Mưa rơi vào mặt nó buốt giá. Đôi bàn tay
đang đau nhói vì bị nắm chặt. Nó có cảm giác bàn tay như muốn rụng rời.
Đúng lúc đó, Ken quay xuống nhìn nó. Ánh mắt của cậu ôn hòa nhìn , tạo
cho nó cảm giác an toàn lắm. Tuy cậu không nói gì nhưng ánh mắt ấy đã
nói lên tất cả. Nó khiến Băng cảm thấy vững tâm hơn. Đúng lúc đó, nó
thấy Phong tiến càng ngày lại càng gần Ken hơn. Hắn nhếch miệng cười,
giọng nói mỉa mai, nhưng đầy đe dọa:
- Nếu bây giờ mày mở miệng ra cầu xin tao thì có lẽ còn được an toàn.
Nhưng Ken chẳng mảy may để tâm đến lời hắn nói, cậu lấy sức để đưa thân
người lên trên. Nếu là một mình thì có lẽ Ken đã dễ dàng thoát khỏi tình cảnh này. Nhưng bên dưới Ken bây giờ là Băng khiến cậu khó cử động hơn. Bỗng một cảm nhác nhói đau trên bàn tay phải. Ken ngẩng đầu lên nhìn,
bàn tay Phong đang đè chặt lên tay phải của cậu. Mặc dù cố gắng thoát ra nhưng không được, có vẻ hắn ta nhất quyết không để cậu lên trên. Tuy
nhiên, trong tình huống đó Ken vẫn rất bình tĩnh. Chứng kiến thái độ đó
của Ken chỉ khiến Phong thêm tức tối, hắn giận giữ nói:
- Nếu mày còn ngoan cố không cầu xin thì đừng trách tao ác.- Vừa nói
hắn vừa cầm con dao dưới đất lên. Ánh mắt nham hiểm nhìn Ken.
Ánh sáng từ con dao lóe ra khiến cho Băng hoảng hốt. Nhìn bàn tay huơ huơ con dao của Phong, nó lớn tiếng :
- Hàn Phong, anh đừng làm bừa. Nếu chúng tôi có chuyện gì thì anh sẽ không thoát được liên quan đâu.
Hàn Phong nghe nó nói câu ấy như được nghe câu chuyện cười. Hắn không
những không run sợ mà còn cười to hơn. Nụ cười đầy ma mị khiến cho Băng
lạnh người. Hắn không đáp lời của nó, mà nhìn chằm chằm vào Ken, giọng
nói mỉa mai vẫn không thay đổi:
- Vậy để tao xem mày ngoan cố được đến bao giờ.
Vừa nói, hắn vừa cắm con dao thẳng xuống bàn tay Ken. Con dao đâm vào mu bàn tay Ken đau nhói. Máu từ tay bắt đầu chảy ra. Mặc dù không thấy rõ
nhưng Băng thấy được màu đỏ mờ nhạt của máu. Bàn tay Ken bắt đầu run
run, cậu nắm chặt lấy tay nó hơn. Mặc dù vậy Ken vẫn không kêu ca lấy
một tiếng. Sự ngoan cố của Ken không chỉ làm Phong tức giận mà còn khiến hắn ngạc nhiên. Không ngờ Ken lại có thể chịu đựng được lâu đến thế.
