Chăm Chỉ Học Tập, Ngày Ngày Yêu Đương

Chương 5: Bản kế hoạch công việc




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Trước khi sống lại, Chi Chi là một người ham làm việc, trên danh nghĩa là sớm chín chiều năm (Nghĩa là 9h đi làm, 5h về), nhưng vì kiếm tiền việc gì cũng làm hết, làm thêm giờ, đi công tác là chuyện thường. Vì vậy, so với làm biếng vào ngày nghỉ, cuộc sống bận rộn học tập ngược lại đã kéo cô trở về đồng hồ sinh học bình thường. LQĐÔN

Cô hoàn toàn thích ứng với công việc và nghỉ ngơi mới!

Bây giờ, hàng ngày cô dậy từ tám giờ sáng, đánh răng rửa mặt hai mươi phút, sau đó gặp Trang Gia Minh, tám giờ rưỡi lên xe bus tới thư viện.

Tám giờ năm mươi phút, xe bus đến trạm dừng, mua chút đồ ăn sáng ở ven đường, sau đó vào thư viện, tốn năm phút đồng hồ nhận nước nóng, đúng chín giờ, là lúc cô ngồi vào trước bàn đọc sách, viết kế hoạch hôm nay lên quyển nhật ký công việc hàng ngày.

Đây là chút kỹ xảo cô học được sau khi đi làm, hàng ngày trước khi vào làm việc dành năm đến mười phút thu xếp lại nội dung công việc ngày hôm qua một lần, rồi liệt kê hạng mục công việc phải làm hôm nay, như thế sẽ càng có thời gian sắp xếp hiệu quả hơn.

Trang Gia Minh thấy cô nghiêm túc viết, không nhịn được hỏi: “Có thể cho anh xem chút được không?”

“Có thể.” Chi Chi thoải mái đưa qua.

Trang Gia Minh vốn tưởng rằng sẽ thấy bản kế hoạch vô cùng chỉnh tề hiệu suất cao, phía sau sẽ là tất cả hạng mục công việc hàng ngày phải làm mới đúng, vậy mà… Sự thật thì ngược lại.

Mười ngày, cô có bảy tám ngày không thể nào hoàn thành kế hoạch, không thể không hoãn tới ngày hôm sau, cái gọi là kế hoạch học tập cũng thoải mái hơn tưởng tượng rất nhiều.

“Em có rất nhiều cái không hoàn thành.” Cậu nói.

Chi Chi vừa mở bút máy vừa nói: “Rất bình thường mà, em đâu phải người máy, sao có thể làm chính xác không sai lầm tất cả kế hoạch đã định ra được chứ.”

Lập bản kế hoạch là nhận thức sai lầm lớn nhất, cứ cảm thấy nếu như thời gian nào cũng được sử dụng thì nhất định có thể vượt qua một ngày đạt hiệu quả cao.

Sai hoàn toàn!

Đây là chuyện không thể nào.

Mỗi một phút đều không lãng phí, cần sự tự chủ cực mạnh, phần lớn người ta không làm được điều này. Liệt kê đầy đủ bản kế hoạch, rất có thể chỉ là viết cho đẹp mắt, trên thực tế…. hihihi.

Cho nên, lúc cô lập kế hoạch, sẽ xem xét tình hình giảm yêu cầu, không sắp xếp quá nhiều việc – Cũng chính là có chút ép con số đối với mình, biết không hoàn thành nên cũng không viết bậy bạ, kế hoạch là làm cho mình nhìn, chứ không phải gửi cho nhóm bạn bè X.

“Lúc mới bắt đầu, phải sắp xếp nhiệm vụ nhẹ nhàng một chút, có thể nắm chắc phần hoàn thành hơn, một khi hoàn thành, trong lòng ta sẽ sinh cảm giác thỏa mãn rất lớn.” Chi Chi quơ quơ ngón tay, nghiêm túc nói: “Nói như vậy, ngày hôm sau sẽ có động lực tiếp tục, ngược lại, ngày hôm trước nhiệm vụ lúc nào cũng không hoàn thành, trên căn bản sẽ rất khó kiên trì.”

Trang Gia Minh nghe rất có đạo lý, lại nói: “Nhưng em vẫn không làm xong.”

