Sau khi phũ phàng anh hết gián tiếp sang trực tiếp, Mạc Hân cô đột nhiên có ý đồ gì mà lại
biến thành hồ ly dụ dỗ anh như vậy? Chỉ đơn giản vì muốn có người ngủ
cùng thôi sao? Ôm cô trong vòng tay, Mạc Hạ thấy mình thật đáng thương
làm sao. Anh trộm nghĩ nếu như anh giống như Ngô Khanh cưỡng bức cô rồi
nói mình sẽ chịu trách nhiệm, liệu cô có giống như Dương Mẫn dù giả dối
cũng sẽ cam chịu ở lại bên cạnh anh? Cách làm bỉ ổi đậm chất gã họ Ngô
kia như thế, chẳng phải cô sẽ không thể phản kháng sao, biết đâu được
còn thấy anh so với hắn ta chẳng hề thua kém mà gục ngã trước anh thì
sao.
D.K: Lạy hồn thanh niên này thích bị ngược nghĩ ai cũng có chung sở thích với mình, mô phật mô phật.
-Hân Hân…
Lại một lần nữa anh gọi tên cô trong đêm, cứ mỗi lần gọi nỗi nhớ lại như
một lần tăng lên dẫu cho hiện giờ cô đang ở ngay cạnh bên anh, gọn gẽ
trong vòng tay anh, buông thả gục đầu vào ngực anh. Cô đối với anh chính là tàn nhẫn như thế, lôi kéo anh trở lại, không ngần ngại mà tiếp xúc
thân thể với anh, phải hư đốn muốn nằm trong sự bao bọc của anh mới
ngoan ngoãn đi vào giấc mộng đẹp có lẽ chẳng hề có sự hiện diện của anh, khiến anh hiểu rằng có thể chạm vào thân xác cô nhưng mãi mãi cũng
không thể nhìn thấy trái tim cô. Sắc nữ xấu xa, anh hận cô muốn hành hạ
cô biết nhường nào, lại vì quá yêu cô mà trở nên bất lực thành ra tự
ngược đãi mình biết bao nhiêu. Hóa ra anh trở nên M như thế này đều là
vì cô đã gián tiếp hại anh bấy lâu.
Bàn tay anh khẽ vuốt gương
mặt cô, lại tìm đến đôi môi cô dịu dàng cảm nhận, cô có biết rằng trong
lúc cô chẳng màng điều gì vẫn ung dung ngủ như thế anh đã hôn cô bao
nhiêu lần, dục vọng trong anh cứ trỗi dậy lại vụt tắt sau cùng đều chỉ
có thể ngậm lấy đôi môi cô mà thỏa mãn. Mạc Hân tiểu thư không những rất tàn nhẫn mà còn vô cùng thủ đoạn, cách cô đang làm với anh rõ ràng
không chỉ là cảnh tỉnh anh về sự vô tình của cô mà còn là thách thức anh muốn yêu được cô phải nỗ lực rất nhiều, hi sinh rất nhiều, lại cam chịu rất nhiều, bản thân anh còn không thể chiến thằng thì đừng nghĩ tới
việc chinh phục được trái tim bao năm chỉ chất chứa Ngô Khanh của cô. Cô thật ác quá đi mà, sao anh lại gặp phải cô chứ, sao Chủ tịch Mạc lại
đưa anh vào cái nhà đó chứ?
-Anh yêu em, anh muốn em, nhưng anh sẽ đợi, nhất định sẽ đợi được.
Trong cơn mơ kẻ khốn nạn nào đó làm cô rơi nước mắt, Mạc Hạ đau đớn nghe tiếng trái tim mình tan nát…
…
Bị bạn thân cướp mất vị hôn thê, chính vị hôn thê cũng lạnh lùng cự tuyệt, nhìn cái sự chán đời toàn tập của Trần Hạ giờ phút này cũng là hợp tình hợp lí lắm, nhưng sao Mạc Hạ anh lại chẳng thấy mình vẻ vang hơn là
bao, có khi còn thấy chỉ cần đổi họ nữa thôi là có thể trọn vẹn giống
nhau rồi.
-Sặc mùi phụ nữ, tôi đã làm phiền cậu rồi sao?
