Chậm Rãi Mê Hoặc - Lục Chi Nam

Chương 6: Sống chung




Doãn Tang trở lại quán đúng vào giờ tan tầm, bên trong rất đông khách. Thẩm Phong đang ngồi bên cửa sổ, phía đối diện có hai cô gái nhìn anh không chút kiêng dè.

“Chị, ông chủ ở bên kia, đợi chị đã lâu rồi.” Mễ Thụy, nhân viên quán, vừa nhìn thấy cô liền chạy tới báo cáo.

Doãn Tang nói: “Ai phát lương cho em thế?”

Mễ Thụy mỉm cười nói: "Bà chủ, anh Thẩm đang đợi chị bên kia, chị mau qua xem thử."

Thẩm Phong cúi đầu vuốt ve đầu Đậu Hũ Trúc, nó có vẻ rất thoải mái, đuôi không ngừng đong đưa.

Doãn Tang ngồi xuống, đối diện Thẩm Phong, Đậu Hũ Trúc lười biếng mở mắt kêu meo meo rồi tiếp tục ngủ.

Chào hỏi vô cùng qua loa.

Thẩm Phong nhìn cô từ trên xuống dưới, hơi nhướng mày: “Hôm nay em có lớp à?”

"Ừm."

Anh lại hỏi: “Sao em về muộn thế?”

Tuy câu hỏi này rất bình thường nhưng đây là lần đầu tiên Doãn Tang nghe được giọng nói của anh dịu dàng như vậy.

Chắc là sợ cô đến muộn nên Doãn Tang gật đầu nói: "Tối nay em sẽ về ăn tối, đừng lo."

Thẩm Phong ngừng trêu con mèo, nhìn cô chăm chú, Doãn Tang khó hiểu: “Anh đang nhìn gì vậy?”

“Em ngủ ngon chứ?” Anh hỏi.

Cô càng bối rối, nhìn anh rồi lẩm bẩm: “Anh có bệnh à?” Cô đứng dậy đi ra sân sau.

Thẩm Phong nhếch môi, chậm rãi đứng dậy, cầm chiếc ba lô cô để trên sofa, lúc này Đậu Hũ Trúc mới mở mắt ra, vừa định đi theo đã bị bế lên. Cô gái ôm Đậu Hũ Trúc nói với người bạn bên cạnh: “Này, cậu có thấy con mèo này trông quen không?”

Người bạn trả lời: "Cậu vẫn còn tâm trạng nhìn con mèo à? Người đàn ôn kia đẹp trai quá, ngồi vuốt ve con mèo còn làm anh ta đẹp trai hơn bình thường."

Cô gái lẩm bẩm: “Ừ, nhìn như hình ảnh trong một bộ phim điện ảnh vậy."

Người bạn lẩm bẩm: "Người đàn ông đó còn mỉm cười xách túi giùm bạn gái, quá là ngôn tình rồi. Không biết nữ chính kia là ai nhỉ?"

“…” Hai người kết thúc chủ đề và tập trung trêu chọc con mèo.

Nhà phía Đông và nhà chính diện của căn tứ hợp viện được nối liền với nhau làm quán cà phê, chỉ chừa lại căn nhà phía Tây và gian nhà chính làm nơi sinh hoạt. Căn phòng bên trái là phòng làm việc, căn phòng bên phải chỉ để đồ đạc linh tinh. Phòng nhỏ trong căn nhà phía Tây còn lại dùng để đựng hàng hóa trong cửa hàng, vali cũng ở trong đó.

Nhà kho? Cách bài trí này khá tốt, Thẩm Phong xách vali đi vào phòng chính.

Doãn Tang nói: “Ở đây tôi không có phòng khách.”

Cô không có nhiều bạn bè ghé thăm, vì vậy cô dùng quán cà phê làm nơi tiếp khách khi cần.

Thẩm Phong nói: "Mở cửa đi."

Ngoại trừ cô, ngay cả Mễ Thụy làm ở cửa hàng đã hai năm cũng chưa một lần vào phòng ngủ chính. Mỗi lần Thẩm Phong về Trung Quốc, họ thường ở tại chỗ anh, hoặc ở trong chung cư, thậm chí ở khách sạn, nhưng họ chưa bao giờ đến đây cùng nhau.

Trong vô thức, Doãn Tang hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

Thẩm Phong đột nhiên cười: “Em không mở cửa thì làm sao anh vào được?”

Đi vào? Bên trong chỉ có một chiếc giường, Doãn Tang nhìn xuống điện thoại: “Chúng ta sẽ về nhà lớn lúc sáu giờ, vậy thì năm giờ hai mươi phút chúng ta phải khởi hành. Xong việc còn phải tắm rửa, mà lúc này đã bốn giờ bốn mươi phút, như vậy chỉ còn hai mươi phút." Cô ngẩng đầu: "Anh chỉ cần hai mươi phút là đủ à?"

Thẩm Phong sửng sốt, khi nhận ra cô đang tính toán cái gì thì hai tay anh siết chặt quai túi.

