… tại gara của trường
-Lên xe đi
-Em về xe bus
-Lên đi – Hoàng Vũ tức giận hét lên
-Chúng ta không nên gây chuyện
-Không phải em cũng đã gây rồi sao?
-Anh …em không nói với anh nữa.
Miêu Nguyệt định bỏ đi thì anh kéo tay cô lại
-Lên xe đi, anh có chuyện muốn nói – Hoàng Vũ nhẹ giọng xuống
Cô yên lặng nhìn anh, ánh mắt đen tuyền kia chứa đựng sự buồn phiền. ( ăn giấm chua thì có ^^). Cô biết anh sẽ giận, nhưng mà… sao lại lớn tiếng với cô thế chứ?
Cô bước đến chiếc NCR Macchia Nera ( mô tô khủng thế giới), bám vai anh một bước nhảy lên xe. Quay lại đội mũ bảo hiễm cho cô, anh gạt chân chống, tức thời rồ ga phóng thẳng một đường ra khỏi trường với tốc độ kinh hoàng, khiến cả trường trố mắt ra nhìn. Trên sân thượng, một thân ảnh đang nhìn họ cười, nụ cười thật lạnh.
Chiếc môtô xé gió lao vút ra đường,tốc độ dường như càng ngày càng nhanh. Có lẽ anh muốn đem hết tất cả những khó chịu ban nãy vào tay lái, khuôn mặt thiên sứ bị sự lãnh khốc bao phủ, trong ánh mắt chỉ còn là một đường thẳng băng.
Miêu Nguyệt ngồi phía sau cảm thấy khá áy náy, nhưng anh cũng không nên như thế, từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ nổi nóng với cô như thế này. Nhưng, vì sao cô lại cảm thây vui vui? Có phải anh đang ghen không nhỉ? Một dòng cảm xúc ấm áp trào lên trong người cô. Miêu Nguyệt khẽ cười, vòng đôi tay mảnh khảnh của mình ôm nhẹ thắt lựng anh, tựa cằm xuống vai anh, mắt nhìn phía trước hỏi:
-Anh bảo có chuyện gì muốn nói với em?
Hành động của cô làm cho anh nhất thời sững người, tuy đây không phải lần đầu cô ôm anh như thế. Nhưng khi trước là lúc cả hai còn nhỏ, lớn lên cũng không còn những lúc thân mật thế này nữa. Hoàng Vũ cảm thấy trái tim mình như thắt lại, bất giác khuôn mặt đang cau có kia giãn ra, khóe môi vút lên một đường cong tuyệt mỹ.
-Này… em đang hỏi anh mà? – Thấy anh không trả lời, cô đập vai anh một phát.
-Ừ…không có gì, anh muốn hỏi … hắn đưa em đi đâu?
-Bí mật – không dư thừa, chỉ có hai từ, nhưng đủ làm cho tim anh nhói lên
-Tại sao
-Không sao…là em đã hứa giữ bí mật cho hắn- cô thản nhiên trả lời
-Ngay cả anh?
-Ừ…
Không nói thêm gì nữa, anh một mạch phóng thẳng, mọi chướng ngại vật, người đi đường đều bị anh vài giây lách qua, sao lại thế chứ? Cô lại có bí mật không nói vối anh, hơn nữa, Thiên Ngạo, lại là bí mật chung của hai người ( chua thế.. haha).
Mọi người xung quanh, người đi đường đều một phen hoảng hồn. Vật gì vừa chạy qua họ vậy?
8:00 PM
Tại mật thất Thiết Gia
Hoàng Vũ một mạnh phóng thẳng vào phòng mình. “Rầmmm”.Cánh cửa bị đóng lại một cách thô bạo. Liễu Uẩn cùng Triệu Tuấn há hốc nhìn anh. Miêu Nguyệt phía sau nhẹ nhàng bước đến. Liễu Uẩn cùng Triệu Tuấn nhất thời chuyển ánh mắt ngi hoặc sang cho cô. Cô chỉ nhún vai tỏ vẻ vô tội rồi ngồi xuống bàn cà phê.
-Này… có tai họa lớn à? – Triệu Tuấn bước lại gần, nhăn mặt hỏi cô
-Ai mà biết
-Ít thấy Hoàng Vũ lại tức như vậy nha…- Liểu Uẩn tinh nghịch nói
-Vô duyên vô cớ- cô nhấp một ngụm trà, lạnh lùng trả lời
-Cái gì mà vô duyên vô cớ, không phải em cho cậu ấy ăn dấm chua đấy chứ?haha
Tin..tin..tin
Đang nói chuyện thì đèn báo trên đồng hồ của cả ba người đều phát tín hiệu.