“Điều này cũng rất bình thường mà, trước khi làm em cũng chả biết mình có thể làm được hay không, và cần bao nhiêu thời gian mới có thể làm xong, cho nên sau đó em căn cứ tình hình của mình để điều chỉnh.” Chi Chi hất hàm, bút viết màu đen di chuyển trên ngón tay, vẽ ra một đóa hoa màu đen, “Lập kế hoạch, tâm trạng rất quan trọng.”

“Cái gì tâm trạng?”

“Mình điều chỉnh tâm trạng á. Việc nhiều như vậy, lúc nào cũng có chuyện lộn xộn làm xáo trộn kế hoạch, cho nên từ trước tới giờ em hay tự nói, ngày hôm qua không hoàn thành cũng không sao, hôm nay lại bắt đầu làm lại là được – dù sao ngày hôm qua cũng làm, không phải không làm đâu.” Nói tới chỗ này, cô dừng lại chốc lát, nhớ lại nói: “Hình như có câu nói, đối với chuyện quản lý thời gian mà nói, có thể xem một ngày thành một tháng, không sợ phải làm lại từ đầu.”

Trang Gia Minh nhìn cô một lát, gật đầu nói: “Rất có đạo lý, nhưng, suy nghĩ gần đây của em càng ngày càng kỳ lạ.”

“Có sao? Em vẫn luôn thông minh như vậy mà.” Cô nói sang chuyện khác, “Hình như anh chưa bao giờ lập kế hoạch, sắp xếp học hành kiểu gì?”

Cô thật sự rất tò mò kiểu suy nghĩ của học bá, nhưng câu trả lời của Trang Gia Minh cực kỳ đơn giản: “Con số ứng với thời gian.”

“Mỗi ngày bao số? Vậy có khi nào không hoàn thành không?”

“Sẽ không, trước khi làm xong anh không làm chuyện gì khác.”

Chi Chi: “Quấy rầy rồi.” Thì ra cậu chính là người có tự chủ siêu cường, vậy còn chơi cái rắm gì nữa!

Trang Gia Minh giải thích: “Không khó khăn như em nghĩ đâu, tự nhiên thành thói quen.”

“Vậy chờ sau khi em thành thói quen sẽ xem thử có phải anh gạt em không.” Cô lấy ra bản kế hoạch, theo nhiệm vụ đầu tiên viết trên đó, bắt đầu tấn công toán học.

Haizzzz, toán, toán!

Chớp mắt một cái đã tới hai giờ chiều, Trang Gia Minh nhận được tin nhắn Trình Uyển Ý gửi tới, hỏi cậu có ở thư viện không, nếu ở đó cô ta sẽ đưa bài thi tới.

Nbs Trang Gia Minh trả lời: [Ở thư viện, cảm ơn bạn]

Cô ta gửi lại một icon mặt cười.

Chừng hai giờ rưỡi, thuận lợi làm xong một đề bài chứng minh, Chi Chi ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị lúc lắc cái cổ thì bất chợt nghe sau lưng có người gọi cô: “Quan Tri Chi.”

“Hả?” Cô ngỡ ngàng quay đầu lại, phát hiện là Trình Uyển Ý. Hôm nay cô ta mặc một bộ váy liền áo màu hồng nhạt không có tay, tóc mềm mại xõa xuống hai bên vai, vừa dịu dàng lại vừa trẻ trung, còn phía sau cô ta khoảng một bước, có một người phụ nữ tài trí tương tự cô ta ba phần đang tỉnh bơ nhìn cô.

Sắc mặt Trình Uyển Ý khó coi, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, “Mình đưa bài thi cho cậu.”

Chi Chi trừng mắt nhìn, lập tức ý thức được chuyện gì xảy ra, làm ra vẻ vừa nhớ ra, vỗ mạnh trán một cái: “Ôi mình đầu heo thật, cậu đã đến rồi à, thật sự cảm ơn nhé.”

Cô đi tới nhận tập tài liệu trong tay Trình Uyển Ý, như trút được gánh nặng: “Đại ân cậu giúp đỡ mình, lần sau mời cậu uống nước.”

“Không có gì.” Trình Uyển Ý không có ý định nói chuyện nhiều, quay đầu nói với người phụ nữ kia: “Mẹ, đi thôi.”

Mẹ Trình lại không dễ bỏ qua cho cô ta, ánh mắt ghim trên người Chi Chi rồi chuyển qua trên người Trang Gia Minh cũng đang đứng, khẽ mỉm cười: “Hai người này đều là bạn học của con sao? Sao con chỉ đưa cho có một người?”