Cô ấy, Doãn Tang, trong đầu cô ấy không có gì khác ngoài chuyện đó sao?

Thẩm Phong hạ giọng nói: “Đủ hay không chắc hẳn em biết rõ nhất mà.”

Doãn Tang: "Thật sự là không đủ, cho nên chúng ta đợi ngày khác đi."

Thẩm Phong: “Em mở cửa trước đi.”

Khi mắt anh nhìn thẳng vào người đối diện, Doãn Tang biết sự kiên nhẫn của anh đã hết, cô chậm rãi bước tới và mở cửa, anh bước vào, nhìn xung quanh, "Nơi này cũng không nhỏ."

Một câu nói nhiều ẩn ý.

Màu sắc chủ đạo của căn phòng là màu trắng, pha với màu gỗ nguyên bản của tứ hợp viện, trông sạch sẽ và đẹp đẽ, nhưng không hợp với cô, cũng không hợp với Thẩm Phong cho lắm. Chiếc đèn trùm tinh xảo toả ánh sáng nhè nhẹ, thấp đến mức anh chỉ với tay là chạm tới.

Không gian có vẻ không quá rộng rãi cho hai người.

Anh đặt vali xuống đất rồi mở ra, lấy túi vệ sinh và dao cạo râu đặt lên bồn rửa, ném bộ đồ ngủ lên giường, lấy từng chiếc sơ mi ra rồi mang vào phòng thay đồ. Doãn Tang đang tựa vào cửa nhìn anh bận rộn, lông mày càng nhíu chặt hơn, lại nghe thấy Thẩm Phong ở trong phòng thay đồ gọi cô: “Có móc treo quần áo thừa không?”

“…” Cô bước vào, dựa vào tủ kính, “Thẩm Phong, anh muốn làm gì?”

“Em có thể dùng giọng điệu ôn hoà hơn một chút…” Anh nói.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, như muốn nhìn thấu anh.

Anh hơi cụp mi xuống, quay lại nhìn cô: “Anh là chồng em, Doãn Tang.”

Doãn Tang chớp mắt, lại chớp mắt thêm lần nữa, xoay người bước đi, vừa đi vừa gật đầu lẩm bẩm: “Còn nói mình không có bệnh..."

Cô không biết anh định làm gì, hành vi hiện tại của anh có thể nói là hợp lý hoặc không hợp lý, hai người ít khi nói chuyện kiểu như vậy. Nhưng anh nói đúng, anh là chồng cô. Tuy nhiên, rốt cuộc thì anh định làm gì? Cô cảm thấy Thẩm Phong hôm nay rất khác thường, việc này làm đầu Doãn Tang đau âm ỉ.

“Vậy quần áo treo ở đâu thì được?” Thẩm Phong kiên trì hỏi.

Doãn Tang quăng mình xuống giường, nằm cạnh bộ đồ ngủ của Thẩm Phong, có mùi của anh, cô đáp: “Cái kệ thứ ba tính từ dưới lên, tủ màu trắng ấy.”

“Doãn Tang, ở đây tủ nào cũng màu trắng.” Thẩm Phong đáp, kèm theo tiếng dọn dẹp quần áo.

Doãn Tang đột nhiên hét lên: “Anh bị điên rồi!”

Tiếng xào xạc biến mất, không gian trở nên yên tĩnh, hình như có tiếng khách đang chơi đùa ở tiền sảnh, ngoài ra còn có tiếng “meo meo” của Đậu Hũ Trúc.

Doãn Tang vừa mở mắt ra thì có một bóng đen bao trùm lấy cô, khuôn mặt Thẩm Phong phóng to, anh đặt tay lên hông cô, nhìn chằm chằm vào cô.

"Có chuyện gì vậy?"

Trán cô đổ mồ hôi, lông mày nhíu chặt lại với nhau, cô vô thức không nhận ra mình đang ôm chặt bộ đồ ngủ của anh trong tay.

Thẩm Phong liếc nhìn tay cô, nắm lấy rồi từ từ mở ra. Khi ánh mắt anh quay lại nhìn khuôn mặt cô, cô nhanh chóng thay đổi sắc mặt, mím môi mỉm cười, lông mày cong lên, lập tức lộ ra vẻ bối rối rồi chậm rãi nói: “Nếu bây giờ anh muốn thì cũng không phải là không thể.”

Nói xong, cô móc cổ anh hôn, toàn thân treo trên cổ anh, dáng vẻ bồn chồn giành thế chủ động, trong nháy mắt, quần áo của cả hai bị cởi ra, trong lòng mơ hồ vang lên một giọng nói: “Anh không phải muốn dọn đến đây sống đúng không?"

Thẩm Phong dừng lại, nhìn xuống phía dưới, ánh mắt Doãn Tang mơ hồ, im lặng, chăm chú nhìn cô, sau đó anh ngả người nằm bên cạnh.

Anh đứng dậy, mặc lại quần áo cho cô, Doãn Tang mỉm cười nhìn anh, như hài lòng với sự phục vụ anh dành cho mình

“Đã muộn rồi, chúng ta đi thôi.”

