Editor: Cẩm Hi
Vừa nói xong thì ngày hôm sau, Tô Trí nhận được một cuộc gọi hiếm hoi từ Tô Thố. Biết cô bị bong gân, Tô Trí lại nhớ tới vụ cô bị bong gân hồi cao trung (cấp 3), thì giận sôi máu, sau khi cúp điện thoại thì vội vã tới Hoa Đại ( Đại học Thanh Hoa) tìm cô. Trên đường đi, anh ta vừa đạp xe vừa nghĩ, dù sao cũng là em gái có chung dòng máu, đến khi thật sự xảy ra chuyện, con bé vẫn nhớ đến mình đầu tiên. Nghĩ vậy làm anh ta thư thái hơn nhiều.
Note: Trường của bọn Tô Trí và Trần Tử Gia là Tây Đại, ở sát vách Hoa Đại.
Đêm đó sau khi về ký túc xá, anh ta đã kể lại việc này với Trần Tử Gia, không khỏi cảm khái vạn lần: “Từ nhỏ A Thố đã không giống với em gái nhà người ta rồi, tớ rất nghi ngờ không biết con bé có biết làm nũng không đấy. Nếu gặp phải chuyện lớn gì thì sẽ không bao giờ nhắc tới, mà sẽ làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Làm cho tớ không có biện pháp nào cả, đành phải đi gặp bạn học của con bé, lúc đó mới biết được tình hình của nó.”
Trần Tử Gia ngạc nhiên: “Nhìn không ra đấy, tớ cảm thấy A Thố rất vui vẻ hoạt bát mà.”
Tô Trí như đang chìm vào hồi ức: “Chỉ cần là chuyện không liên quan tới con bé, thì con bé đều rất vui vẻ. Hơn nữa cậu không nhìn ra là chuyện đương nhiên thôi. Cậu mới quen con bé được bao lâu chứ, mới có hai tháng mà thôi.”
“Cô ấy không thể cứ như vậy được,” Trần Tử Gia hỏi anh ta, “Cậu không khuyên cô ấy ầ?”
“Vô dụng thôi,” Tô Trí lại thở dài, “Con bé sẽ ngoảnh mặt làm ngơ cho mà xem.”
Mấy ngày tiếp theo, ngoại trừ lúc đi học ra, anh ta còn phụ trách đưa đón Tô Thố, Tô Trí vốn cũng không có thời gian dư thừa gì mấy, hiện tại lại càng bận hơn. Trần Tử Gia đã đề nghị hỗ trợ rất nhiều lần, nhưng Tô Trí không chịu: “Không riêng gì tớ, mà bạn bè của con bé cũng có thể đưa đón con bé mà. A Thố là em gái tớ, chẳng lẽ tớ còn không dành ra được chút thời gian cho con bé sao. Việc của cậu còn nhiều hơn cả tớ nữa kìa, nào thì hiệp hội, rồi học hai chuyên ngành, đủ thứ chuyện, sao tớ dám làm phiền cậu chứ.”
Tô Trí vừa khóa xe vừa nói chuyện; Trần Tử Gia hiếm khi nhíu mày, giọng điệu có chút không ổn: “Sao bây giờ cậu lại khách khí với tớ như thế, hơn nữa tớ cũng không hề thấy phiền.”
Nhớ bình thường Trần Tử Gia cũng rất quan tâm tới Tô Thố, Tô Trí cũng cảm thấy mấy lời anh ta vừa nói quá mức xa lạ, vội vàng vỗ vỗ vai anh, cười hòa: “Nếu đã nói vậy, làm phiền cậu ngày mai giúp tớ đưa con bé đi tới phòng tự học nhé. Mà quái lạ, hồi sơ trung con bé đến bài tập còn chả thèm làm, sao giờ lên đại học, đột nhiên trở nên chăm chỉ như vậy nhỉ? Không nghĩ ra.”
Trần Tử Gia lý giải nói: “Có thể cô ấy là đã ngộ ra, hồi tiểu học tớ cũng không thích học. Sau lên sơ trung cũng mới ngộ ra đấy.”
Tô Trí cười gật đầu.
Buổi tối hôm sau, Tô Trí lại lần nữa nhận được điện thoại của Tô Thố, cô ở đâu bên kia điện thoại chân thành nói giúp cô cảm ơn Trần Tử Gia, ngày mai không cần phiền anh ấy đưa đón nữa. Lúc này Trần Tử Gia vừa mới về phòng, đang lấy sách từ trong cặp ra, Tô Trí liền đi ra hành lang nghe điện thoại, hạ giọng hỏi: “Cậu ấy còn nói ngày mai tới đón em?”
Tô Thố “Ừ” một tiếng: “Anh ấy nói anh rất bận, cho nên sau này anh ấy sẽ đưa đón em. Có phải anh lại đi làm phiền anh ấy không?”
Tô Trí không nói gì. Anh ta trở lại phòng ngủ, thấy ra Trần Tử Gia đã ngồi xuống, đang tập trung đọc tờ giấy trong tay. Có lẽ vì ánh đèn bàn quá sáng, từ nét mặt anh Tô Trí có thể nhìn ra anh đang tập trung cao độ. Bình thường Trần Tử Gia đọc sách rất nhanh, nhưng khi đọc bài văn trên tờ giấy kia thì tốc độ lại rất chậm, đọc cẩn thận từng chữ một, hồi lâu sau mới lật qua tờ khác. Tô Trí cũng không hiếu kỳ xem Trần Tử Gia đang đọc cái gì, chỉ là giường của hai người ở cạnh nhau, cho nên anh ta dễ dàng liếc thấy dòng chữ được in đậm “Trong hang động của Plato”.
Một lúc lâu sau Trần Tử Gia mới đọc xong bài văn kia, đưa cho Tô Trí, mỉm cười giải thích: “Hôm nay lúc tớ tới tìm Hứa Nhất Hạo, cậu ấy đưa cho tớ xem bài văn này. Là Tô Thố viết đấy, cậu nói cô ấy không biết viết tiểu luận triết học, giờ cậu đọc cái này đi, nói có sách, mách có chứng, có đầu có cuối, đúng là phải đọc rất nhiều tài liệu mới có thể viết được như thế này đấy.”
