Dưới ánh nhìn khinh bỉ của Báo Nanh Kiếm, Tiêu Dao thỏa mãn thu lại túi trữ vật, nhưng chưa lập tức mở ra xem.
Nàng thở dài một tiếng:
“Cơ hội như vậy quá ít, phải nắm bắt thời cơ mới được!”
Sau vài lần, bạn thú nào đó đã lười lên lớp từ lâu, chỉ nói:
“Thu xong rồi thì đi mau, lão tử cảm thấy tiên khí có lẽ ở ngay phía trước thôi.”
Càng đi về phía trước, lam quang đan lẫn hơi thở hồng quang càng
nhiều.Sau khi đi hết một dặm, một tòa núi đá đỏ au xuất hiện trước mặt
hai người.
Tòa núi này cũng không quá cao, nhìn từ xa giống như một khối đá thật
lớn. Trên đỉnh núi là một chiếc rìu cực lớn, vô số lam quang chui ra từ
chiếc rìu, ngoài ra hai chiếc khóa to bằng bắp tay không biết làm từ
chất liệu gì chặt chẽ khóa lại cán rìu.
Ở phía trên núi đá, một con phượng hỏa vô cùng lớn đang nhả ra từng cỗ
viêm khí áp chế từng tia lam quang, trong miệng nó phun ra từng ngọn lửa hung hăng nện lên chiếc khóa kim loại đang khóa chặt lấy chiếu rìu. Mỗi lần lửa phun lên khóa kim loại, bề mặt khóa lại bị hòa tan một phần,
trong đó có một chiếc khóa gần như sắp bị cắt đứt. Cứ đà này, chưa tới
nửa canh giờ nữa lưỡi rìu có thể hoàn toàn thoát ra.
Hỏa linh trời sinh nhạy bén, Tiêu Dao không dám tùy tiện lỗ mãng, chỉ có thể trốn một bên quan sát tình hình.
“Hình như Phượng Hỏa này chiến ý rất mạnh, xem ra nó muốn thả tiên khí
ra để cùng lưỡi rìu đại chiến một phen. Vì thế, chúng ta nhất định phải
đoạt được tiên khí trước khi nó thả tiên khí ra, nếu không một khi hai
vật khai chiến, tu sĩ Trúc Cơ kì nho nhỏ như cô sẽ không cách nào cản
nổi.”
Không cần Báo Nanh Kiếm nhắc nhở Tiêu Dao cũng hiểu được, chỉ là làm thế nào để cướp lấy tiên khí dưới miệng Phượng Hỏa mới là vấn đề khó. Hỏa
linh thượng đẳng mạnh mẽ như vậy, nếu không có vài tu sĩ Nguyên Anh kỳ
cùng lúc ra tay thì tuyệt đối không thể hàng phục nó chứ đừng nói đến
chút tu vi rách của nàng.
Trước mắt chỉ có thể dùng trí mà không thể cậy mạnh, chỉ đành kiên nhẫn
đợi cơ hội, nếu nàng đoán không sai, nhất định sẽ có lúc chuyển cơ.
“Keng!”
Một tiếng gãy vang lên! Một trong hai chiếc khóa rốt cuộc không chịu nổi sức nóng, bị cắt thành hai mảnh.
Một nửa chiếc rìu đã được giải thoát, lam quang phát ra càng đậm, trực
tiếp bắn về phía Phượng Hỏa. Chiếc khóa còn lại liên tục bị kéo chặt,
chiếc rìu nhao nhao muốn lao lên đọ sức.
Không khí chiến đấu giữa hai bên vô cùng căng thẳng, hơn thở ngày càng
bạo ngược bức bách khiến Tiêu Dao không thở nổi, nàng không thể không
vận khởi thêm tiên khí trong cơ thể để chống đỡ. Nàng chỉ cần một cơ
hội, cho dù chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt, nhưng nàng nhất định phải chịu đựng đến lúc đó!
Khi chiếc khóa kim loại còn lại sắp sửa bị Phượng hỏa cắt làm hai đoạn,
đột nhiên biển lửa đang tàn sát bừa bãi bị chia đôi, theo đó hai bóng
hình từ từ tiến vào.
