̉ chung
Miêu Nguyệt cùng Thiên Ngạo trở về. Hắn ra dấu cho cô lên trước còn mình về phía quầy tiếp tân nói gì đó.
Miêu Nguyệt trở về phòng, cô thả người lên giường êm nằm suy nghĩ. Thật sự có những điều cô không thể hiểu nổi. Thôi bỏ đi, giờ cô cần nằm nghỉ một lát. Hàng mi yêu kiều từ từ khép lại.
…
9:00 PM tại khách sạn
‘’ Cộc Cộc Cộc”
Tiếng gõ cửa vang lên làm cô mở mắt. Cô chán ghét âm thanh này, bất quá cô nên cố chịu đựng một chút.
Miêu Nguyệt lạnh lùng ra mở cửa, đôi mày hơi chau lại. Trước mặt cô không phải hắn mà là một cô tiếp tân.
-Tiểu Thư, thiếu gia nhờ tôi mua giùm cô vài bộ đồ để thay – cô ta vừa nói vừa đưa cho túi đồ cho cô.
Ánh mắt đầy khó hiểu, Miêu Nguyệt nhìn cô tiếp tân xinh đẹp cười tươi:
-Tiểu thư, thiếu gia trước giờ chưa có quan tâm ai như thế đâu. Xem ra… cô là người rất quan trọng với cậu ấy đấy.
Cái gì mà quan trọng? Không phải hắn lợi dụng cô sao? đang cố ý đả thương tâm hồn cô để hoàn toàn phục vụ hắn à? Cô còn chưa ngốc đến mức đó. Miêu Nguyệt đón lấy túi đồ, gật nhẹ đầu tỏ ý cảm ơn rồi trở vô phòng.
Cô hiếu kì mở túi đồ to đùng ra xem thử. Không phải chứ? Tính mua để cả khách sạn này mặc sao? mà khoan,… sao toàn là đồ rất nữ tính nha. Miêu Nguyệt đanh mặt lại, cô thật không thích hợp vớ những thứ đó. Hơn nữa,.. cô đi hơn một ngày mà cũng không báo gì lại với tổ chức.. e rằng khi trở lại sẽ bị trách.
Miêu Nguyệt đưa tay lên xoa trán rồi đi vào phòng tắm. Thật là một ngày phiền phức
…..
Trong chiếc khăn tắm quấn quanh người cùng mái tóc còn ướt buông xuống, Miêu Nguyệt chân trần bước ra. Đập vào mắt cô là hình ảnh khó diễn tả: Thiên Ngạo thản nhiên vắt chân ngồi nhìn cô.
-Anh vào đây khi nào? – Cô tức giận hỏi
Hắn chỉ nhún vai đáp trả, miệng cười tà mị.
-Không khóa cửa. May cho em tôi là người tốt… nếu gặp kẻ khác không biết ….– Thiên Ngạo cố ý kéo dài lời, đưa mắt nhìn cô.
Đoạn, cô nhếch môi
-Anh nói xem, không biết thế nào? Hửm?
Hắn bật cười, quả đúng là người con gái của hắn:
-Không biết liệu kẻ đó chết với bộ dạng ra sao.
Khóe môi cô hơi cong lên nụ cười tự mãn. Bất quá, hắn qua đây làm gì,cô không rảnh nói với hắn, cô còn phải ngủ. Mai cô nên trở về rồi, nếu hắn không về cũng sẽ trốn đi.
-Anh qua đây có chuyện gì?
-Không có gì… muốn gặp em thôi
Miêu Nguyệt mặt bốc hỏa:
-Anh mau trở về đi, tôi cần nghỉ ngơi
-Tôi muốn ngủ lại đây…ngủ cùng em –Thiên Ngạo mặt không đổi sắc, tay chỉ chỉ vào chiếc giường độc nhất trong phòng, khóe môi cong cong yêu mị.
Miêu Nguyệt phẫn nộ đến nỗi muốn lao vào bóp chết hắn. Hắn có tư cách gì đòi ngủ cùng cô a.