Mặt mày Trần Tử Gia giãn ra, thần sắc dạt dào vui vẻ, Tô Trí không biết phải nói với anh thế nào về nội dung cuộc điện thoại vừa rồi. Trong lúc anh ta đang do dự mất chục giây, chợt nhớ lại rất nhiều chi tiết, từ rất nhiều chi tiết dài như con sông lắng đọng lại tạo thành một ý nghĩ cổ quái, trôi nổi trong đầu anh ta.
Tô Trí rất lo lắng về cái ý nghĩ này, nhưng không biết vì sao lại không dám hỏi thẳng Trần Tử Gia. Đoạn thời gian trước số lần anh ta tiếp xúc với Ứng Thần nhiều lên, có lúc hai người sẽ đến phòng tự học, anh ta đã trằn trọc hỏi Ứng Thần: “Mễ Thi thật sự thích Trần Tử Gia à?”
Ứng Thần đau xót, nửa thật nửa giả nói: “Anh thân với Trần Tử Gia như vậy, sao còn hỏi em cái này? Em nói cho anh biết, Trần Tử Gia là bạn anh đấy, chuyện giữa cậu ấy và Mễ Thi không rõ ràng lắm, người ngoài rất khó nhúng tay vào, anh cũng không thể Mễ Thi được đâu.”
“Sao anh lại thích Mễ Thi chứ?” Tô Trí cười đánh tan lo lắng của Ứng Thần, “Anh với cô ấy còn chưa nói với nhau nổi vài câu.”
Vì cuộc thi phong cách giữa hai trường mà bọn họ phải họp một tuần một lần, vì thế tỷ lệ chạm mặt Hứa Nhất Hạo cũng tăng lên theo. Lúc ở cùng nhau bọn họ có rất nhiều đề tài để nói, đôi khi sẽ nói về Tô Thố, Hứa Nhất Hạo không cầm lòng được lộ ra ý cười, nói rằng mình hay gặp được cô ấy ở thư viện; Trần Tử Gia trầm mặc nghe anh ta nói chuyện, không nhìn ra bất cứ biểu tình gì trên mặt. Đối với loại chuyện này, Tô Trí cũng không mở miệng xen vào, anh ta bớt chút thời gian tự an ủi mình, mày nghĩ nhiều rồi.
Về việc Hứa Nhất Hạo thích Tô Thố, chỉ cần liếc mắt anh ta cũng có thể nhìn ra, chỉ là anh ta không ngờ rằng, Tô Thố cũng thích Hứa Nhất Hạo.
Đó là do một lần ngẫu nhiên. Khi đó bọn họ vừa đến cửa thư viện, thì nhìn thấy Tô Thố và Hứa Nhất Hạo đang đứng nói chuyện dưới tàng cây gần đó, Hứa Nhất Hạo tinh thần phấn chấn đang nói gì đó với cô, trên mặt đều là ý cười; Tô Thố hơi ngẩng đầu, không nhúc nhích nhìn anh ta, thật lâu mà ánh mắt chưa có rời đi.
Tô Trí khiếp sợ cực kỳ: “Tớ không ngờ A Thố còn có thể nhìn một chàng trai như vậy ——”
Giọng nói đột nhiên biến mất. Trần Tử Gia lẳng lặng nhìn hai người đang cười nói đằng xa, biểu tình như trước, không nói lời nào, không chớp mắt nhìn bọn họ, như thể muốn khắc ghi lại cảnh tượng kia vào trong đầu; Tô Trí chợt thấy sống lưng lạnh ngắt, làm bộ bình tĩnh cúi đầu xuống. Bàn tay đang nắm tay cầm xe đạp của Trần Tử Gia dùng sức siết chặt, có thể nhìn rõ được gân xanh nổi lên.
Ở trong ấn tượng của Tô Trí, số lần Trần Tử Gia thật sự tức giận vô cùng hiếm hoi. Anh được tu dưỡng quá tốt, bất kể gặp phải chuyện gì cũng đều bình tĩnh, ngoại trừ chuyện liên quan đến Tô Thố.
Lần đó, sau khi cuộc thi phong cách kết thúc, bọn họ chạy khắp trường tìm người, nhưng không tìm thấy cô đâu cả. Sau khi lượn quanh trường học hai vòng, Tô Trí đã hoàn toàn từ bỏ, bất lực nói: “Thôi, chúng ta chờ thêm một chút đi, thể nào con bé cũng quay về thôi.”
Trần Tử Gia lại không chịu từ bỏ, ánh hoàng hôn dừng lại trên gương mặt anh, đôi mắt đỏ bừng, giọng nói cũng bất giác cao lên: “Cậu đã thấy cô ấy như vậy bao giờ chưa? Cậu cảm thấy cô ấy có thể đi đâu được?”
Bị giọng điệu như ép hỏi làm Tô Trí trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cũng hỏi ra điều mà anh ta giữ trong lòng bấy lâu này: “Trần Tử Gia, chẳng lẽ cậu, cũng thích A Thố ư?”
Trần Tử Gia chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau trong thoáng chốc, trong mắt đã hiện lên đáp án rành rành. Trần Tử Gia nói rõ ràng: “Ừ, tớ thích Tô Thố.”
Sau khi nghe được câu trả lời, mọi căng thẳng của Tô Trí lập tức được thả lỏng, trái lại anh ta cảm thấy an tâm, bình tĩnh nói: “Chuyện của cậu và Mễ Thi, phải làm sao bây giờ.”
“Tớ đã nói rõ ràng với con bé rồi, con bé chỉ là em gái tớ thôi.” Trần Tử Gia nhíu mày, nhàn nhạt trả lời.
Tô Trí tiếp tục truy hỏi: “Chuyện hai hôm trước cậu cũng thấy rồi đấy, Hứa Nhất Hạo là bạn cậu.”
