậu, giọng nói phấn
khởi:
- Thiên Ân, không ngờ gặp cậu ở đây.
Lúc này Ân mới nhận ra được hóa ra cái bóng kia chính là Quỳnh Dao-cô
bạn cùng lớp. Thiên Ân lịch sự mỉm cười chào hỏi. Cậu cũng không nói
thêm gì nữa mà quay người rời đi. Cảm giác hụt hẫng xâm lấn trong Dao.
Tưởng kiếm được người uống rượu giải sầu, ai ngờ người đó lại vô tình bỏ đi như vậy. Dao cũng không muốn níu kéo Ân nên chỉ nhìn bóng cậu xa
dần. Thiên Ân rời khỏi con đường đó, suy nghĩ không dừng lại ở người con gái vừa rồi mà lại hướng về Hạ Băng. Có lẽ cậu đã thực sự yêu người con gái ấy. Một tình yêu xa vời và sai lầm. Có hay chăng tình yêu ấy có thể trọn vẹn?
**************************
Đôi mắt Băng tràn đầy lo lắng nhìn đám người đối diện. Bọn chúng trông
thật kì dị. Giữa tiết trời này mà chùm áo choàng đen kín mít, trên tay
là những cây gậy bằng xương trắng toát hình đầu lâu, răng cưa. Nhưng có
điều nhìn bọn chúng rất quen, như đã từng gặp ở đâu đó rồi. Bỗng kí ức ở trường vụt về trong nó. Đúng, chính là lũ người đã giao chiến với Thiên Ân trong tối hôm đó. Vậy chẳng lẽ bọn chúng là người của Hàn Phong sao? Nó thắc mắc, lắc nhẹ cánh tay Ken hỏi:
- Bọn chúng là người của Phong sao?
Nhưng ngay sau đó nó nhận được cái lắc đầu của cậu, giọng cậu có gì đó không bình thường
- Bọn chúng còn nguy hiểm hơn.
Nghe thế tay nó bắt đầu run run. Ken đưa hộp gỗ cho nó cầm, trấn an nó:
- Yên tâm, có tôi ở đây rồi.
Nghe tiếng nói của Ken, Băng cũng thấy an tâm hơn. Nó nắm chặt lấy hộp
gỗ trên tay và đứng nép người vào gần Ken. Tay kia của nó được Ken giữ
chặt, cậu đang tìm cách đưa nó thoát ra khỏi vòng vây. Thấy vậy bọn áo
đen lao vào tấn công hai người. Ken một tay kéo nó lé đòn, tay kia thì
dùng sức tấn công bọn áo đen. Có vẻ như chúng rất mạnh. Ken phải mất rất nhiều sức mới tránh được chúng. Một bên bỗng tiến về phía nó, thấy vậy
Ken liền kéo nó sang bên, dùng chân đạp cho tên đó một phát. Nhưng hắn
vẫn không bị gì vẫn tiếp tục tiến lên. Lúc này Ken đã thả tay nó ra, cậu rút trong người ra một cây gậy bằng sắt nhỏ. Dùng cây gậy ấy đánh từng
tên một. Ken kéo nó lại gần một gốc cây nhỏ, bảo nó đứng im đợi. Sau đó
Ken quay lại tiếp tục đánh với lũ người kia. Bọn chúng ra tay rất thâm
độc, đòn nào đòn nấy đều trúng chỗ hiểm. Ken cũng rất nhanh, từng bước
di chuyển của cậu nhanh như gió, không thể thấy được. Ngay cả nó cũng
ngạc nhiên vô cùng trước kĩ thuật của Ken. Nhưng nó thấy vô cùng kì lạ,
sù bị trúng đòn của Ken nhưng chúng vẫn không sao, cứ như ma quỷ vậy.