Càng ngày hắn càng thích thú với trò đùa của mình. Nụ cười của hắn vang
vọng trong trời đất. Phong rút con dao ra khỏi bàn tay cậu khiến cho Ken khẽ run người. Băng cảm nhận được cái động người khẽ ấy của Ken mà tim
nó thắt lại. Chứng kiến Ken đau nó còn đau gấp bội lần. Còn lí do vì sao thì nó chẳng thể lí giải nổi. Phong chưa dừng trò đùa lại, hắn tiếp tục đâm con dao vào vị trí vừa rồi. Nhưng lần này hắn đâm sâu hơn, cảm giác như muốn xuyên qua cả bàn tay ấy. Máu cứ từng giọt nhỏ ra, thấm vào
thành lan can. Máu và nước mưa hòa quyện vào nhau tạo nên cảnh sắc ghê
rợn. Ken cố gắng rướn người lên, nhưng bàn tay phải đau nhói.Cậu chỉ còn cách cố gắng giữ chặt lấy bàn tay Băng. Sự hoảng sợ dường như đã dâng
đến tột cùng trong nó. Băng hoảng loạn, giọng nói lúng túng không nên
lời:
- Đừng…. Mau…Mau dừng lại…Đừng đâm nữa…
Phong càng thích thú hơn khi thấy sự hoảng loạn trong nó. Hắn nhìn đôi
bàn tay đang rướm máu kia của Ken, ánh mắt lộ lên rõ vẻ thú tính. Lúc
này nhìn hắn thật giống một tên tâm thần, càng thấy máu lại càng thích
thú. Rút con dao ra, đưa lên mũi ngửi thử. Sau đó hắn lấy tay quệt một
ít máu trên dao, đưa lên miệng nếm thử. Cái cảm giác tanh nồng sộc lên
mũi hắn. Cảm giác còn kích thích hơn cả uống rượu. Hắn nghe thấy giọng
van nài của nó:
- Tôi xin anh…..xin anh…dừng lại đi.
Nhưng hắn chưa muốn dứt trò chơi này. Hắn muốn nghe Ken cầu xin chứ
không phải nó. Phong muốn xem sự ngoan cố của Ken sẽ kéo dài được bao
lâu. Tiếp tục với trò đùa của mình, hắn đâm thẳng con dao vào bả vai
cậu. Cảm giác đau đến thấu xương. Ken hơi buông lỏng bàn tay nắm lan can khiến cho nó có cảm giác bấp bênh. Bàn tay nắm lấy tay nó hơi lỏng ra
nhưng ngay sau đó lại được bám chặt vào. Đôi môi Ken mím chặt kìm nén
cơn đau từ vết đâm. Cảm giác bàn tay phải đã không còn chút sức lực nào
nữa, nó như muốn tê liệt đi. Máu từ tay, từ vai chảy xuống bàn tay nó.
Cảm giác có chất lỏng nóng ấm đang trên tay mình. Nó nhìn dòng máu đỏ
đang từ từ chảy kia. Trái tim như bị bót nát, quặn thắt, đau đớn. Nỗi sợ hãi, hoang mang dâng đến tột độ. Nước mắt như kìm nén quá lâu đã trào
ra. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài xuống má nó. Đôi bàn tay nó
không còn chút xíu lực nào nữa như muốn buông ra. Nếu không phải là Ken
giữ lại thì nó đã rơi thẳng xuống kia. Ken nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài kia của nó mà cũng thấy xót đau trong lòng. Cậu quay đầu, nói
với nó:
- Không sao đâu.
Nhưng những lời ấy không thể vào tai nó. Bây giờ trong đầu nó chỉ có
hình ảnh máu chảy dài trên người Ken. Nó không muốn nhìn, không muốn Ken phải như thế. Mặc dù cố gắng không phát ra tiếng nhưng những tiếng nức
nở của nó vẫn phát ra khe khẽ. Nước mắt cứ thế đua nhau tuôn ra, hòa vào cơn mưa kia, lạnh lẽo. Đôi tay Ken ngày càng trĩu nặng, cảm giác như
sắp rơi xuống đến nơi. Máu vẫn cứ túa ra không ngừng, bàn tay nắm trên
thành lan can hơi động đậy, có sự dịch chuyển rất nhỏ. Chứng kiến sự
cứng đầu đến ngoan cố này, Phong càng bực tức hơn. Hắn rút con dao trên
vai Ken ra. Con dao vừa vung lên thì đã có giọng nói ngăn lại. Giọng
Băng đầy khẩn thiết:
- Tôi xin anh…. Đừng làm thế nữa….Tôi xin anh....
