Chậm Rãi Tiên Đồ

Chương 9: Tầm đạo




Tiêu Dao tiện tay cầm một ngọc giản trên quầy hàng lên, sử dụng thần thức xem xét. Phàm là ngọc giản dùng để giao dịch hay buôn bán đều bị quán chủ đặt cấm chế, chỉ có thể xem một phần nội dung, chờ sau khi thanh toán linh thạch mới giải trừ cấm chế này, lúc đó ngọc giản mới chính thức thuộc về người mua. Dù sao thì phần lớn người tu tiên đều nhìn qua là không quên được nên nếu bị người ta xem toàn bộ thì nói gì đến chuyện buôn bán nữa.

“Vừa rồi nghe đạo hữu nói nơi này có bán tuỳ bút và truyện ký ghi lại tâm đắc khi tu đạo. Xin hỏi đặt tại nơi nào?.”

Tiêu Dao buông ngọc giản trong tay xuống, tiếp tục cầm lấy một cái khác xem xét, tùy tiện hỏi lão đạo kia.

Thấy có mối làm ăn, lão đạo sao có thể quên không thổi phồng quầy hàng nhà mình. Lão hé ra nụ cười tươi như hoa, ngay cả vệt đỏ say rượu cũng hồng thêm, lấy tay chỉ vào một khu bên trái của quầy, trả lời nàng:

“Hì, vị đạo hữu này đúng là tinh mắt, đi khắp thị phường này cũng không có mấy người bán đâu. Đương nhiên cửa hàng lớn có, nhưng mà đắt lắm, hơn nữa còn chưa chắc tốt bằng chỗ ta. Đây đây, đạo hữu nhìn xem, tất cả đều đặt ở đây hết.”

Tiêu Dao nghe vậy, cảm thấy lão đạo này thật thú vị, chỉ cười cười gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó cầm lấy ngọc giản nơi lão đạo chỉ chậm rãi xem xét.

Lão đạo thấy nàng nghe hắn nói phét mà không bỏ đi, đảo tròng mắt một cái, trong lòng thay đổi chủ ý, tỏ vẻ nhiệt tình nói:

“Đạo hữu, khách đến quầy ta mua tùy bút tâm đắc như cô không ít đâu. Mỗi lần bọn họ đến đều vừa lòng ra về. Ta dám vỗ ngực cam đoan, trong nhiều sách như vậy nhất định có một quyển thích hợp với cô. Có cần ta giới thiệu cho đạo hữu không?”

Thấy ngọc giản chất cao thành đống, Tiêu Dao cũng biết tự mình tìm không phải cách hay, nên gật đầu nói:

“Được, phiền đạo hữu giới thiệu cho ta một vài tùy bút nổi danh của đại năng chỗ đạo hữu đi.”

Mắt lão đạo lóe lên, bới bới trong đống ngọc giản, sau đó lấy ra một cái đưa cho Tiêu Dao.

“Bản này bán chạy lắm, tuy rằng chưa phải toàn bộ, nhưng đã ra đủ bộ thượng rồi, được viết bởi tu sĩ nổi tiếng nhất giới tu tiên hiện nay- Vạn Thọ đạo nhân.”

Vạn Thọ đạo nhân? Tiêu Dao hơi giật mình, Tiên Vũ Môn là đệ nhất đại phái tu tiên ở đại lục Thái Cổ, tin tức tuyệt đối không chậm hơn bên ngoài, vì sao nàng chưa từng nghe tên vị đại năng danh dương thiên hạ như vậy? Hơn nữa, nàng cũng chưa từng thấy tùy bút tâm đắc nào mà còn chia hai bộ thượng-hạ bao giờ. Không phải là kinh nghiệm bản thân lĩnh ngộ được sao? phân thượng-hạ thế nào được? Nàng nghi hoặc dùng thần thức đưa vào ngọc giản, bắt đầu đọc thử.

Sau nửa ngày, Tiêu Dao buông ngọc giản xuống, vẻ mặt quái dị nhìn lão đạo. Thấy Tiêu Dao nhìn mình, lão đạo cười mị mị, thần thần bí bí nói:

“Thế nào? có phải rất xúc động đúng không? Hận không thể lập tức mua về nghiên cứu tiếp đúng không? Hận vì sao bộ hạ còn chưa ra đúng chứ?”

Tiêu Dao dở khóc dở cười, bất đắc dĩ đáp:

“Đạo hữu, đây đâu phải tâm đắc trải nghiệm của đại năng, ta thấy nó rõ ràng là tiểu thuyết đấy chứ.”

Lão đạo lắc đầu, vẻ mặt giống như muốn nói “cô chả biết gì cả”:

“ Sao đây lại không phải là tâm đắc trải nghiệm. Nó là những điều Vạn Thọ đạo nhân ngộ ra từ giới tu tiên mà, về phần đại năng như ngài ấy, đừng nói là thị phường Vĩnh Châu chúng ta mà ngay cả toàn bộ giới tu tiên cũng chưa ai từng thấy mặt. Bộ [Uyển nhân tu tiên truyền] này ta mới lấy về, vài quyển trước đều bán cháy hàng rồi, nếu đạo hữu không tin, chiều đạo hữu lại qua đây, ta đảm bảo quyển ngọc giản này đã được bán rồi.”

