Bước xuống xe bus, Miêu Nguyệt cảm thấy như được giải thoát, cô ghét nhất là đy xe bus, chật chội, chen lấn,. Nhưng hiện tại cô đang đóng vai một học sinh bình thường mới chuyển đến, không thể phô trương đi môtô được. Xốc chiếc ba lô lên vai cô bước đến cổng trường Sky. Miêu Nguyệt nhìn lên tấm biển to màu lam, khẽ cười lạnh.
-Sky ư? Bầu trời ư? Được, tốt lắm…
Rồi cô bước vào trong trường. Sky là ngôi trường nổi tiếng toàn quốc, trường dành cho con nhà giàu, quý tộc…còn lại là những học sinh suất sắc mới được vào.
Bước vào sân trường, hàng nghìn con mắt chằm chằm nhìn cô, Miêu Nguyệt vẻ mặt lạnh như băng, không cảm xúc cũng chẳng quan tâm đến những kẻ đang dèm pha mình. Khẽ liếc xuống thân mình chốc lát, cô cười đắc ý. Không tồi, khuôn mặt đã được cô dùng thuật dịch dung, trong thật bình thường, vật dụng balô, sanđan, khăn quàng cổ lại chẳng đáng nói đến, quả thực rất không hợp với ngôi trường sang trọng này.
Miêu Nguyệt hơi cúi mặt xuống bước thẳng vào dãy 11, cô sẽ học 11b3, bác Thiết Đồng đã sắp xếp cho cô như vậy. Đang bước mau thì cô va phải một người, một tiếng hét vang lên cùng với một lực mạnh xô cô ngã xuống
-Con nhỏ xấu xí này ở đâu chui ra vậy, mày không có mắt à?- Cô tiểu thư vừa bị cô va vào tức giận quát lên
-Tôi xin lỗi- mặt vẫn lạnh băng, Miêu Nguyệt hơi cúi đầu rồi vội bỏ đi
Cô tiểu thư lúc nảy hung hăng kéo cô lại
-Mày đụng tao xong liền bỏ đi như vậy sao? ở đời đâu có chuyện dễ dàng như thế?
Cô ta vừa nói vừa cười đểu bước đến trước mặt Miêu Nguyệt, vuốt khuôn mặt cực bình thường của cô, lùi lại một bước, cô ta vung tay tát mạnh vào mặt cô
*Chátttttttt* ậm thanh chói tai vang lên, khuôn mặt Miêu Nguyệt hiện rõ năm đầu ngón tay trắng bệch, rồi dần dần chuyển sang đỏ chót. Miêu Nguyệt tay nắm chặt lại, cố gìm lại cơn tức giận của mình. Nếu cô không phải đang trong thân phận của một học sinh bình thường thì bây giờ cô tiểu thư kia đã sớm tan xác rồi. Nhưng trong thân phận bây giờ, cô không thể, cũng không muốn gây nổi bật, sợ ảnh hưởng đến đại sự của cô sau này. Cô nhịn, phải nhịn
Miêu Nguyệt hít một hơi thật sâu, vẻ mặt liền trở lại lạnh lùng, đứng dậy xoay người bỏ đy. Cô mới chỉ bước được vài thì lại có người chặn đầu mình, lại là một đứa con gái
-Muốn bỏ đy à, mày mơ đy – cô ả xô Miêu Nguyệt lại về phía cô tiểu thư kia., Thảo Mạt, giao lại cho cậu đó!
Miêu Nguyệt cười lạnh một tiếng. Đúng là lũ cặn bã, trường học như một vũ trường cho những con khỗng tước tranh dành nhau khoe sắc, sẵn sàng hạ bệ đối thủ để nổi bật mình
Thấy vẻ mặt khinh thường của Miêu Nguyệt, Thảo Mạt – cô tiểu thư lúc nãy tức tối hét lên
-Mày còn dám cười đểu à, mày to gan lắm, được, hôm nay bổn tiểu thư cho ngươi biết giám chọc giận ta sẽ phải trá giá - ả phất tay về phía sau, một đám con gái nhìn cô cười khinh miệt chậm rãi bước lên, bẻ tay rắc rắc
Miêu Nguyệt có thể cảm nhận được hành động tiếp theo của bọn họ, nếu như không đang đóng vai, có 100 đứa như thế này cũng không hề hấn gì, bọn họ chả là gì đối với cô đã từng học võ 13 năm trời, 13 trải qua các kì huấn luyện ác nghiệt. Nhưng bây giờ, thật không thể, cô không thể phản kháng. Một chút lo lắng, cô chau mày, tay nắm thật chặt.
-Đánh nó cho tao- Thảo Mạt hét lên, đồng nghĩa với việc cả đám con gái phía sau bổ nhào vào cô như bầy quạ rỉa mồi.
Đứa thì nắm tóc cô giật liên hồi, đứa tát thẳng mặt, đứa đá mạnh vào người cô. Đau đớn ập đến, cô cắn răng không hé một lời. đầu đau buốt, 2 bàn tay nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt, máu theo đó chảy khắp bàn tay.”được lắm, khi dễ ta, các người dám khi dễ ta, rồi sẽ phải trả giá đắt. “