Tinh quang trong mắt Tiêu Dao chợt lóe, nàng đình chỉ tiên khí đang
chống đỡ hơi thở bạo ngược trong cơ thể, sau đó chuyên tâm nín thở liễm
khí mặc cho vô số hơi thở bạo ngược ép lên lục phủ ngũ tạng của mình.
“Quả nhiên! Nơi này không chỉ có một mình Phượng Hỏa! Bạch Trạch huynh, kia là pháp bảo gì vậy?”
Bạch Trạch lắc đầu tỏ vẻ không biết. Yêu tu bọn họ trời sinh đã có không dưới vạn năm nguyên thọ, thân thể cũng không suy yếu như nhân tu, thậm
chí yêu thú thượng đẳng còn được truyền thừa thiên phú, cho nên phân nửa yêu tu đều không sử dụng mấy thứ ngoại vật như pháp bảo, vì vậy hiểu
biết của bọn họ về pháp bảo rất ít.
“Mặc dù không biết là pháp bảo gì, nhưng so ra cỗ lam khí kia không yếu hơn Phượng Hỏa chút nào. Vốn hai người chúng ta đối phó với Phượng Hỏa
đã là cực hạn, chứ đừng nói là thêm một thứ cường đại ngang nó tồn tại.
May mà giờ vật ấy vẫn còn bị phong ấn một nửa, chúng ta cứ bắt lấy
Phượng Hỏa trước còn chuyện khác để nghiên cứu sau.”
Tất Phương gật đầu, lấy một cái tráp đen thui từ trong túi trữ vật ra.
“Tráp Phong Hỏa đã chuẩn bị xong rồi, để đệ lên trước vây chặt nó lại,
sau đó Bạch Trạch huynh lại dùng cái tráp này thu Phượng Hỏa vào.”
Hắn giao cái tráp cho Bạch Trạch, sau đó hóa thành một con chim lông đỏ
mỏ trắng. Đây chính là bản thể của hắn, dị thú Tất Phương! Hắn mở ra hai cánh của mình, phóng về phía Phượng Hoa giữa không trung.
Phượng Hỏa đang ở giữa không trung đánh phá khóa kim loại lập tức cảm
giác được bên dưới có điều khác thường, vừa quay người lại đã thấy Tất
Phương như hổ rình mồi trừng mắt nhằm thẳng về phía mình.
Cảm giác được đối phương vì mình mà đến, nó thét lên một tiếng phượng
minh*, ngọn lửa quanh thân nổi lên cuồn cuộn, ngạo nghễ nghênh đón. Ai
ngờ, Tất Phương không hề có ý trực tiếp đối chọi với nó, khi ngọn lửa
cực nóng kia sắp đụng tới, thân mình hắn hơi ngừng lại, nhanh chóng bay
qua bên trái, quát to:
*phượng minh: tiếng kêu của phượng hoàng
“Lồng giam Nghiệp Hỏa! Nhốt!”
Vô số ngọn lửa dần dần di chuyển, hình thành lên một lồng giam vô cùng
lớn trực tiếp chụp về phía Phượng Hỏa. Phượng Hỏa này tuy là hỏa linh
thượng đẳng, có tư duy của riêng mình, nhưng tính tình ngay thẳng, nào
biết đối phương sẽ giở mánh khóe, lập tức giật mình ngây người. Trên
chiến trường, ngây người trong chớp mắt cũng đủ để định thắng thua.
Trong nháy mắt, Phượng Hỏa đã bị nhốt trong lồng giam.
Tuy rằng Tất Phương tạm thời nhốt được nó lại, nhưng sức mạnh của Phượng Hỏa hơn xa hắn, hắn không cách nào chịu nổi, phun ra một ngụm máu tươi, hô lớn:
“Bạch Trạch huynh! Ra tay mau!”
Bạch Trạch cũng nhảy lên. Lúc này Tiêu Dao tránh ở chỗ tối, lập tức điều động tiên khí cả người, nàng chính là chờ một khắc quan trọng này đây!