Tiêu Dao cứng họng, đành khoát tay nói:

“Hình như đạo hữu hiểu lầm ý ta rồi. Sách tâm đắc mà ta muốn mua không phải loại này.”

“Thế hả?” Lão đạo lại lấy một ngọc giản khác nhét vào tay Tiêu Dao, “ Nếu đạo hữu không muốn thể loại nhẹ nhàng như vậy thì có thể đổi vài quyển tình tiết nặng hơn.Ví như bộ [ Nghịch Thiên ], tác giả Thiên Diện đạo nhân, còn có bộ [ Ma Vực ]”

Dưới ánh nhìn nóng rực của lão đạo, Tiêu Dao không xem cũng ngại, đành cố sức chọn vài ngọc giản đọc thử vài đoạn, nhưng sau đó vẫn lắc đầu.

Mấy quyển sách này không viết về cảm ngộ đối với thiên địa, tu tiên hay nhân sinh, mà nói về một tên tu sĩ không khác gì tiên nhân, hô phong hoán vũ trong giới tu tiên. Phàm là công pháp tốt nhất, pháp bảo tốt nhất, tiền tài nhiều nhất đều thuộc về hắn. Người khác muốn hại hắn vĩnh viễn không thành công, mà hắn thì tính kế người khác dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, phần lớn nam nhân trong sách đều có duy nhất một biểu cảm- đó chính là không-biểu-cảm. Tư chất bình thường thế mà cái gì cũng tinh thông, mười người trong sách thì có tới chín người đều biết luyện đan, người còn lại thì có thể trực tiếp hấp thu linh dược, làm như luyện đan là chuyện dễ như ăn bánh vậy. Hơn nữa còn tinh thông bùa, trận pháp mới lạ. Ban đầu đám nữ tu đều chướng mắt hắn, cuối cùng lại phát hiện hắn thật vạn năng thần thông, từ đó liền biến thành dáng vẻ oán phụ hoặc độc phụ trong lòng hối hận vô cùng nhưng cũng không còn cách nào khác.

Càng khiến cho người ta không chịu nổi chính là đám người này đều quát to ta muốn nghịch lại ý trời, chống lại quy tắc trên thế gian. Hừ, rõ ràng tự mình chọc họa, lại nói là ý trời? Tiêu Dao nhìn mà đau đầu, đành ngăn lão đạo đang có ý định tiếp tục giới thiệu ngọc giản cho nàng lại.

“Ta hiểu rồi!” Thấy Tiêu Dao không hứng thú với mấy thứ này, bỗng nhiên lão đạo kêu a một tiếng, dáng vẻ giật mình, cười đến miệng cũng không khép lại, nói:

“Xem trí nhớ của ta này, đạo hữu là nữ tu, không hứng thú với mấy quyển đó cũng là đúng thôi. Mặc dù có nữ tu thích xem tùy bút truyện ký kiểu này nhưng cũng không nhiều lắm. Đây đây, mấy quyển này nhất định đạo hữu sẽ thích.”

Dứt lời, hắn lại cầm lấy vài cái ngọc giản nhét vào tay Tiêu Dao.

“Đạo hữu, mời từ từ chọn.”

Tiêu Dao dùng ánh mắt không mấy tin tưởng nhìn ngọc giản trong tay, lại bắt đầu đọc. Lầnn này còn đọc nhanh hơn, không bao lâu sau nàng đã trả ngọc giản lại, thở dài nói:

“Cảm ơn ông đã đề cử. Thôi để ta tự chọn vậy.”

Ngọc giản lần này vẫn không nói về ngộ đạo, nhưng cũng không nói về một đám nam tu nắm thiên địa trong tay, mà nói về một đám nữ tu bình thường. Nhưng điều khiến nàng không hiểu là, vì sao trong sách đều viết bậc đại năng liếc mắt một cái đã chú ý tới một nữ tu tư chất bình thường đứng lẫn trong đám đông mênh mông? Sao đó, họ lại làm việc nghĩa không chùn bước, chẳng sợ bị phế tu vi rơi vào luân hồi cũng cam tâm tình nguyện chỉ yêu một nữ tu như vậy.

Thấy Tiêu Dao chẳng chút hứng thú với mấy ngọc giản mình để cử, lão đạo cũng bớt hăng hái dần. Thậm chí ông ta còn cảm thấy người này hẳn đang cố ý làm khó mình, dù sao thì mấy quyển ông đề cử đều là những quyển đang được chào đón nhất hiện nay.

Nghĩ vậy, liền có chút xa cách với Tiêu Dao, vừa đúng lúc có một tu sĩ tới trước quán của ông, lão đạo liền quay ra tiếp đón vị khách đó.

Không còn lão đạo lải nhải bên tai, Tiêu Dao cũng thanh tịnh đi nhiều. Nàng ngẩng đầu nhìn sơ qua đống ngọc giản một lần, cũng không có phát hiện gì mới, sau đó lại bới đống sách giấy và da thú.

Đang nghĩ phải thất vọng mà về thì ánh mắt nàng chợt thoáng thấy dưới quầy hàng có một quyển sách bị lão đạo lấy ra kê chân quầy. Nàng nhẹ nhàng rút ra, thấy trên bìa viết năm chữ theo thể cổ, cứng cáp mà hữu lực.

[ Dong Nhân Vọng Ngữ Lục ]