Chạm Mặt Sở Khanh

Chương 6: Chạy trốn




Có những thứ mà con người ta mãi mãi không thể nào quên cho dù có cố gắng cách mấy. Dẫu chìm đắm bản thân trong cơn say men rượu, dẫu hành hạ thần trí bởi trong tác dụng u mê của thuốc ngủ, chỉ cần là thức giấc với ý thức lập tức những thứ càng muốn quên càng không thể quên. Những điều khủng khiếp chính là những thứ đáng sợ gây ra nỗi đau đớn cho cả thân xác lẫn tình thần.

Sinh ra trong niềm hạnh phúc bao phủ, lớn dần lên với tất cả những niềm tin của cả bản thân cùng của cả những người thân thiết bên cạnh cho đến một ngày sự trưởng thành đủ để nhận ra bản thân đã mất tất cả và rơi vào bi thương bi đát. Ngày cuộc đời cướp đi gia đình của mình, Dương Mẫn đã nghĩ cô chính là kẻ bất hạnh nhất trên thế giới và cô luôn dựa vào sự bất hạnh không còn gì đáng để mất đó để cố gắng gượng dậy.

Mười sáu năm sống đầy đủ về mọi mặt và thỏa mãn về mọi thứ, tám năm tiếp theo sống cay đắng trên nỗi đau mất mát vô cùng lớn đối với một cô gái đang lớn đang trưởng thành, Dương Mẫn đã cho tất cả thấy cô có thể làm được. Tám năm trước cô đã chạy trốn khỏi sự thật khắc nghiệt, nhưng rồi cô đã quay trở lại và sống thêm một lần nữa. Tám năm sau ở hiện tại, cô cũng lại chạy trốn và lần này cô thực sự kiệt sức, thực sự không còn khả năng đứng dậy và sống thêm lần thứ ba.

Giữa nỗi đau mất đi gia đình với nỗi đau mất đi thứ quan trọng nhất của người con gái trong ngày hạnh phúc nhất của “cuộc đời thứ hai” tất nhiên mất đi gia đình là đau đớn hơn. Nhưng Dương Mẫn của ngày trước hoàn toàn là một cô gái trong trắng thuần khiết, đó là tài sản duy nhất để duy trì sự sống ở một người con gái còn Dương Mẫn bây giờ ngay cả thứ tài sản duy nhất còn lại đó cũng không thể giữ được, lại để mất trong tay một tên Sở Khanh mang nhầm họ đó không phải là một sự đả kích quá lớn? Một người con gái không trong trắng, một người con gái không niềm tin, một người con gái không còn lại gì cả, lấy gì ra để mà sống???

Mặc cho tiếng chuông điện thoại vô tình vang lên, mặc cho màn hình nhấp nháy dòng chữ với tên anh - người cô yêu, cô tuyệt vọng lẩn tránh và chạy trốn.

“Mẫn Mẫn, em làm gì, ở đâu vậy? Sao không liên lạc được với em, sao em không nghe máy? Đừng có nói với anh là em đi ăn mừng vì chuyện của chúng ta nhé? Có gì phải kêu anh đi cùng chứ. Có biết anh rất nhớ em?”

Nhớ nhung là liều thuốc độc làm người ta yếu đuối.

Càng tuyệt vọng cô lại càng nhớ anh, càng nhớ anh cô lại càng thấy có lỗi. Cô không còn đủ tư cách để yêu anh nữa, càng chẳng lấy đâu ra tư cách mà ở bên cạnh anh. Ngày trước dùng tư cách của một Dương Mẫn trong trắng để yêu anh đã thấy là chênh lệch bởi gia thế anh quá cao sang còn cô chỉ là trẻ mồ côi, quá thấp kém. Bây giờ cô chẳng còn là Dương Mẫn trước kia nữa thì thử hỏi tư cách để tiếp tục yêu anh là có thể hay sao?