Nghĩ lại chuyện ngày đó, Trần Tử Gia kiên định nói: “Chỉ cần Tô Thố chưa phải là bạn gái của Hứa Nhất Hạo, thì tớ vẫn còn hy vọng. Huống chi, tớ không cảm thấy Tô Thố thích cậu ấy đâu.”
Lời nói của anh giống như âm thanh của vàng thỏi, mang theo một loại chắc chắn không thể nghi ngờ. Tô Trí lắc đầu, không nói gì. Tô Trí vẫn luôn bội phục cách nhìn người chuẩn xác của Trần Tử Gia nên cũng không bám riết chuyện này nữa. Anh ta không muốn tranh luận với Trần Tử Gia về cái vấn đề này, nói cho cùng, đây cũng là chuyện của Tô Thố, bọn họ có bàn bạc như thế nào thì cũng chả có kết quả. Nếu Trần Tử Gia và Tô Thố thật sự thích nhau, anh ta sẽ rất vui. Chỉ có điều, ánh mắt Tô Thố nhìn Hứa Nhất Hạo không giống với nhìn những người khác, không biết sự tự tin của Trần Tử Gia từ đâu mà có nữa, nhưng nếu Trần Tử Gia đã khẳng định như vậy, thì chắc chắn đã xác nhận được gì đó rồi.
Và mấy năm sau, sự tự tin của Trần Tử Gia đã được chứng thực. Trước giờ Trần Tử Gia chưa bao giờ chủ động nhờ anh ta giúp bao giờ, anh chỉ âm thầm quan tâm đến mọi thứ của cô, khi cô yêu cầu giúp đỡ sẽ không chút do dự vươn tay; mỗi khi bọn họ đi tới Hoa Đại, đều sẽ đi ngang qua cửa học viện vật lý. Rất nhiều lần, ngẫu nhiên sẽ gặp được Tô Thố sau giờ học, cô đang làm việc trong phòng thí nghiệm của Bạch Tế Lâm, thật sự rất bận, trông cô lúc nào cũng trong trạng thái vội vội vàng vàng, nói chuyện với bọn họ chưa được mấy câu đã chạy đến phòng thí nghiệm. Cô đạp xe rất nhanh, mới vài giây đã khuất khỏi tầm nhìn.
Mỗi lúc như thế này, vẻ mặt Trần Tử Gia sẽ không tránh khỏi buồn bã, Tô Trí vội khuyên anh: “Cho A Thố chút thời gian. Cậu nhìn con bé bây giờ đấy, trong đầu chỉ có học thôi, không có tâm tình để yêu đương.”
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng anh ta lại không nghĩ vậy. Một người bỗng nhiên thay đổi chắc chắn phải có nguyên nhân. Trước kia Tô Thố khá lười học, nhưng hiện tại sự lười biếng đã được thay thế bằng những từ siêng năng, thực dụng, ở một mức độ nào đó có thể gọi là thoát thai hoán cốt. Làm anh em bao năm nay, mỗi lần Tô Trí cảm thấy mình đã hiểu rõ cô, thì cô lại bày ra một bộ mặt mà anh ta không biết.
Bên này phát triển không thuận lợi, có vẻ như bên Hứa Nhất Hạo cũng không thu được kết quả gì. Lúc Tô Trí nhận được điện thoại của Hứa Nhất Hạo, lại lặp lại lời này một lần nữa. Thực ra, đáng nhẽ lúc đó anh ta nên nghĩ đến, ngay từ đầu, Tô Thố chưa từng cho bất cứ kẻ nào cơ hội cả.
Nhìn lại, từ nhỏ Tô Trí chưa bao giờ nhúng tay can thiệp vào chuyện của Tô Thố. Anh ta vẫn luôn cảm thấy em gái mình đủ thông minh để giải quyết tốt việc riêng. Mà thực tế đúng là như vậy, khi còn đi học thành tích của cô mặc dù không quá tốt, nhưng cũng không tệ lắm, chưa bao giờ làm cha mẹ phải lo lắng về chuyện học hành; lúc học đàn học thư pháp cũng vậy, cha mẹ nói gì cô đều ngoan ngoãn làm theo, phản đối? Kháng cự? Từ trước tới nay cô chưa từng biểu hiện ra mặt hay trong lời nói cả. Anh ta cũng không nghi ngờ gì mà tin tưởng cô. Nhưng từ khi vào đại học, ngày qua ngày sự tín nhiệm này đã dần dần giảm bớt.
Tô Thố không nhắc tới cờ vây nữa, không chơi dương cầm nữa, mấy lời nói dối này chỉ cần chọc một cái là thủng, tìm rất nhiều lý do để không gặp bọn họ. Mà kỳ lạ nhất chính là, cô thậm chí còn không dùng đến số tiền cha mẹ đưa, tiền học phí hàng năm vẫn nằm im trong thẻ ngân hàng.
Ngày thường, đối với chi phí ăn mặc Tô Thố không để bụng mấy, nếu không phải đổi mùa sẽ không mua quần áo. Cô chi tiêu không nhiều, mà số tiền cha mẹ cho trước nay chỉ có nhiều chứ không ít. Dưới loại tình huống này, Tô Trí chưa từng nghĩ tới Trần Tử Gia sẽ hỏi một câu như vậy: Hôm qua, tớ nghe Lưu phỉ nói, tình hình kinh tế của A Thố không tốt, đây là chuyện gì thế?
Khi nói ra lời này, vẻ mặt của Trần Tử Gia rất nghiêm túc, còn vẻ mặt của Tô Trí thì hoàn toàn vặn vẹo.
Tin tức này đã thật sự khiến Tô Trí tức giận với Tô Thố lần đầu tiên trong đời, nếu không phải Ứng Thần và Trần Tử Gia khuyên bảo, thì có khi anh ta đã sớm đi chất vấn rồi. Anh ta vẫn luôn cho rằng, Tô Thố làm chuyện gì cũng có đạo lý của riêng mình, từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ làm chuyện gì thiếu suy nghĩ cả, nhưng lần này thì khác. Trong cơn tức giận, anh ta chợt nhớ ra, có lần ông thầy dạy cờ vây dùng giọng điệu quái lạ để nhận xét về Tô Thố, nếu thông minh quá, nước sẽ tràn ly. Ngụ ý muốn nói cô lòng dạ thâm sâu [1].