Đang say mà Trần Hạ vẫn có thể tinh tế tới vậy, quả không hổ danh công tử phong lưu chỉ sau có Ngô Khanh.
-Tôi không giống hai người các cậu có thể ngủ với bất kì người nào.
-Đừng nói là tôi vừa phá cậu với Mạc Hân nha, đồ ngốc ấy suy sụp tới mức
không màng cả việc ngủ với em trai mình để giải khuây sao?
-Sao không nói là nỗ lực của tôi cuối cùng cũng đã có kết quả?
-Nhìn cậu thảm chẳng khác gì tôi đấy Mạc Hạ à. =)))
Việc anh có thể chinh phục được Mạc Hân khó tin tới thế sao, đáng mang ra
giễu cợt như vậy sao? Rút được kinh nghiệm rằng đừng bao giờ chọc vào kẻ đang bất mãn với cuộc đời mà hại vào thân.
Sau màn chào hỏi chỉ
toàn những đả kích, cả hai nhanh chóng rơi vào im lặng, sự ồn ào của
quán bar cũng chẳng thể nào chen được vào giữa thế giới u ám của hai
người bọn họ. Mãi rồi họ Trần mới thở dài một cái, não nề cay đắng.
-Giờ chí ít cậu còn có thể có cơ hội với Hân Hân rồi, sau chuyện này đột
nhiên cậu chả mất gì lại được ngư ông đắc lợi. Nhìn cậu tôi ngứa mắt quá đi.
Thế thì gọi Mạc Hạ anh ra đây để làm gì, anh vì một thằng
chán đời mà bỏ mặc “người yêu” cô đơn một mình trong cơn ác mộng, còn
chẳng nói đến sự tiếc nuối của bản thân khi phải rời xa vòng tay anh
khỏi cô. Anh đâu phải người tốt gì cho cam, sở dĩ cũng chỉ vì quá lịch
sự với kẻ tội nghiệp Trần Hạ kia mà thôi.
D.K: Suy cho cùng cũng là hai kẻ tội nghiệp với nhau còn gì nữa. =)))
-Không phải vừa nói tôi rất thảm đó sao?
-Mạc Hân là ai chứ, nếu dễ dàng nắm bắt được liệu có thể đủ sức hấp dẫn cậu
từ ngay những ngày đầu tiên như vậy? Cái tôi muốn nói tới là cơ hội của
cậu kìa, có cơ hội là coi như còn hi vọng rồi.
-Giờ cậu vẫn còn đủ
sức lo nghĩ cho chuyện tình cảm của người khác nữa cơ à, còn ra vẻ đau
khổ đáng thương như vậy mà làm gì, cho ai coi đây?
-Ừ, nói phải ha?
Trần Hạ tuy cũng là loại thiếu gia nhà giàu ăn chơi chác tán thích tìm trò
tiêu khiển, nhưng khác với Ngô Khanh cậu ta thể hiện là một người đứng
đắn đàng hoàng, đối với những người thân thiết cũng rất phóng khoáng
nghĩa hiệp, nhìn qua thôi cũng muốn gần gũi, còn với kẻ nào đó ngạo mạn
phách lối nghe tên cũng đã thấy khó chịu. Nhưng nói thế nào thì căn bản
là cũng vì ánh nhìn của Mạc Hân ảnh hưởng tới thái độ của Mạc Hạ, từ năm tám tuổi đã bắt đầu theo nguyên tắc như vậy rồi. =)))
-Tôi đợi
mãi cuối cùng cũng tới được cái ngày có thể không ngần ngại mà lại gần
cô ấy, khiến cô ấy dứt bỏ hoàn toàn với thằng khốn đó phải đợi thêm tôi
cũng sẽ đợi.
Kể từ ngày nhận ra ánh mắt Mạc Hạ nhìn người bạn Mạc Hân của mình vượt quá mức độ của một người em trai nhìn chị gái, biết
cậu ta chịu đựng khổ sở nhưng cũng chưa bao giờ Trần Hạ lại thấy cậu ta
ủy mị nhường này. So với nỗi đau ấy, nỗi đau của anh có là gì, so với sự chân thành tuyệt đối ấy, tình cảm thiếu tính chắc chắn của anh có là
gì.