“Thành tích hắn rất tốt, không cần ạ.” Trình Uyển Ý vội giải thích, không phát hiện mình phạm phải một sai lầm chết người – Lúc nói chuyện nhắc tới người khác, chữ “Hắn” này rất vi diệu, không nhắc tới tên, hoặc là ghét vô cùng, nói ra khỏi miệng đã cảm thấy bẩn miệng, hoặc là trong lòng có quỷ, nói ra sẽ mặt đỏ tới tận mang tai.

“Xin chào dì.” Trang Gia Minh hơi cúi người, bình tĩnh như thường.

Mẹ Trình nhớ lại: “Hình như tôi từng gặp cậu.”

“Đây là lớp trưởng của bọn con.” Chi Chi giành trả lời, “Xin chào dì, con tên Quan Tri Chi, cảm ơn dì.”

Mẹ Trình quan sát trên bàn sách: “Hai bọn con đang ôn bài à?”

“Bọn con đang chuẩn bị thi phân ban lớp mười ạ.” Chi Chi mang chiêu bài trung học phổ thông trọng điểm.

Điều này rất có tác dụng, sắc mặt mẹ Trình dịu xuống: “Các con cũng là học sinh mới lên trung học phổ thông à, vậy có thể làm bạn học với Uyển Uyển nhà dì.”

“Đúng vậy ạ, Uyển Ý là người rất tốt.” Chi Chi nghiệp vụ thuần thục, mặt không đỏ tim không đập nhanh bắt đầu sự nghiệp tâng bốc: “Thành tích cũng tốt, không giống con, lúc nào cũng lo lắng mình thi rớt, lần này thật sự nhờ bạn ấy.”

Mẹ Trình cười: “Các con là bạn học, cùng giúp đỡ lẫn nhau, Uyển Ý, con có muốn chơi với bạn học con một lúc không? Lát mẹ tới đón con.”

“Không ạ.” Trình Uyển Ý mím môi, bộ dạng rất quật cường, “Đi thôi.”

Nói xong, không lễ phép quay đầu bước đi.

Chi Chi vẫy vẫy tay, “Thanks.”

Mẹ Trình nhìn cô một cái, rồi nhìn Trang Gia Minh một cái, lúc này mới cười nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Chi Chi và Trang Gia Minh: “Tạm biệt dì.”

Mẹ Trình xoay người đuổi theo, miệng còn nói: “Uyển Uyển, con đi chậm một chút, đợi mẹ với.”

Điều này sao có thể? Trình Uyển Ý càng đi càng nhanh, gần như là chạy ra khỏi thư viện.

“Con cái đứa nhỏ này, chút chuyện nhỏ như vậy mà lại nổi giận với mẹ.” Mẹ Trình hồn nhiên xem như không có chuyện gì, mở khóa xe ngồi vào ghế lái.

Trình Uyển Ý ngồi bên ghế lái phụ cũng không kiềm chế được uất ức, “Tại sao mẹ muốn đi vào cùng con?”

“Chẳng qua mẹ muốn gặp bạn học con thôi.” Mẹ Trình khởi động xe, giải thích: “Hiếm khi thấy con có bạn thân, mẹ muốn biết thôi, không có ý gì khác.”

Trình Uyển Ý quay đầu, nhìn kính trên cửa sổ xe, “Mẹ có biết làm như vậy con sẽ rất lúng túng không?”

“Có gì mà lúng túng, mẹ thấy bạn học con cũng không để bụng.” Mẹ Trình không thèm để ý nói, thấy con gái không trả lời, lại an ủi nói: “Không phải mẹ muốn can thiệp con kết giao bạn bè, nhưng lúc nào con cũng phải cho mẹ biết bạn bè con là ai chứ?”

Trình Uyển Ý cắn chặt môi, ép nước mắt chảy về nghĩ: Nói gì mà không can thiệp, tất cả đều là lừa gạt người. Bà đã làm đủ chuyện rồi, không bao giờ dám tin nữa.

Mẹ Trình chú ý thấy hốc mắt cô ta đỏ au, không khỏi nhíu mày: “Con khóc cái gì? Chẳng lẽ mẹ lại không thể gặp bạn bè của con? Mẹ sợ là con còn nhỏ tuổi không hiểu, chơi cùng mấy người vớ vẩn, người phân theo nhóm, vật họp theo loài, kết giao bạn bè với hạng người gì vô cùng quan trọng.”