[1] Ý là có chuyện gì cũng đều giấu ở trong lòng, nên khó nắm bắt được tâm tư của Tô Thố.
Tô Trí uể oải vò đầu, buồn bực không thôi. Có vẻ như cuối cùng cô ấy không áp dụng sự thông minh này vào cờ vây, mà ngược lại cô đã dùng sự thông minh và tính toán của cờ vây để đối phó với những người quan tâm đến cô nhất. Ngay cả cha mẹ, hay người anh trai lớn lên từ nhỏ với cô cũng đều lừa dối, hơn nữa còn lừa không biết mệt, lừa suốt hai năm.
Trên thực tế, ngay khi Tô Thố vừa lên đại học, Tô Trí đã cảm thấy cô có chút thay đổi rồi. Cả người cô đều có gì đó không ổn, mặc dù cô vẫn tươi cười, nhưng nụ cười động lòng người kia dường như đã trở thành một phần cơ thể của cô, không tài nào gỡ xuống được, nhẹ nhàng cự tuyệt mọi sự quan tâm.
Ứng Thần phát hiện ra sự lo lắng của anh ta, bất an hỏi: “Rốt cuộc em gái anh là kiểu con gái như thế nào vậy? Sao mà hai anh em ở gần nhau như vậy mà ngày thường cũng không gặp nhau ăn cơm?”
Tô Trí cười khổ: “Giờ anh cũng không biết nữa.”
“Em muốn gặp em ấy,” Ứng Thần chống tay lên má, nói: “Mấy người trong ký túc xá anh đều nói em ấy là mỹ nữ khó gặp.”
Khi đó Tô Thố đang chiến tranh lạnh với anh ta, Tô Trí bất lực xua tay: “Con bé bận lắm. Đến anh còn chả dám tìm nó, đợi đến kỳ nghỉ chúng ta cùng nhau về nhà là em gặp được thôi.”
Thế nhưng Tô Thố lại miệng lưỡi ngoan cường nhất quyết không chịu trở về cùng anh ta, lại còn cố tình không chịu nói nguyên nhân. Tô Trí bực tức đi đi lại lại quanh phòng, mặt hằm hằm như có ai nợ tiền anh ta vậy. Mỗi lần cãi nhau với Tô Thố xong đều là cái dạng này, Trần Tử Gia vừa nhìn là biết có chuyện rồi, nói: “Cậu đã mua vé rồi thì cứ đi về trước đi. Đến lúc đó tớ sẽ đưa cô ấy ra sân bay.”
Tô Trí hung hăng nghiến răng: “Đưa cái gì mà đưa? Nó tự có chân, tớ không tin là nó không mò về được nhà.”
Trần Tử Gia lắc đầu: “Cậu với em ấy đang đánh cược xem ai tức giận trước à.”
“Đủ rồi, cậu cũng thấy đấy. Con bé đối xử với tớ như thế này đây, chuyện gì cũng vậy, chả bao giờ chịu nói nguyên nhân,” Tức giận đủ rồi, Tô Trí chỉ còn lại phiền muộn, trong khoảng thời gian này, ở trước mặt Trần Tử Gia anh ta không còn nhắc tới Tô Thố nữa, nhưng hôm đó anh ta lại nói ra: “Trần Tử Gia, cậu nên chuẩn bị sẵn tâm lý đi, bây giờ cậu từ bỏ A Thố vẫn còn kịp. Bằng không sau này người đau khổ sẽ là cậu đấy.”
Trần Tử Gia sửng sốt, hơi nhướng mày, anh nghe thấy Tô Trí nói một lèo: “Các cậu vẫn chưa bắt đầu, tớ không tin hiện tại cậu có thể có tình cảm sâu đậm gì với con bé. Tình cảm không được đáp lại thì tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, thôi bỏ đi.”
Sau một hồi im lặng, Trần Tử Gia lộ ra một nụ cười phức tạp: “Tớ quen biết nhiều người như vậy, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy cô gái nào giống như cô ấy cả. Tớ nghĩ, tớ bị cô ấy mê hoặc mất rồi.”
Nghe được lời này, Tô Trí thoáng ngẩn người, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Cũng không lạ. Tuy A Thố là em gái tớ, nhưng tớ không chắc có thể giúp được cậu đâu.”
“Tớ biết.” Trần Tử Gia không cảm thấy ngoài ý muốn, sắc mặt không đổi, “Vốn dĩ cũng không trông cậy gì vào cậu.”
Số lần hai người nói chuyện về Tô Thố có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà mỗi lần nó lại tác động đến Trần Tử Gia rất nhiều, còn lớn hơn so với tưởng tượng của Tô Trí, đương nhiên là sau này anh ta mới biết được, sự tác động này này tỷ lệ thuận với mức độ tình cảm.
“Cậu từ bỏ cô ấy đi, như vậy mọi người đều được giải thoát.” Tô Trí lặp lại lần thứ hai, nói một cách chân thành.
Trần Tử Gia quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời.
Kỳ nghỉ đông, sau hôm Tô Thố trở về, cuối cùng hai người cũng chấm dứt cuộc chiến tranh lạnh dài nhất lịch sử. Buổi tối, Tô Trí loay hoay trong phòng ngủ của Tô Thố, tìm cái cớ để ngồi xuống nói chuyện, nói về buổi họp lớp ban chiều xong, lại nói về mấy giáo viên trước kia bây giờ trông như thế nào, nói đông nói tây, nhưng đến nửa ngày vẫn chưa vào vấn đề chính. Do dự một lát, cuối cùng anh ta hỏi: “Trần Tử Gia nói với anh, bài thi cuối kỳ em làm rất tốt.”