-Dù sao tôi vẫn rất ghen tỵ với cậu, có đau đớn cũng không
thấy hổ thẹn với bản thân, đâu như tôi toàn bộ lỗi lầm đều tự thân gây
ra, còn chẳng có tư cách biện minh cho mình.
Đột nhiên cả hai
không hẹn mà cùng cười, đều thảm hại như nhau mà còn người nâng kẻ đỡ
coi ai mới là người đáng thương hơn, khôi hài làm sao, đáng sỉ nhục làm
sao. Nhưng có gì đó trong nụ cười của Mạc Hạ là một sự mãn nguyện.
-Cậu nghĩ vị hôn thê của cậu và thằng đó có thể hạnh phúc với nhau không?
Trần Hạ bàng hoàng như bừng tỉnh. Từ lúc sự việc bắt đầu, anh đã vì sự tuyệt tình của Dương Mẫn, vì cái sự ràng buộc giữa cô với Ngô Khanh và vì sắc trắng trong lễ cưới của cô lòng chỉ nghĩ tới nỗi khổ của bản thân mà
chưa từng một lần nghĩ tới hoàn cảnh cô liệu có thực sự không vấn đề gì
như cô thể hiện. Lẽ nào cô hận anh, cảm kích Ngô Khanh đã anh hùng ra
tay cứu giúp cô thoát nạn, can tâm tình nguyện lấy hắn hòng báo đáp ân
tình? Lẽ nào sự việc này lại có thể hiểu theo cái cách không thể tin nổi như vậy?
-Nhìn cô ấy không có vẻ gì là không ổn cả
Nói ra được câu ấy quả rất xứng với từ “đồ ngốc”, thành ra như ngày hôm nay
cũng là đáng đời. Không biết phải làm sao với cái kẻ bề ngoài sát gái mà bề trong chẳng hiểu chút gì về phụ nữ kia, Mạc Hạ chỉ bóng gió.
-Hân Hân mạnh mẽ thế nào, ức hiếp tôi vô tình thế nào, cuối cùng nằm ngay
trong vòng tay tôi cũng không ngăn được nước mắt mà gọi tên “Ngô Khanh”.
Nhưng vô tình những lời bóng gió này đã khắc họa tình cảnh
không mấy tự hào của anh lại còn chẳng thể khiến Trần Hạ đả thông não
bộ.
-Ý cậu là có thể Mẫn Mẫn nằm trong vòng tay Ngô Khanh nhưng vẫn sẽ khóc và gọi tên tôi sao?
Mẹ kiếp thằng ngu này… +___+
-Thôi tốt hết là cái kẻ vừa ngốc vừa thiếu tính kiên nhẫn như cậu nên cho qua hết chuyện này và bắt đầu lại với người xứng đáng hơn đi. Vừa hay có
một thú vị rất đáng để thưởng thức đang bày sẵn rồi kìa.
Ánh mắt
đen tối của Mạc Hạ đánh về phía quầy bar, dừng lại trước hình ảnh một
cậu nhóc bartender dáng dấp thư sinh, thi thoảng khóe môi cong lên mỉm
cười với khách làm nổi bật hoàn toàn sắc diện tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, chạm ánh nhìn Trần Hạ đột nhiên trở nên ngượng ngùng quay đi. Rất
nhanh anh cau có, quay trở lại lườm Mạc Hạ không cả nể. Đáp lại, cậu ta
vẫn chỉ cười, cái điệu cười Mạc Hân rất ghét nay có thêm một đồng minh
là anh.
-Từ lúc tôi tới đã để ý nhóc đó không ngừng liếc trộm cậu rồi. =)))
-Cái quái gì vậy hả?
Lần này thì Mạc Hạ cười ha hả khoái chí.
-Cho cậu một lời khuyên là đôi lúc cũng nên đổi gió, huống hồ nam – nam dạo
này đang là xu hướng đấy, vả lại nhóc đó cũng được lắm mà haha.
-Vợ chưa cưới với bạn thân lấy nhau, uất hận từ thẳng mà thành cong??? Cậu thấy tôi chưa đủ thảm hại tới vậy à?
-Òa, tưởng cậu không biết gì cả hóa ra cũng có chút am hiểu đấy chứ.