Bỗng một bóng người khác xuất hiện. Nó ngẩn ngơ nhìn bóng dáng quen
thuộc kia, không ai khác chính là Thiên Ân. Ân cũng đang lao vào lũ
người ấy và tấn công. Chỉ có điều trên tay cậu là một thanh kiếm dài
sáng lóa. Nhưng chưa kịp nhìn diễn biến tiếp theo thì tay nó đã bị một
bàn tay khác nắm chặt và kéo đi. Nó hơi giật mình nhưng khi thấy chủ
nhân đôi bàn tay kia thì cũng yên tâm hơn, để mặc Ken kéo đi. Cậu cứ kéo nó chạy mãi, chạy sâu vào trong khu rừng. Đến khi không còn nghe tiếng
va chạm sắc lẹm của vũ khí nữa thì Ken mới rừng lại. Nó quay đầu nhìn về con đường vừa chạy, bây giờ chỉ còn lại lối sâu hun hút. Không nói năng gì, Ken kéo nó đi thêm một đoạn nữa. Đứng trước một căn nhà nhỏ thì cậu dừng lại. Bản thân nó thì vẫn đơ ra trước khung cảnh trước mặt. Một căn nhà gỗ nhỏ với khuôn viên khá rộng. Phía trước cỏ trải xanh rờn, có bộ
bàn ghế đá tọa lạc dưới bóng cây rộng lớn. Tất cả đều thật đẹp, nó cảm
tưởng như đang đứng giữa chốn thần tiên. Thấy Ken bước vào trong sân
nhà, nó cũng đi theo. Cảm tưởng bước trên nền cỏ thật dịu nhẹ, êm đềm.
Vừa đi nó vừa ngơ ngẩn ngắm nhìn ngôi nhà. Qủa thực nó chưa từng thấy
nơi nào đẹp như vậy. Nó thấy Ken ngồi xuống một gốc cây bên canh đường
đi. Cậu ngả người vào thân cây, để những cơn gió mát lùa đi giọt mồ hôi
trên trán. Băng không ngồi ngay xuống mà đi lại quanh quẩn khắp nơi, nó
đưa tay hứng những chiếc lạ nhẹ rơi xuống, cảm giác thư thái đến lạ. Sau khi đã chiêm ngưỡng xong khung cảnh, nó mới chạy lại phía Ken và ngồi
xuống. Ngồi dưới bóng cây cảm giác như được một ai đó ôm trọn trong
lòng. Nó lắc lắc cánh tay Ken, hỏi:
- Sao cậu biết được có nơi này vậy?
Ken nhìn nó một lúc, trên môi Băng vẫn còn nụ cười vương lại, giọng cậu nhẹ tênh:
- Nhà tôi.
Nó há hốc mồm ngạc nhiên, như không tin vào tai mình, nó hỏi lại:
- Nhà cậu?
- Đúng.- Ken khẳng định chắc nịch.
Thực sự nó không tin được. Nó đã từng nghĩ nhà cậu phải là một biệt thự
sa hoa lộng lẫy, cậu sống trong khuôn viên rộng lớn với người hầu kẻ hạ
như một công tử chính hiệu. Ai ngờ đâu Ken lại sống trong cánh rừng sâu
hút này. Nhận thấy được sự ngạc nhiên trên mặt nó, Ken hờ hững nói:
- Cậu còn nhiều thứ chưa biết về tôi đâu.
Nghe cậu nói nó cũng chỉ ngơ ngơ gật đầu. Đúng là nó chẳng biết gì về
Ken cả. Để tránh khỏi không khí ngượng ngùng hiện tại, nó liền đưa cho
cậu hộp gỗ vừa tìm thấy. Ken nhận lấy, đưa lên ngắm nhìn. Bất chợt một
cảm giác tức ngực xâm lấn bản thân. Ken buông tay khiến chiếc hộp rơi tự do, hai tay ôm lấy ngực, cúi gằm xuống nén đau. Chứng kiến sự việc bất
ngờ ấy, nó hơi hoảng sợ nhưng ngay sau đó lại gần, giúp Ken vuốt vuốt
lưng mong cơn đau nhanh chóng trôi qua. Dường như những điều bí mật đang dần được hé mở, những nỗi đau bắt đầu dâng trào…