“Nhưng tiếng Anh không tốt.” Tô Thố cúi đầu tìm sách trên giá, đầu cũng chưa ngẩng lên.
“Trần Tử Gia đưa em ra sân bay à?” Tô Trí lại hỏi.
“Vâng,” Tô Thố ngẩng đầu nhìn Tô Trí đang dựa vào giá sách, “Em lại mắc nợ người khác nữa rồi. Em nói này, Tô Trí, anh có thể đừng làm phiền anh ấy nữa được không. Cứ năm lần bảy lượt như vậy, em áy náy thật sự đấy.”
“Anh còn tưởng em đối với cậu ấy không bình thường chứ, lần đầu nhìn thấy cậu ấy em còn xuất thần còn gì.” Tô Trí tỉnh bơ nói.
Tô Thố lấy sách đánh anh ta, vừa tức vừa buồn cười: “Nói linh tinh cái gì vậy hả. Em chỉ hoa si tí thôi mà. Một chàng trai nho nhã anh tuấn như vậy rất hiếm đấy, anh cũng không sợ bị so sánh với anh ấy à?”
“Chỉ là như vậy?” Tô Trí trong lòng chùng xuống.
“Chứ còn gì nữa.” Tô Thố mở sách ra bắt đầu đọc, không chút để ý đáp lại một câu.
“Vậy còn Hứa Nhất Hạo thì sao?”
Tô Thố nhướng mày nhìn anh ta, chậm rì rì nói: “A? Sao tự nhiên lại nhắc đến anh ấy? Quen biết mà thôi.”
Thấy vẻ mặt và thái độ của cô thoải mái như vậy, Tô Trí cũng không truy hỏi nữa. Hơn nữa trước nay anh ta cũng không có thói quen bám riết truy hỏi này, cho tới nay, Tô Thố nói một câu thì anh ta tin một câu. Mà cho dù có nghi ngờ, cũng sẽ không đi xác thực, anh ta tin tưởng em gái mình cũng giống như tin tưởng chính mình vậy.
Mấy năm sau, Tô Trí có nhắc lại chuyện cũ với Trần Tử Gia, cũng thuận miệng nhắc tới việc nhỏ này. Anh ta nhéo ống nghe, nói với Trần Tử Gia ở đầu bên kia đại dương, cậu từ bỏ con bé đi, trái tim con bé đã lạnh rồi, cho dù cậu có ở cạnh con bé mỗi ngày thì cũng không nóng lại được đâu, chưa kể bây giờ còn cách xa như vậy? Khi đó bọn họ vừa mới ra nước ngoài được một năm, Châu Âu đang là sáng sớm, còn nước Mỹ lại là nửa đêm. Gió từ cửa sổ tràn vào ký túc xá, Tô Trí bị lạnh rùng mình một cái, giọng nói cũng bất giác run lên.
Không cần đứng đối diện Tô Trí cũng biết ngày hôm đó Trần Tử Gia rất bất thường, tinh thần gần như suy sụp, giọng nói khàn khàn kỳ lạ, không phân biệt được là khóc hay cười: “Cậu cho rằng tớ chưa từng nghĩ đến sao? Vào lúc tuyệt vọng nhất, tớ đã tự nói với mình rằng, tớ không yêu cô ấy, tớ không yêu cô ấy một chút nào cả. Thế nhưng, tớ không nhịn được. Có khả năng tớ sẽ không bao giờ gặp một Tô Thố thứ hai nữa, cả đời này tớ cũng sẽ không gặp được, tớ không có cách nào không yêu cô ấy cả. Ở nước ngoài gần một năm nay, tớ điên cuồng lao đầu vào học, không dám nhớ tới cô ấy, thậm chí đến tên cũng không dám nhớ. Vì chỉ cần nhìn thấy một chữ ‘ Tô ‘ thôi, trái tim tớ cũng đau thắt lại rồi.”
“Tớ nhớ rõ những gì cậu nói. Tớ không đuổi theo cô ấy, tớ có thể chờ, nhưng không ngờ lại chờ được một kết quả như vậy…… Cho dù tớ có nghĩ cô ấy thích Hứa Nhất Hạo đi nữa thì cũng không cảm thấy tuyệt vọng như vậy. Hóa ra căn bản không phải như vậy. Cậu nói đi, tớ làm sao có thể so sánh được với một Giang Vi Chỉ đã chết chứ?”
Cúp điện thoại, Tô Trí dựa vào giường không nói lời nào. Lúc này Ứng Thần vừa tỉnh lại, hỏi anh ta đã xảy ra chuyện gì. Sau khi giải thích nguyên nhân, Ứng Thần cũng tỉnh ngủ hẳn, thở dài nói: “Tớ không ngờ, Trần Tử Gia lại thâm tình đến vậy đấy. Nhưng cũng phải nói, A Thố làm vậy cũng không phải. Cơ mà ngay từ đầu chúng ta đã sai rồi, sai quá sai.”
“Bây giờ thảo luận đúng sai cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa?” Tô Trí nặng nề mở miệng: “Nếu Trần Tử Gia vẫn cứ tiếp tục như vậy, thế nào cũng xảy ra chuyện cho xem. Tuần sau cậu ấy sẽ về nước, bất kể thế nào tớ cũng phải để Tô Thố gặp cậu ấy mới được.”
Chuyện đã đến mức này, Tô Trí không có cách nào khoanh tay đứng nhìn được nữa. Anh ta bàng quan bốn năm, vẫn không giải quyết được gì. Cùng ngày, Tô Trí bịa ra lý do lừa Tô Thố ra sân bay đón người, anh ta vốn là có lòng tốt, nhưng chính việc tự ý chủ trương này lại dẫn tới hậu quả càng tuyệt vọng đáng sợ hơn.