Nàng vẫn luôn đánh cược, cược rằng hai vị vô cực đột nhiên xuất hiện ở
nơi này nhất định có liên quan tới hỏa linh! Đối với yêu tu, hỏa linh
hấp dẫn như đan dược đối với tu sĩ vậy! Hỏa linh ngủ say trong cốc đột
nhiên thức tỉnh, trùng hợp lại có hai yêu tu xuất hiện, nếu nói hai bên
không có liên quan gì, đánh chết nàng cũng không tin. Quả nhiên, nàng
cược thắng rồi!
Cơ hội chỉ có một lần, mất rồi sẽ không đến nữa. Tiêu Dao dùng hết tiên
khí toàn thân, cho dù lục phủ ngũ tạng bị ép đến phun máu, nàng cũng
không thèm để ý bay thẳng về phía đỉnh núi.
Trên đỉnh núi là một chiếc rìu khổng lổ đang bị khóa lại, dường như nó
cảm nhận được nguy hiểm, lập tức phóng ra tiên khí cường đại mà bạo
ngược về phía Tiêu Dao. Tiêu Dao cắn răng chống chọi lại công kích của
nó, lập tức một ngụm máu tươi phun ra, lượng lớn tiên khí trong cơ thể
nàng bị xói mòn, nàng mệt mỏi không chịu nổi nhưng vẫn cố nén đau đớn,
lấy tay nắm chặt cán rìu.
Tiêu Dao đang định mang búa đi thì phát hiện mặc dù mấu nối của khóa kim loại đã bị Phượng Hỏa hòa tan chỉ còn nhỏ như ngón tay út nhưng nàng
vẫn không cách nào kéo gãy!
Mà cách đó không xa, ba kẻ kia cũng đã phát hiện ra dị trạng bên này.
Bạch Trạch và Tất Phương khó tin nhìn về phía đỉnh núi, không ngờ ngoại
trừ bọn họ nơi này còn có người khác?!
Hai người mất tập trung liền tạo cơ hội cho Phượng Hỏa. Tranh thủ lúc
Tất Phương không để ý, nó dốc toàn bộ sức lực đánh thẳng lên lồng giam
Nghiệp Hỏa, trực tiếp phá về phía Tiêu Dao! Nó đương nhiên không cho
phép con mồi của mình rơi vào tay kẻ khác!
Ngọn lửa bạo ngược của Phượng Hỏa bay về phía Tiêu Dao, ngay tại giây
phút mành chỉ treo chuông này, nàng cắn răng một cái, gọi ra pháp bảo
của mình là “Thanh Phong”, sau đó rót vào tiên khí, hung hăng chém vào
mấu nổi sắp gãy ra kia.
“Rắc” một tiếng.
Cả khóa kim loại và “Thanh phong” đều gãy.
Chẳng có thời gian đau lòng cho pháp bảo đã theo mình nhiều năm, nàng
cầm chiếc rìu không ngừng thả ra tiên khí trong tay, vội vàng cướp đường mà chạy.
Ba kẻ phía sau đều là cường giả có thể bóp chết nàng chỉ bằng một ngón
tay, tốc độ đương nhiên nhanh hơn nàng mấy lần. Không chỉ Phượng Hỏa mà
Tất Phương và Bạch Trạch đều đã đuổi phía sau.
“Tiểu tặc! Dừng lại cho ta! Dừng lại còn có đường sống, nếu không đợi
đến lúc ta bắt được ngươi, nhất định sẽ sưu hồn ngươi sau đó mang đi
luyện phách, để ngươi mãi mãi không có hi vọng luân hồi!!”
Nói nhảm! Dừng lại cũng là đường chết! Nàng thà rằng cứ chạy như vậy cho đến khi sức cùng lực kiệt, bị ngọn lửa đốt cháy còn hơn, ít ra da thịt
đỡ phải chịu khổ!
Trong thời khắc nguy hiểm, Báo Nanh Kiếm gào thét truyền âm với nàng:
“Tiêu Dao! Tiến vào Hư không! Bây giờ lão tử lập tức mở ra khe rách không gian!”
Trong ánh lửa, một khe rách không gian mở ra, Tiêu Dao không chút do dự
nhảy vào trong đó. Bạch Trạch và Tất Phương đuổi phía sau đều sững sờ,
ngừng lại không dám đuổi theo.
“Tự tìm đường chết! Không ngờ kẻ này lại đụng trúng khe rách không gian!”