Giọng nói của nó bị tiếng mưa át đi khá nhiều nhưng vẫn nghe rõ được sự
lo lắng, sợ hãi. Mưa và nước mắt trộn lẫn thấm vào khóe miệng nó mặn
chát. Nhưng cái cảm giác ấy không thể xóa đi được sự hãi trong tâm khảm
nó. Giọng nó càng ngày càng nhỏ đi, dường như sự chịu đựng của nó đã quá giới hạn. Nó đang đau, đau đến không thở được nữa rồi. Những câu nói
của nó tuy nhỏ nhưng vẫn đủ lọt vào tai đối phương:
- Tôi xin anh… Ken đâu có thù oán gì với anh chứ?
Lần đầu tiên Phong được chứng kiến một cảnh sầu thảm đến nhường này.
Nhưng chỉ có người con gái kêu gào, còn người con trai kia vẫn rất tĩnh
lặng, chỉ có cặp lông mày nhíu lại vì đau đớn. Hắn như suy nghĩ gì đó,
quay đầu lại phía sau tụi nó, giọng nói mỉa mai nhưng hàm chứa sự khinh
bỉ:
- Vì sao tôi làm vậy ư? Vì con người hắn ta, một kẻ giả tạo. Chỉ là vẻ bề ngoài lừa gạt các người thôi, nhưng sâu trong con người đó là một
tâm hồn thối nát. Hắn cũng chỉ là một tên công tử nhà giàu dựa hơi cha
mẹ mà thôi……- Nhưng hắn chưa kịp nói hết thì đã bị tiếng động sau lưng
làm giật mình quay lại.
Trong chỉ có mấy giây Phong chìm đắm trong sự buộc tội Ken thì cậu đã
làm được rất nhiều việc. Bàn tay phải như muốn đứt lìa khỏi thân thể,
máu chảy xuống ngày càng nhiều. Ken cố gắng lấy chút sức lực còn lại để
đưa nó lên. Khi Phong vừa quay đi, Ken thì thầm gì đó với nó. Băng cũng
chỉ biết gật đầu đồng tình, bởi nếu không làm thì sẽ không còn cơ hội
nào nữa. Trong khi Phong vẫn đang nói thì Ken dùng sức nâng bàn tay trái đang nắm tay Băng lên cao với thành lan can. Cảm giác mỏi nhừ khiến cậu suýt tuột tay nhưng rất may vẫn có thể giữ lại. Cứ mỗi lần nâng lên một chút là cơn đau lại chạy dọc cơ thể cậu, đau đến nhức nhối. Ken vận hết sức lực dồn vào tay trái. Hơi khụy khủy tay phải xuống, lấy đà, cậu đưa nhanh tay trái cùng thân thể của Băng lên trên. Vừa đủ để Băng bám vào
thành lan can. Khi tay Băng vừa chạm được vào thành lan can cũng là lúc
cánh tay phải của Ken buông lỏng xuống. Mắt Băng như không chớp nhìn
cánh tay buông thõng kia của Ken. Hoang mang cực độ, nó không dám nghĩ
đến gì nữa, chỉ chú mục vào Ken. Cánh tay muốn đưa ra nắm lấy đôi bàn
tay kia nhưng không được. Bàn tay nó cứng nhắc, không thể di chuyển.
Nhưng Ken cũng đã nhanh chóng bám tay trái vào thành lan can. Chỉ trong
thoáng chốc, cậu lấy tay trái làm trụ đỡ lấy cả thân thể và lộn nhào lên trên. Khi vừa chạm đất, cậu nhanh chóng kéo tay Băng vào bên trong.
Cũng vừa lúc Phong quay ra. Ánh mắt lộ rõ từng tia máu, đôi tay nắm chặt đầy tức giận. Hắn không ngờ bản thân mình lại dễ dàng bị lừa đến như
thế. Không nói một lời nào, hắn cầm cây gậy dưới đất lên lao vào Ken.
