Chạm Tay Vào Hạnh Phúc (Miêu Nữ)

Chương 23




̉a Thiên Ngạo

Miêu Nguyệt từ phòng tắm bước ra, thật thoải mái, giờ cô cũng không cần phải giấu diếm khuôn mặt thật của mình khi ở gần hắn. Cô bước đến bên cửa sồ, ngắm nhìn cảnh biển buổi chiều tà…

“Cộc cộc cộc”

Tiếng gõ cửa vang lên, Miêu Nguyệt nhăn mặt, khỏi cần suy nghĩ cũng biết kẻ đang gõ cửa là ai. Cô cười lạnh,nhất quyết không mở cửa.

“Cộc Cộc Cộc”… lần thứ hai rồi lần thứ ba cũng không thấy động tĩnh gì.

-Nếu không em không mở cửa thì đừng có hối hận – giọng nói từ bên ngoài vọng vô

Miêu Nguyệt hừ lạnh một cái rồi bước đến mở cửa, Thiên Ngạo này tuyệt đối không nói xuông, cũng chẳng biết hắn sẽ làm gì nữa. Cô mở ra cửa ra, đập vào mặt cô là nụ cười mang tính chất sát nhân, nhưng càng nhìn bản mặt đó cô lại càng ức chế.

-Có chuyện gì? – Miêu Nguyệt lên tiếng

-Cầm lấy… tối nay em cần đi cùng tôi, lát nữa tôi sẽ qua đón em. – Thiên Ngạo đưa một túi đồ cho Miêu Nguyệt.

Chợt hắn nhăn mặt khi nhìn cô bây giờ. Miêu Nguyệt không mặc gì cả, chỉ có chiếc khăn tắm trắng quấn quanh người, điều đó tôn lên làn da trắng ngần mịn màng cùng những đường cong tuyệt mĩ. Mái tóc còn chưa khô vương xuống bờ lưng mềm mại. Thiên Ngạo liếc xuống bộ ngực của cô , khóe môi cười gian mãnh.

-Hơi nhỏ nhỉ?

Miêu Nguyệt mặt lập tức tối xầm. Tên này đã ngang nhiên ăn đậu hũ của cô, nhìn cô như vậy giờ lại còn bình phẩm sao, chán sống rồi phải không. Miêu Nguyệt vung đấm đánh thẳng mặt hắn nhưng Thiên Ngạo lập tức tránh được. Hắn ta nhanh nhẹn ghé sát tai cô

-Ờ gần tôi thì thường xuyên mặc thế này nhé! ( OMG) rồi lập tức rời đi

Miêu Nguyệt mặt đỏ lên vì vì tức vừa vì…. Do cô không có đồ thay, cũng không thể mặc đồ ướt. Hoắc Thiên Ngạo, cô nhất định không cho hắn sống yên. Hậm hực nhìn hắn đi khuất cô liền ném túi đồ lên giường, thả mình xuống giường đánh một giấc.



Khi tiếng gõ cửa đánh thức cô dậy, cô mới nhăn nhó ra mở cửa, cô thích ở một mình là lí do này, cô không thích bị ai khác làm phiền.

Thiên Ngạo trong bộ comple màu bạc, toàn thân hiện lên khí chất bức người. Giờ có thể nhìn hắn như thế nào đây? Là vẻ đẹp của ác quỷ hay thiên thần? Sống mũi cao kiêu ngạo, mâu quang xanh biết mê li, tóc bồng thu hút, môi mọng quyến rũ… bất giác cô bị đứng hình vài giây

-Nhìn cái gì… em còn chưa thay đồ- Thiên Ngạo cau mày nhìn Miêu Nguyệt vẫn trong chiếc khăn tắm

Cô bình thảnh thốt ra một câu: “ Chưa” mặt đưa lên thách thức

Con nhỏ này, dám không nghe lời hắn, Thiên Ngạo tức giận nhìn cô. Nhưng thôi, không nên chấp những chuyện vặt vãnh.

-Nhanh lên, tôi cho em hai mươi phút. – Hắn ta thảnh nhiên ngồi xuống giường, vắt chân chờ đợi

-Anh không đi ra… tôi thay kiểu gì

-Thì cứ tự nhiên đi

Miêu Nguyệt thật muốn giết chết hắn luôn nha. Bất quá, cô phải nhịn, phải nhịn. Miêu Nguyệt với tay lấy túi đồ ban nãy hắn đưa, cô còn chưa xem trong đấy là thứ gì nhưng đều đoán được chắc là đồ dạ tiệc. Không ngoài dự đoán, một bộ váy dạ hộ màu tím. Bộ váy được thiết kế tinh xảo, phần áo váy được phối ren cùng đá kim sa đen. Tà váy phủ dài sang trọng. Váy được thiết kế lộ lưng trần, nhìn qua thanh thoát mà sang trọng. Bên trong túi đồ còn một hộp trang điểm toàn nhãn hiệu nổi tiếng và đôi dày bạc,

Miêu Nguyệt hơi cau mày, nếu bộ này hắn chọn thì có vẻ hắn cũng khá có khiếu thẩm mĩ. Cô cầm túi đồ bước vào nhà tắm. Miêu Nguyệt ở trong đó tự kỉ vài phút, cô cũng không đến nỗi nha. Bộ váy tôn hết những nét đẹp của cô. Miêu Nguyệt thuận tay búi bừa tóc, cô không biết làm những thứ này, sau đó lấy một chiếc kẹp được thiết kế từ đá phấn hình bươm bươm gắn lên tóc. Cô liếc sang mớ dụng cụ trang điểm lộn xộn. Trét những thứ đó lên mặt sao,cô không quen. Sau đó liền bước ra ngoài.

Thiên Ngạo liếc nhìn đồng hồ, mười phút nữa, Hắn định thả người xuống giường thì lập tức khựng lại bởi người con gái phía trước. Miêu Nguyệt trong bộ váy này lộ hết vẻ đẹp thiên thú, tóc búi rối tự nhiên, tùy ý mà quý phái. Khuôn mặt không hề có tí phấn son. Đôi dày bạc kiêu sa. Khóe môi hắn liền hiện ý cười.

-Chọn màu này sao? – Miêu Nguyệt nhìn hắn, tay chỉ vào người mình.

-Ừ… tôi thích màu này,màu mắt của em. Hắn trả lời, thanh âm nhẹ nhàng ấm áp.

Miêu Nguyệt hơi sững lại vì câu nói này, mắt cô có gì đẹp chứ, đôi mắt của chết chóc, của đau khổ, của cô độc và cả của … thù hận.

Thiên Ngạo chợt đứng dậy, kéo tay cô ra ngoài

-Đi thôi, sắp đến giờ rồi.

Trên chiếc ferrari đỏ chói, có thể nói là một cặp nam nhân nữ tử mang vẻ đẹp thiên tiên.