Tô Trí vẫn tưởng Mễ Thi là loại con gái dịu dàng đáng yêu, tuy cô ta có hơi cực đoan cố chấp trong nhiều việc. Một cô gái đẹp sẽ có lợi thế, bất kể cô ta làm gì nói gì, thì vẫn luôn có thể chấp nhận. Trần Tử Gia đối xử với cô ta rất tốt, gần như có thể dùng từ cưng chiều để hình dung. Mễ Thi học không tốt, Trần Tử Gia thường xuyên dạy kèm cho cô ta, có nhiều bài giảng đi giảng lại rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ lộ ra nửa điểm thiếu kiên nhẫn, trước sau vẫn luôn mỉm cười. Bản thân Tô Trí cũng có một cô em gái, nên rất dễ dàng phân rõ được thái độ của Trần Tử Gia —— một nửa quan tâm, một nửa trách nhiệm. Anh đối xử với Mễ Thi với tư cách như anh trai lớn trong nhà, một chút suy nghĩ khác cũng không có.
Mới đầu Tô Trí không quen thuộc với Mễ Thi lắm, có điều Ứng Thần lại có quan hệ khá tốt với cô ta, hai cô gái thường xuyên ghé đầu nói chuyện to nhỏ. Các cô vô cùng nhiệt tình, thường xuyên đưa ra những ý tưởng làm các hoạt động nhỏ, cùng nhau tụ tập gì đó. Bình thường mấy loại tụ tập kiểu này sẽ tổ chức ở nhà Mễ Thi, thỉnh thoảng, Hứa Nhất Hạo và Lâm Tranh cũng tới.
Mới đầu, lúc Tô Trí nhìn thấy Hứa Nhất Hạo và Lâm Tranh nói chuyện cùng nhau, không khỏi trợn mắt. Anh ta vẫn cứ nghĩ ngoài Tô Thố ra, Hứa Nhất Hạo sẽ không ôn hòa nói chuyện với cô gái nào khác nữa.
Trần Tử Gia làm như vô tình nói với Tô Trí: “Bọn họ học cùng học viện. Lâm Tranh là con gái của bạn chú Hứa. Mẹ của Nhất Hạo hàng năm đều ở nước ngoài, không có người chăm sóc cho cậu ấy. Chú Hứa vẫn luôn lo lắng cậu ấy không có bạn bè khác giới nào, cho nên hy vọng cậu ấy có thể kết giao với Lâm Tranh.”
Tô Trí gật gật đầu: “Rất xứng đôi.”
Trần Tử Gia mỉm cười: “Tớ cũng thấy vậy.”
Hầu như Tô Thố chưa bao giờ tham gia các buổi tụ thập như thế này, chung quy là do không tìm được người, mà lúc tìm được người rồi thì cô lại tìm ra trăm ngàn lý do để từ chối tham gia. Mặc dù cô không xuất hiện, nhưng Tô Trí cảm thấy, cô vẫn có mặt ở khắp nơi theo cách riêng của mình.
Sự ghen tuông và ác ý có thể khiến một người trở nên cực kỳ nhạy bén. Mễ Thi dần quan tâm đến chuyện của Tô Thố nhiều hơn, cũng thường xuyên cười tủm tỉm hỏi anh ta về chuyện của Tô Thố. Mặc dù Trần Tử Gia chưa bao giờ nói cho Mễ Thi biết anh thích ai, nhưng loại chuyện này, chỉ cần một ánh mắt một nụ cười là có thể phơi bày hết toàn bộ tâm tư ra rồi, Mễ Thi không phát hiện ra mới là lạ đấy.
Tô Trí không tài nào hiểu được tình cảm của Mễ Thi dành cho Trần Tử Gia. Rõ ràng biết đối phương không yêu mình, nhưng vẫn chờ đợi, chờ với một chút hy vọng ít ỏi. Nói cho cùng, điều dễ dàng nhất trên thế giới này đó là tự lừa gạt chính mình. Khi anh ta nói với Ứng Thần về điều này, Ứng Thần không đồng ý với cách nghĩ của anh ta, nhẹ nhàng nói: “Em có thể hiểu Mễ Thi. Em cũng đợi anh một năm còn gì, đúng không.”
Tô Trí cứng họng. Mọi người trên thế giới này đều có chấp niệm, trong nhóm bọn họ, ai cũng đều có một người hoặc chuyện gì đó không thể buông bỏ được, mà bản thân anh ta cũng không ngoại lệ.
Chỉ là, sự thật thường quá mức nặng nề. Rất nhiều lúc, thà không biết còn hơn.
Sau đó Tô Trí vẫn luôn nghĩ, mấy năm liền, Tô Thố đã sống như thế nào? Cô sống thay Giang Vi Chỉ, từ bỏ mọi lý tưởng, khát vọng, sở thích của mình, từ ngày cậu ta rời đi đó, cô liền trở thành cậu ta. Đã nhiều năm trôi qua, không oán không hối hận. Trên thế giới này có được mấy người làm được như vậy chứ?
Thật ra lúc còn rất nhỏ, Tô Trí đã từng ghen tị với Tô Thố. Chỉ cần có cô ở đó, các trưởng bối trong nhà trưởng sẽ luôn khen cô thông minh như thế nào đáng yêu ra sao; còn Tô Trí lúc đó không được khen nhiều như vậy, thường là lắc đầu, nói với giọng điệu khích lệ, A Trí mặc dù thông minh, nhưng so với em gái thì vẫn có chút chênh lệch.
Ở trong mắt người ngoài, Tô Thố có được quá nhiều thứ. Thông minh và xinh đẹp thường không tồn tại song song, nhưng mà cô lại có cả hai, dường như tất cả những điều tốt đẹp nhất đều rơi xuống người cô. Nhưng chỉ có Tô Trí mới biết được, Triết Ngôn nói đúng —— Chúa sẽ không cho ai quá nhiều.
Khi còn bé, Tô Trí biết Tô Thố mất ngủ vào ban đêm. Lúc về quê ăn Tết, hai đứa nhỏ ngủ chung một giường. Mỗi lần Tô Trí tỉnh lại vào lúc nửa đêm, thì 80% thời gian phát hiện Tô Thố vẫn mở mắt chưa ngủ, có lúc thì cô xem ảnh chụp, có lúc thì đọc sách, mà phần lớn là cô sẽ không làm gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn vào hư vô, đến cả tiếng hít thở đều đều cũng khó nghe được. Thỉnh thoảng mới chớp mắt một cái, cho thấy người vẫn còn sống.