-Ây za! ông chủ muốn gặp chúng ta rồi- Triệu Tuấn thở dài
-Đi thôi
Cả ba cùng đứng lên, bước vào thang máy lên nhiệm vụ. Hoàng Vũ cũng vừa đi ra, đèn báo của cậu cũng phát tín hiệu. Xem ra lần này có nhiệm vụ lớn à nha.
…Phòng nhiệm vụ
Bốn người cùng bước vào phía trong, trước mặt họ là Ông Thiết Đồng cùng Thiệu Liên.
-Hoàng Vũ, Triệu Tuấn, Liễu Uẩn, Miêu Nguyệt, mọi người bước lên đây- thanh âm lãnh đạm, ông Thiết Đồng hướng bọn họ nói
Cả bốn đồng thời cùng bước lên, nhìn chăm chú ông, dường như mọi người đều hiểu được nhiệm vụ lớn họ sắp nhận. Khuôn mặt đều lạnh lùng không hề có chút cảm xúc nào
Thấy đã ổn định, ông Thiết Đồng nói tiếp, giọng đầy cừu hận.
- Nghe rõ đây, vụ ám sát ông Khải Đình, cũng là ân nhân của mọi người do 8 người cùng tham gia. Vương, Thái, Lâm, Văn, Quốc, Ân, Minh, Phan.Tôi muốn các cậu nhớ rõ 8 người này, đưa họ tới địa ngục.
Thanh âm lãnh khốc, đầy cừu hận, Ông Thiết Đồng hướng mọi người nói. Dứt lời, trên màn ảnh hiện rõ chân dung 8 người, nhìn mặt nhân hậu có, gian xảo có, lạnh lùng cũng có.. nhưng tất cả dù thế nào cũng phải chết.
Mười ba năm nay, cô chờ mười ba năm nay là vì ngày này, thật không ngờ cái chết thương tâm của ba mẹ cô là do những 8 người làm. Được lắm, cô sẽ cho cả nhà họ tan cửa nát nhà, cho họ biết cảm giác mất đi người thân là như thế nào. Miêu Nguyệt tay nắm chặt thành nắm đấm, đôi mắt thần bí nhìn chăm chú vào những bức chân dung.
….
- Thiệu Liên – Ông Thiết đồng khẽ gọi
- Rõ! – Thiệu Liên bước xuống phía dưới bốn người, đưa mỗi người một khuyên bạc
Chiếc khuyên bạc tinh xảo giống như hôm cô cùng Hoàng Vũ đeo, chỉ là hiện giờ có thêm sáu viên đá nhỏ với sáu màu khác nhau
- Mọi người đều đang cầm trên tay chiếc khuyên bạc, cũng là thiết bị liên lạc với nhau, sáu màu của sáu viên đá tương ứng với từng người. Màu đen là ông chủ, màu trắng là tôi, màu đỏ là Hoàng vũ, Tím là Miêu Nguyệt, xanh là Triệu Tuấn và vàng là Liễu Uẩn. Khi cần liên lạc với đồng đội, mọi người chỉ cần nhấn vào viên đá tương ứng, lập tức sẽ được kết nối. – Thiệu Liên vừa giơ một khuyên bạc lên vừa giải thích
Cả bốn người nhất tề nhìn nhau cười. Thế này thì tốt rồi, không cần phải chạy lung tung kiếm nhau nữa.
-Chiếc đồng hồ trên tay mọi người là máy ghi âm, đèn pin, bộ định vị,bộ hẹn giờ, nó sẽ giúp mọi người rất nhiều. Đó là 2 thiết bị chính, còn các thiết bị còn lại mọi người đều đã dùng qua, một số tôi sẽ nói sau- Thiệu Liên nói
Ông Thiết Đồng nãy giờ yên lặng giờ bước lên phía trước lên tiếng.:
-Mọi người kể từ bây giờ chính thức trở thành thiếu chủ của nơi này Nhớ,làm việc đều vì mục tiêu chính, lãnh khốc, vô tình chính là điều cần có của mỗi sát thủ. Tuyệt đối, không bao giờ được mềm lòng.
-Rõ… Cả bốn người cũng đồng thanh đáp, tràn đầy nhiệt khí
-Tài năng riêng biệt của mọi người ta đều rõ, nhưng bây giờ cần thông báo và thống nhất lại cho tất cả mọi người. Đi thôi..chúng ta xuống phòng luyện tập – ông Thiết Đồng khẽ gật đầu, nhìn họ lãnh đạm nói, rồi bước vào thang máy. Thiệu Liên, Hoàng Vũ, Triệu Tuấn, Liễu Uẩn, Miêu Nguyệt. năm người bọn họ cũng bước vào theo