Khốn nạn, sao anh lại nghĩ tới tên này rồi gọi hắn đến với ý có thể giúp gì
cho anh chứ, cứ để hắn nằm đồng sàng dị mộng với Mạc Hân ở nhà kia có lẽ hắn sẽ phải khổ sở thức tới tận sáng chứ đâu có ở đây hết đả kích lại
chọc phá anh như này.
Mạc Hạ bỏ về, giờ Trần Hạ đột nhiên lại bị
cậu nhóc bartender kia làm cho phân tâm, bản thân cứ tò mò không hiểu
cậu ta liếc trộm mình là có ý gì vô thức lại liếc nhìn trộm cậu ta. +__+ Còn chưa kịp lên án mình vô sỉ mới nãy còn chửi rủa Mạc Hạ trêu chọc
giờ đã hưởng ứng đầy hứng thú thì đã lần thứ hai mắt nhìn mắt với nhóc
kia. Vẫn là điệu bộ thiếu tự nhiên tới kì lạ ấy, liệu có phải là anh đã
quá nhạy cảm? Không phải, tới Mạc Hạ còn thấy có gì đó bất ổn cơ mà. Thì bởi hắn muốn chọc anh kiếm trò tiêu khiển trong lúc buồn phiền chứ sao, anh mà cũng tỏ ra thế này không phải là đã trúng bẫy của hắn rồi? Lại
không đúng, sao mọi thứ tự nhiên phức tạp như vậy, lại còn kéo theo
không phải nữ nhân mà là một thằng nhóc, nực cười, khôi hài. -___-
Nhưng rồi dần dần lí chí hơn, anh chợt nhận ra sự quen thuộc từ cậu nhóc kia. Bất giác vẫy tay gọi cậu lại gần.
-Cậu… là em họ của Mẫn Mẫn, Dương Nhật Nam?
-A, cuối cùng anh cũng nhận ra em, không ngờ còn nhớ cả tên. ^-^
Nụ cười rạng rỡ phấn khích kia là sao chứ? @@ Điên thật, mấy lời của Mạc Hạ gây hại quá đi mà.
Em họ của Dương Mẫn, tức là cũng biết chuyện của anh, chết tiệt nhất là
chỉ biết cái vẻ ngoài của nó rằng anh là kẻ đáng thương bị phản bội.
Không lẽ tới đây anh còn để cho một thằng nhóc tỏ vẻ thương hại nữa?
Giờ anh với Dương Mẫn chẳng còn gì cũng chẳng cần thiết phải dây dưa với
người nhà của cô nữa, không muốn nhưng cái vẻ dửng dưng của anh vẫn cứ
lồ lộ khiến nụ cười Dương Nhật Nam có phần khiên cưỡng. Có lẽ nên chấm
dứt sự thiếu thoải mái này tại đây, anh nói lời tạm biệt rồi nhanh chóng đứng lên tiến về phía quầy thanh toán.
-Anh Hạ…
Thằng
nhóc này rõ ràng chẳng thấy chỗ nào nam tính, nhất là cái cách cậu ta
ngại ngùng ánh mắt nhìn anh, không ngăn được toàn thân anh run lên một
cái. Chờ đợi mãi cậu ta mới nói tiếp được câu dở dang.
-Anh có thể đợi em một lúc, em sắp hết ca, anh vừa uống rất nhiều rượu không thể lái xe, giờ lại không có taxi…
Ý cậu ta không phải là muốn đưa anh về chứ? Không lộ liễu quá như vậy
chứ? Lần này thì da gà thay nhau nổi lên. Rất muốn phũ phàng “tôi có thể gọi tài xế riêng” nhưng không hiểu sao lại chuyển thành “ừm”, thanh
toán xong ngồi chờ cậu nhóc ấy. Cũng không hiểu sao khi ấy lại nhớ tới
lời Mạc Hạ rõ từng từ một: “Cho cậu một lời khuyên là đôi lúc cũng nên
đổi gió, huống hồ nam – nam dạo này đang là xu hướng đấy, vả lại nhóc đó cũng được lắm mà haha.” Đúng là được thật, hiếm có tiểu thụ nào lại có
thể chủ động được như thế.