Đương nhiên đây đều là chuyện hồi tiểu học. Còn sau khi vào đại học, Tô Trí không ngờ vẫn còn thấy được biểu tình đó của cô một lần nữa.
Trước hôm sinh nhật Trần Tử Gia một ngày, đám thanh niên con trai bọn họ uống hơi nhiều, men say thấm vào người, mới đầu cứ tưởng mình đang nằm mơ, nửa phút sau mới xác nhận, hóa ra Tô Thố đang ngồi ở mép giường, biểu tình đạm mạc, cằm hơi nâng lên, nhìn chăm chú vào một góc nào đó bên ngoài cửa sổ, mái tóc mềm mại xõa sau lưng, dài tới ngang eo. Trong mắt cô như có gợn sóng nhộn nhạo, chỉ cần không cần thận một cái có thể tràn ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Trí cảm thấy như mình chưa từng quen biết đứa em gái này vậy. Đầu anh ta vốn hơi choáng, lúc này chỉ muốn hôn mê luôn. Không bao lâu sau khi Tô Thố rời đi, anh ta cũng theo ra ngoài hóng gió. Anh ta thản nhiên đi xuống lầu, không ngờ lại bắt gặp Trần Tử Gia và Hứa Nhất Hạo đang nói chuyện với nhau ở chỗ ngoặt cầu thang. Hai người quần áo chỉnh tề, trông không có vẻ gì là vừa mới ngủ dậy. Trần Tử Gia cau mày, nhìn biểu tình nôn nóng của anh chứng tỏ chuyện bọn họ đang nói không phải là vấn đề nhỏ. Sắc mặt Hứa Nhất Hạo cực kỳ kém, nhìn như có thể ngã xuống đất bất cứ lúc nào; bởi vì khẩn trương mà hai tay anh ta siết chặt lại thành nắm đấm, ánh mắt kiên định dừng trên mặt Trần Tử Gia, như thể sẽ cứ nhìn mãi như vậy.
Nhớ tới chuyện xảy ra tối qua khi chơi bài, sắc mặt Tô Trí bất giác cứng đờ. Tiếng bước chân của anh ta làm kinh động tới hai người đang nói chuyện kia, khiến bọn họ đồng thời quay đầu lại. Trần Tử Gia gật đầu với anh ta chào buổi sáng, Hứa Nhất Hạo nhìn thoáng qua Tô Trí, không hề chào hỏi, cũng không khách sáo như ngày thường nữa, anh ta miễn cưỡng tỏ thái độ có thể gọi là lạnh nhạt bằng ngôn ngữ cơ thể, sau đó xoay người rời đi.
Tô Trí buồn bực nhíu mày, anh ta nhìn bóng lưng rời đi của Hứa Nhất Hạo đang định nói gì đó, thì bị Trần Tử Gia cắt ngang: “Sao mới sáng sớm mà Tô Thố đã rời đi rồi thế? Sao cậu không đi đưa cô ấy về?”
Nhìn thấy mồ hôi trên trán anh, Tô Trí rất nhanh đã hiểu ra: “Cậu đưa con bé về à?”
“Tớ không đuổi kịp cô ấy,” Trần Tử Gia cũng không che giấu sự trách móc trong giọng nói, “Tớ thấy cô ấy lên taxi rồi.”
Tô Trí dừng lại, rồi nói: “Lưu Phi gọi con bé về mở cửa phòng thí nghiệm. Đêm qua, con bé hầu như không ngủ tí nào, quay về trường ngủ bù cũng tốt…… Mà quan trọng là, con bé muốn ở một mình, tớ không thể ép nó ở lại được.”
Trần Tử Gia có chút xúc động, chậm rãi gật đầu: “Ồ, dù sao cậu cũng là anh trai của cô ấy mà.”
Thấy giọng điệu của anh cứ quái lạ thế nào, Tô Trí cẩn thận dò hỏi: “Hứa Nhất Hạo đã biết rồi à? Còn nữa, vừa rồi hai người nói gì thế?”
“Cậu ấy nổi giận với tớ, nói tớ không nên giấu cậu ấy lâu như vậy. Còn nói mặc kệ tớ nghĩ thế nào, cậu ấy cũng sẽ không buông tay,” Trần Tử Gia hơi mỉm cười, nhấc chân đi lên lầu, “Từ nhỏ đến lớn, Nhất Hạo chưa từng tranh giành gì với tớ cả, lần này cậu ấy có thể nói ra lời này với tớ, nói thật, tớ rất ngạc nhiên đấy.”
“Đúng vậy, không ngờ Lâm Tranh hỏi cái gì Hứa Nhất Hạo trả lời cái đó, lúc đó trông sắc mặt Lâm Tranh thật sự rất khó coi.” Tô Trí bất lực thở dài: “Đúng là một buổi tối bất ổn, đời này tớ không muốn chơi lại cái trò mạo hiểm hay nói thật một lần nào nữa đâu. Sớm biết vậy tớ với Hứa Nhất Hạo đã đi theo cậu học chơi bài rồi.”
Ngón tay Trần Tử Gia vừa động, một câu nghi vấn buột miệng thốt ra: “Cậu và Hứa Nhất Hạo đã nói về A Thố? Cậu nói với cậu ấy, có khả năng A Thố thích cậu ấy?”
Nói xong Trần Tử Gia liền hối hận, đã bao lâu rồi anh không tính toán chi li như vậy, nhưng cuộc nói chuyện vừa rồi với Hứa Nhất Hạo khiến anh không thể tiêu tan được, cho nên mới không nhịn được mà chất vấn; Tô Trí nhìn chằm chằm anh, cũng âm thầm buồn bực, Trần Tử Gia lúc này khác xa với tác phong mọi ngày. Anh chưa bao giờ chủ động nhờ anh ta giúp đỡ, cũng sẽ không chủ động hỏi thăm tin tức của Tô Thố từ anh ta, anh ta vẫn luôn ngưỡng mộ phong thái điềm đạm của Trần Tử Gia, không ngờ cũng có một ngày anh không nhịn được nữa.