Khuôn mặt Băng tái nhợt, thấm đẫm dòng nước mắt nóng hổi. Thấy tâm trạng Băng vẫn chưa ổn định, Ken nhẹ nhàng đặt nó ngồi tựa vào thành lan can. Sau đó cậu mới đứng dậy, đối diện với sự điên cuồng của Phong. Máu vẫn
chảy, rơi xuống nền đất lạnh lẽo, hòa vào nước mưa. Một luồng khí lạnh
bỗng lan tỏa trong Ken. Cậu cảm giác có chút gì đó không bình thường
đang diễn ra trong người. Khi cây gậy Phong vừa vung lên, Ken nắm chặt
lấy bàn tay đó của hắn. Cậu rút nhanh cây gậy của Phong, đánh mạnh vào
bụng hắn khiến Phong ngã lăn ra đất. Hành động của Ken diễn ra nhanh như chớp khiến hắn không bắt kịp. Đôi mắt Ken lúc này đỏ ngầu, hằn lên rõ
những tia máu. Kể cả Phong đã gục trên đất nhưng Ken vẫn không dừng lại. Cậu tiến lại gần hắn, cây gậy lại tiếp tục giáng thẳng xuống bụng.
Phong không còn kịp tránh nữa, cả thân người quằn lên vì đau đớn. Bất kể ai nhìn vào Ken lúc này đều không tránh khỏi giật mình. Cậu như một ác
quỷ thực sự muốn dẫm đạp chết người dưới đất kia. Bước qua người, Ken
tiến đến chỗ bàn tay vừa cầm dao đâm cậu của Phong. Không ngần ngại Ken
đưa chân mình giẫm lên bàn tay kia. Khuôn mặt Phong lúc này tràn đầy đau đớn, cả thân người run lẩy bẩy nhưng Ken không có ý định dừng lại.
Trong không gian rộng lớn, ngoài tiếng mưa rơi chỉ còn tiếng rên la nho
nhỏ của Phong.
Băng như chết sững khi chứng kiến một Ken như thế. Cậu như một con người khác vậy, tàn độc và nham hiểm. Mặc dù căm hận Phong nhưng nó không
muốn Ken cũng trở thành con người như vậy. Băng không nghĩ gì nữa, lấy
sức đứng dậy tiến về phía Ken. Nó chạm nhẹ tay mình vào cậu nhưng vẫn
không thấy Ken dừng lại, nó nói:
- Đừng làm thế nữa. Chúng ta đi thôi.
Nhưng đáp lại nó vẫn là sự im lặng cố hữu của Ken. Dường như cậu vẫn
đang chìm đắm trong sự thù hận của riêng mình. Thấy cậu không có ý định
dừng lại, Băng lúng túng không biết làm gì cả. Vừa lúc ấy, Băng thấy Ken cúi người xuống cầm lấy con dao. Cậu không nói năng gì mà chỉ đâm thẳng nó xuống đôi bàn tay kia của Phong. Thấy vậy, Băng vô thức ôm chầm lấy
Ken từ đằng sau. Nó ôm chặt lấy thân thể Ken, dựa sát vào người cậu,
giọng thì thầm:
- Dừng lại đi Ken.
Một cái ôm nhẹ nhàng từ phía sau khiến Ken choàng tỉnh. Cậu hơi dừng tay lại, nhìn người con gái phía sau mình. Cảm xác xao xuyến lạ lùng bủa
vây quanh cậu. Ken lại nhìn xuống hắn, đôi mắt đã dịu lại trong vòng tay kia. Thấy Ken đã buông lỏng con dao, Băng thấy an tâm hơn nhưng nó vẫn
chưa buông tay cậu ra. Chỉ thấy nước mắt bỗng rơi, thấm vào tấm lưng
vững trãi của Ken. Cảm nhận từng giọt lệ nóng hổi rơi trên lưng, Ken
quay người lại. Đôi bàn tay ấm áp lau đi những giọt nước mắt kia, đỡ nó
vào trong lòng mình và dìu nó đi. Bóng cả hai khuất dần sau cửa sân
thượng. Để lại bên ngoài cơn mưa nặng hạt và gió lộng từng cơn.