Doãn Tang thở dài, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối: “Thật đáng tiếc.” Nói xong, cô đi vào thay một bộ quần áo lịch sự gọn gàng.

Thẩm Phong nói: “Anh lười dọn dẹp, để tạm đồ ở đây trước."

Doãn Tang gật đầu: "Được, đi thôi." Giọng điệu nhẹ nhàng.

Hai người lần lượt đi ra ngoài, đi ngang qua tiền sảnh. Mễ Thụy bưng hộp trà do Doãn Tang chuẩn bị lên, hai người lái xe đến nhà lớn.

Suốt chặng đường, hai người không có cuộc trò chuyện nào, lần này Thẩm Phong lái xe còn Doãn Tang đang ngủ.

Thẩm Phong nhìn nghiêng, gương mặt cô khi ngủ rất ngoan, rất hiền, như con mèo nhỏ đang thu lại móng vuốt. Anh cảm thấy cô vợ nhỏ của mình tính khí ngày càng thất thường, thường xuyên cáu gắt vô cớ, nhưng anh biết cô không cố ý.

Những ngày này, qua lời kể của Mễ Thụy, anh biết cuộc sống đời thường của cô cũng không có gì khác biệt, yên bình và êm ả, ngoại trừ việc cô không đi ra ngoài gặp bạn bè nhiều. Nhưng hôm nay, cô dường như rất khó chịu, bực bội ném hành lý của anh vào phòng. Rốt cuộc sự trở lại của anh đã làm tâm trạng của cô có chút dao động. Khi anh xuất hiện, cô chỉ nghĩ về chuyện kia, điều này thực sự khiến anh bực bội, cô rõ ràng đã cố gắng thỏa hiệp, nhưng cuối cùng cô không thể tự kiểm soát cơn giận, vô thức bộc phát.

Cô hoàn toàn không cho phép người khác xâm phạm lãnh thổ riêng tư của mình, cũng cố gắng không thể hiện ra ngoài, nhưng vẫn không kìm được mà để nó bùng nổ. Có những thời điểm khác nhau, đối diện với những con người khác nhau, Doãn Tang dường như cố điều chỉnh để hoà nhập trong mọi hoàn cảnh.

Thẩm Phong quay đầu lại, tập trung vào đường xá phía trước, thành phố nhộn nhịp, nhiều thứ đã thay đổi. Thẩm Phong tự hỏi mình trở về lần này là đúng hay sai.

Đối với Doãn Tang, anh chỉ có cách chờ đợi và quan sát.

Doãn Tang thực ra còn chưa ngủ, cô biết Thẩm Phong thỉnh thoảng vẫn nhìn mình.

Anh hôm nay, hay nói cách khác là Thẩm Phong lần này về Trung Quốc, khiến cô có chút sợ hãi.

Cô luôn cho rằng sự hoà nhập thể xác là cách thức giao tiếp giữa họ, nhưng lần này không giống. Doãn Tang nhận ra, thỉnh thoảng cô bộc lộ cảm xúc thật của mình trước mặt anh. Dù thời gian và không gian có thể thay đổi nhiều thứ, nhưng vì hai người ở cách xa nhau, ngoài khoái cảm thể xác, cô không nghĩ giữa họ còn có mối liên kết nào.

Nhưng lần này thì không giống

Gần đến nơi, Doãn Tang nghe Thẩm Phong gọi mình, cô mở mắt ra, Thẩm Phong nói: “Bật lửa của anh đâu?”

"Hả? Hình như ở chỗ em."

"Phải không?"

"Ừ, em cũng không biết cụ thể mình để nó ở đâu rồi."

"Nhớ tìm lại rồi trả cho anh.”

"Là quà ai đó tặng à? Quan trọng lắm hả?"

Anh quay lại và nói: "Nó rất quan trọng."

Doãn Tang cúi đầu, nhấc ngón tay.

Cô từng tặng anh một chiếc bật lửa mà cô đã dành dụm tiền hơn nửa năm để mua, cuối cùng nhìn thấy nó bị vứt vào thùng rác. Cô nghe anh nói với bạn mình: “Tôi sẽ không đời nào thích một cô gái như Doãn Tang..."

Doãn Tang mỉm cười nói: “Có lẽ em để quên ở quán bar, nếu tìm lại được sẽ trả lại cho anh.”

Nhất định về nhà cô sẽ trả nó lại cho anh.

Thẩm Phong vẻ mặt dịu dàng đúng như dự đoán, khẽ gật đầu.

Doãn Tang quay người nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe chạy qua một con đường bị cây cao che khuất, bên ngoài trời tối, khuôn mặt cô in trên cửa sổ xe, đường nét thanh tú, đôi mắt cong cong, nhìn rất dịu dàng.

Cô nhìn mình qua cửa sổ xe, tự nhắc bản thân phải cư xử đúng mực khi đến nhà lớn. Cô là một diễn viên đại tài, thích hay không thích, vui hay không vui, cô đều có thể che giấu.

Đến nỗi khi cô nói không thích anh, chỉ coi anh là tình một đêm, Thẩm Phong đã thực sự tin cô.