Suy nghĩ cẩn thận lại, Tô Trí nhanh chóng nhớ ra khoảng hai ba tháng trước, anh ta có nói mấy lời với Hứa Nhất Hạo. Lúc đó là đại hội thể thao, Hứa Nhất Hạo hiếm khi gọi điện cho anh ta, nghe giọng anh ta trầm thấp và bi thương tới nỗi Tô Trí không đành lòng, nên đã đem chuyện Tô Thố lúc còn nhỏ ra kể cho anh ta nghe, cuối cùng nói: “Tớ khẳng định, A Thố thích cậu đấy, cậu cho con bé thêm chút thời gian đi, kiên nhẫn chờ một chút. Đối với loại chuyện tình cảm này, con bé hơi chậm chạp, như kiểu bị thiếu mất một sợi gân ấy.”
Vì những lời này mà có một lần Tô Trí hối hận đến xanh ruột. Anh ta đã rất chân thành khi nói những lời đó, cũng không quan tâm tới cảm nhận của Trần Tử Gia khi biết anh ta nói những lời này sẽ ra sao. Tình cảm không thể cưỡng bách được, đây là quan điểm trước nay của anh ta rồi. Tô Thố thích ai, anh ta không có quyền hỏi đến, anh ta chỉ hy vọng, em gái mình có thể hạnh phúc mà thôi. Mà lúc ấy, anh ta cho rằng Tô Thố thích Hứa Nhất Hạo, chẳng qua là không có dũng khí nói ra thôi, cho nên anh ta mới nói ra những lời đó.
Ai biết được, anh ta lại sai từ đầu tới cuối.
Anh ta không thể hình dung được cảm giác của mình khi biết về sự tồn tại của Giang Vi Chỉ, đương nhiên anh ta đã rất sốc, so với sự chấn động khi nhìn thấy biểu tình của Tô Thố, thì chả đáng là bao cả. Đời này anh ta không quen Giang Vi Chỉ, nhưng anh ta quen Tô Thố. Buổi tối hôm đó, mọi người đều khác thường, sau khi tốt nghiệp thì đủ loại cảm xúc chồng chất lên nhau, vốn đã nói là không uống rượu nhưng rồi lại uống, vốn cũng không muốn nói ra nhưng lại nhân lúc say rượu nói ra. Người khác có say hay không anh ta không biết, nhưng đầu óc Tô Trí tuyệt đối minh mẫn, anh ta không thể chịu đựng được việc Tô Thố cứ thờ ơ với nụ cười giả tạo trên mặt, sống trong một thế giới đã không còn tồn tại, cự tuyệt tất cả mọi người và mọi thứ ở bên ngoài, không quan tâm tới bất kỳ thứ gì. Cô cự tuyệt người khác anh ta có thể hiểu được, nhưng ngay cả người anh trai này mà cô còn không chịu nói thật, mà anh ta lại sắp phải ra nước ngoài ——
Nhìn Tô Thố đạp cửa rời đi, anh ta chán nản vô cùng, cả đêm cũng không ngủ được, Ứng Thần cũng thức trắng đêm với anh ta. Tô Thố được mọi người công nhận là thông minh, Tô Trí cũng thông minh không kém phần nào. Dù sao cũng là anh em hai, bất kể có thế nào đi nữa, thì gien sẽ không bao giờ nói dối. Anh ta và Trần Tử Gia có thể trở thành bạn tốt cũng không kỳ lạ chút nào, bọn họ am hiểu rất nhiều việc, rất nhiều chuyện phức tạp đều có thể xử lý thoả đáng. Bao nhiêu năm sau, anh ta vẫn còn cảm thấy, việc nhắc đến Giang Vi Chỉ trước mặt mọi người mà không báo trước là điều ngu xuẩn nhất mà anh ta từng làm.
Anh ta ôm đầu càng nghĩ càng nản lòng, hỏi Ứng Thần: “Có phải anh đã làm sai rồi không?”
Ứng Thần thở dài, gật đầu xong lại lắc đầu: “Chuyện liên quan đến A Thố, anh khó mà xử lý vẹn toàn được.”
“Anh cũng không có tư cách quản con bé,” Tô Trí lấy lại tinh thần nói. Thức tới nửa đêm, quầng thâm mắt hiện rõ, có thể ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào, “Lúc vừa lên đại học anh đã biết A Thố có gì đó không ổn rồi, ba năm, thế mà anh lại không nghĩ ra việc đi tìm bạn học cao trung của con bé để hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…… Vốn chỉ cần một câu hỏi là xong. Nhưng đến một câu cũng chưa hỏi được ——”
Ứng Thần nhẹ nhàng an ủi anh ta: “Làm sao anh có thể quản được nhiều như vậy chứ? Đừng ôm hết trách nhiệm về mình như thế.”
Thật ra không riêng gì anh ta và Ứng Thần, tất cả mọi người đều ngồi trong phòng khách cả một đêm. Anh ta ngồi trên sô pha, Trần Tử Gia ngồi ở đối diện anh ta, biểu tình đờ đẫn như bức tượng thạch cao, ánh mắt mê ly mênh mông không thấy tiêu cự, nhưng trước sau vẫn kiên trì nhìn ra cửa, giống như đang chờ đợi người nào đó có thể quay về. Tô Trí nhìn anh, rõ ràng là anh đang nhìn thẳng vào anh ta, nhưng mắt lại không chớp lấy một cái; buồn bực quay đầu đi, thì lại thấy Hứa Nhất Hạo đang ôm đầu ngồi thu lu ở góc tối ngoài ban công, tránh đi ánh sáng chiếu vào, trước sau không chịu ngẩng đầu lên.