Vừa nói xong, bọn họ lại thấy ngay một màn khiến mình ảo não không thôi. Phượng Hỏa không hề dừng lại, giống như không biết phía trước nguy
hiểm, cứ thể nhảy vào trong khe rách không gian!
Tốc độ của nó cực nhanh khiến hai người bọn họ muốn ngăn cũng không
được. Sau khi Phượng Hỏa tiến vào, khe rách cũng biến mất, ngoài ra viêm khí bạo ngược và hơi thở không rõ lai lịch kia cũng không còn.
Tất Phương cực kì buồn bực nói:
“Làm sao bây giờ, Bạch Trạch huynh?”
Sắc mặt Bạch Trạch cũng không tốt, nói:
“Đều tiến vào Hư không rồi, còn có cách nào nữa. Xem ra lần này đã định
là giỏ trúc múc nước, công dã tràng. Trước mắt chúng ta rời khỏi nơi này đã. Nay viêm khí đã hết, thần thức không bị trở ngại, ta cảm giác được
có tu sĩ Nguyên Anh đang hướng về bên này, giờ không thể ở lâu.”
Nói xong, thân hình cả hai nhoáng lên một cái, nháy mắt đã biến mất giữa không trung.
Chỉ nửa nén hương sau, Quý Thanh Phong và tu sĩ trung niên đã đuổi tới
nơi. Nhìn đất đai bị lửa thiêu đến biến dạng, vẻ mặt cả hai đều nghiêm
lại.
“Ôi, xem ra chúng ta đã tới chậm.”
Sau khi tra xét một vòng, tu sĩ trung niên thở dài một hơi.
“Vừa rồi nơi này vẫn đầy linh khí bạo ngược, nhưng sau khi hồng quang
biến mất, tất cả đều đã khôi phục như thường. Nhưng giờ đây linh khí
trong Khê Giản Cốc chẳng khác nào bên ngoài, chuyện này rốt cuộc là thế
nào?”
Quý Thanh Phong nhíu mày suy nghĩ, sau đó mới mở miệng:
“Sư huynh, đã từng có yêu tu xuất hiện ở nơi này, chỉ sợ chuyện xảy ra vừa rồi phân nửa là có liên quan tới yêu tu.”
“Cái gì?!” Tu sĩ trung niên trừng lớn hai mắt “Chuyện này là thật sao?”
“Sư đệ có một linh thú, khứu giác của nó vô cùng linh mẫn, nó ngửi ra được nơi này có yêu khí, hơn nữa vừa rời đi không lâu.”
Sắc mặt tu sĩ trung niên khẽ biến nói:
“Liên quan tới yêu tu chính là chuyện lớn. Đợi trở về bẩm báo chưởng môn sư huynh rồi bàn bạc sau. Giờ hai người chúng ta chỉ có thể tự mình cẩn thận điều tra một phen, sau đó tập hợp đám đệ tử lại. Để tránh xảy ra
chuyện ngoài ý muốn, chúng ta sẽ tự mình dẫn đội trở về sư môn.”
Quý Thanh Phong cũng biết đây là biện pháp tốt nhất, may mà trước đó sư
môn đã sớm có phân phó, tận lực giảm bớt đệ tử tinh anh tham dự, căn cơ
môn phái vẫn chưa bị dao động, không đến nỗi vì tổn thất đệ tử mà mất
nhiều hơn được.
“Bích Tình”
Hắn gọi một tiếng, một thiếu niên thanh tú xuất hiện giữa không trung, nói:
“Có Bích Tình.”
“Ngươi ra ngoài cốc hỗ trợ đám tiểu bối tập trung các đệ tử, cho bọn họ
thời gian hai ngày, sau hai ngày chúng ta sẽ đóng cốc! Ta và sư huynh sẽ ở lại nơi này cẩn thận điều tra một phen rồi sẽ qua sau.”
Bích tình lĩnh mệnh, sau đó tốn nửa ngày trở lại bên ngoài cốc, truyền
lại khẩu dụ của Quý Thanh Phong cho đám tiểu bối Kim Đan kỳ, sau đó cùng đợi xem lần lịch lãm này có bao nhiêu đệ tử còn sống trở về.