Một tuần chạy trốn, không những tư tưởng không được khai thông mà cô còn cảm thấy bế tắc hơn. Những cuộc gọi của anh, những lời nhắn của anh chỉ làm cô thêm đau đớn, cũng làm cô thêm căm phẫn. Hận mình quá yếu đuối không thể làm cách nào bắt tên Ngô Khanh khốn kiếp kia phải trả giá. Suy nghĩ muốn trả thù nổi lên rồi lại lụy đi. Cô cứ nghĩ mình phải trả thù, phải hại anh ta tán gia bại sản không chốn dung thân, hại anh ta gánh chịu tất cả những đau đớn mà trước giờ anh ta chưa bao giờ biết tới. Nhưng rồi cô lại tự hỏi trả thù để làm gì, thứ đã mất cũng đã mất, trả thù cũng không thể lấy lại được gì, anh ta đau khổ cô cũng đâu phải hạnh phúc thật sự. Cớ sao phải tự biến bản thân thành kẻ xấu, người ta xấu với mình mình xấu đáp trả lại người ta đâu phải cách hành xử đúng đắn.

Để rồi không hành hạ nổi ai cô lại tự hành hạ bản thân mình. Cô gái lương thiện đáng thương Dương Mẫn đó chỉ đủ can đảm để tự đày đọa bản thân. Cô gái trước giờ chưa từng làm tổn thương bất kì ai cuối cùng lại luôn là người để người khác làm tổn thương. Cô gái tưởng như đã có thể vượt qua được mọi đau đớn cuối cùng vẫn rơi vào hố đau tuyệt vọng.

...

Tiếng sóng gào thét điên cuồng như thay cho nỗi lòng cô đang muốn nói. Gió tạt vào người cô lạnh lẽo như thấu suốt tâm trạng đang chết mòn hiện giờ của cô. Cảm giác đơn độc bao trùm lấy cô, giữa không gian mênh mông thế này cảm giác quạnh vắng đó hơn bao giờ hết càng rõ nét hơn, hiện hữu hơn.

Suốt bao nhiêu ngày qua cô thực sự rất muốn chết. Với Dương Mẫn lúc này chết rất dễ dàng. Nhưng cô lại không chết. Chẳng phải là còn niềm tin hay hi vọng gì hết, căn bản là chưa muốn chết. Biết là không thể trả thù được, càng không đủ nghị lực để làm cái việc to lớn đó, Dương Mẫn chỉ đơn giản là muốn được sống. Với những người không còn gì để mất nữa họ sẽ không bao giờ đánh mất luôn cả mạng sống của mình, không bao giờ.

Những ngày này, Dương Mẫn không ngừng đặt câu hỏi rằng về sau cô sẽ phải sống tiếp như thế nào, không thể chạy trốn nữa thì phải đối mặt với hiện thực ra sao. Câu trả lời hoàn toàn rất mơ hồ...

-Tôi đã nói là chúg ta sẽ nói chuyện sau...

Một giọng nói vang lên, rất nhanh đủ lực làm cho toàn thân Dương Mẫn trở nên đông lạnh bất động. Như phản xạ đối với một điều gì đó rất kinh hoàng, Dương Mẫn không quay lại mà lập tức bỏ chạy, cố gắng hết sức bình sinh để chạy. Chẳng còn mấy chút sức lực sinh tồn nào mà vẫn phải dốc toàn bộ ra mà chạy trốn nỗi kinh hãi sau lưng, giống như Thúy Kiều chạy trốn Mã Giám Sinh và Sở Khanh vậy, nỗi sợ hãi không có chút gì khác.

Ngô Khanh chưa hề nghĩ bản thân cũng có thể thực sự trở thành mối đe dọa tới người khác, anh khẽ nhếch môi cười xảo trá và cũng nhanh chóng đuổi theo “con mồi“.

Theo quy luật của tự nhiên, con mồi càng làm nổi thú tính trong lòng kẻ đi săn khi bị bắt càng chết trong đau đớn bội phần.