-Anh còn không về, tôi lập tức không để anh sống yên đấy.
Nam tử đó không hề tỏ ra sợ hãi ngược lại nụ cười ngày càng rõ hơn. Cô thực sự không chắc có thể thắng hắn. Bí ẩn như hắn không biết rằng có khi là kẻ giết người không chớp mắt cũng nên.Nhưng… sao cô có thể ngủ chung với hắn chứ. ( Tác giả: *cầm máy quay* không sao đâu chị. Anh chị còn chưa nhanh H thế đâu
Thiên Ngạo:*cầm chủy thủ kề cổ*. Cô liệu hồn đi. Sao chậm chạp thế hả?
Tác giả: *rón rén*
Thấy bộ dạng của cô, hắn hơi nhăn mày:
-Em tính mặc thế sao?... Tôi cũng không ngại ngắm đâu
Miêu Nguyệt liếc xuống mình, cô thật quên luôn nha. Đáng chết! không hiểu sao khi đối diện với hắn đẳng cấp của cô bị tụt hạng một cách trầm trọng. Miêu Nguyệt tay vớ đại bộ đồ liền trở vô phòng tắm.
.------------------------------------ 30 phút sau ------------------------------------------------------
Thiên Ngạo tay đan vào nhau, dáng vẻ chờ đợi. Thay đồ có cần lâu như vậy không? Hắn khẽ thở dài rồi buông người xuống giường, vừa lúc đó Miêu Nguyệt cũng bước ra. Thiên Ngạo…. Đơ toàn tập. Hốt nhiên, hắn cười cực sảng khoái
Miêu Nguyệt trong bộ đồ con thỏ hồng cực dễ thương.
Hắn cười cái gì chứ? Bộ khó coi lắm sau. Ban nãy trong phòng tắm cô thật không dám ra ngoài. Thứ này chẳng hợp với cô tí nào a. Rốt cuộc cô không thể ở mỏi trong đó nên đành mò ra vậy. Hoắc Thiên Ngạo! Nếu không phải đang cần anh thì có chết cô cũng sẽ biến anh thành tro.
-Em..à..ừm trông có vẻ khác?- Thiên Ngạo khoanh tay trước ngực, cư nhiên ngắm nhìn con thỏ hồng trước mặt. Hắn ta cũng không có dặn cô tiếp tân nên… mà thôi. Như vậy cũng thích mắt.
-Anh mau cút về cho tôi – Miêu Nguyệt đanh giọng, mặt đổi thần sắc
Thiên Ngạo không hề có ý định di chuyển, mặt dày ngồi tại chỗ. Cô lúc này máu dồn lên não, nhất thời tung cước lao về phía hắn. Nhưng hắn chẳng phải kẻ tầm thường, lộn nhào tránh đòn đồng thời nhân lúc cô chưa kịp thu cước hắn nhanh tay khóa tay cô, ôm chặt, vật xuống giường. Miêu Nguyệt dùng toàn bộ sức bình sinh dãy bỏ đều vô hiệu, càng cố thoát hắn càng xiết chặt. Bất lực, cô đành thả lỏng mà nghĩ cách, đấu võ không lại cô nên đấu trí vậy.
Hắn vươn tay tắt điện, đèn ngủ màu trắng mờ trang nhã thắp lên, tiếng sõng vỗ như tiếng nhạc êm đưa người chìm vào hảo mộng. Thử hỏi giữa phong tình như vậy, nằm trong lòng một người khác giới, hơn nữa lại là người bản thân thấy thú vị thì có ai kháng được sự động tâm. Miêu bắt đầu cảm nhận thấy hơi ấm tỏa ra từ lồng ngực của hắn, thật ấm áp. Dần dần sự tủi thân lên đến cực độ, lại khiến cô không cầm được mà khẽ dụi dụi vào ngực hắn. Bất quá lúc đấy Miêu Nguyệt dường như trở thành đứa trẻ nhỏ không lo âu, còn Thiên Ngạo đương nhiên không có ý kiến, đôi môi đỏ mọng quyến rũ kia liền cong cong.