“Vậy mẹ hài lòng không?” Cô ta buột miệng chất vấn.

“Con đây là giọng điệu gì vậy?” Đúng lúc gặp đèn xanh chuyển sang đỏ, xe không kịp chạy qua đường nên vội dừng lại, lửa nóng của mẹ Trình chạy lên não, “Có ai nói chuyện với ba mẹ như con không?”

Trong lòng Trình Uyển Ý vốn khó chịu vô cùng, lại bị mẹ dạy dỗ một trận, không nhịn được nữa, nước mắt tí tách rơi xuống.

Con gái vừa khóc, lòng mẹ Trình mềm xuống, thở một hơi thật dài: “Được rồi, mẹ không nói con nữa, mẹ vì muốn tốt cho con, sau này con sẽ biết.”

Trình Uyển Ý hơi nhếch môi, không thèm nói một chữ.

Cùng lúc đó, trong thư viện, Chi Chi và Trang Gia Minh mua kem ở quầy bán đồ ăn vặt, ngồi trên ghế dài nhắc lại chuyện vừa rồi.

“Trình Uyển Ý thật thê thảm, mẹ cô ta có vẻ có dục vọng khống chế rất mạnh.” Chi Chi cắn que kem Quang Minh vừa mới mua, mập mờ không rõ nói: “Với cả, vừa nhìn chính là kiểu người rất soi mói, tuyệt đối không cho phép con gái mình kết bạn bè với học sinh có thành tích học tập không tốt, nhất định phải ‘Nên nói chuyện với học giả uyên thâm, không nên lui tới với dân thường’.”

Lời này rất hài hước, chọc Trang Gia Minh bật cười, cậu nói: “Nhờ có em.”

“Cái đó đúng.” Cô không khiêm tốn chút nào, “Nếu không có em ở đây, mẹ cô ta vừa nhìn thấy anh chờ con gái mình ở đây, wow, sẽ tặng cái mũ yêu sớm trên đầu cho hai người.”

Trang Gia Minh thở dài, không biết nên bình luận gì luôn.

“Đừng than thở nữa, hữu kinh vô hiểm, mau ăn đi, ly kem ba màu sắp tan hết đấy.” Chi Chi mải miết vào trong ly kem, mải mê ăn đến mức trên mặt dính cả bơ trắng.

(Hữu kinh vô hiểm = có kinh sợ nhưng không nguy hiểm)

Trang Gia Minh rút khăn giấy lau giấy đưa cho cô: “Lau qua đi.”

Chi Chi duỗi đầu lưỡi, cố gắng muốn liếm sạch.

Cậu không chịu nổi: “Như vậy rất giống chó.”

“Đôi chim hoàng anh kêu liễu biếc, ta chỉ là con chó độc thân.” Cô ngâm nga câu hát, tiếp tục vùi đầu ăn say sưa, bơ ngọt ngào mát lạnh rơi vào trong cổ họng, cực kỳ đã.

A, cuộc sống mà có thể thoải mái ăn kem, thật đã lâu lắm rồi!

“……” Trang Gia Minh không thể nhịn được nữa, cầm khăn giấy đặt lên mặt cô: “Lau đi, em ba tuổi à?”

Khăn giấy chỉ bị dính bơ trên mặt một giây đồng hồ, sau đó tróc ra rơi xuống, hiểm lại càng hiểm chui tọt qua cổ áo cô, vô cùng chuẩn xác rơi vào trong áo cô.

Chi Chi: “… Anh có bệnh à?”

Trang Gia Minh không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, có chút lúng túng: “Anh đâu cố ý.”

“Hứ!” Chi Chi thuần thục ăn xong ly kem, kéo cổ áo T-shirt, nhanh chóng lấy ra, vo tròn nhét vào trong hộp, rồi vứt vào thùng rác.

Chính cô không chú ý, nhưng mười sáu mười bảy tuổi, ý thức giới tính đã sớm phát triển, Trang Gia Minh bị động tác của cô khiến không kịp chuẩn bị, bối rối xoay người đi, “Em có thể…. Chú ý một chút không vậy?”

Chi Chi nhìn xung quanh, thờ ơ nói: “Cũng không có người mà, nếu không anh muốn em chịu đựng ra toilet lấy ra à? Rất ghê.”

Cậu tức giận, nhưng vẫn nhớ hạ thấp giọng: “Vậy em cũng có thể nói trước mà, anh che bớt cho em.”

“Đừng căng thẳng như vậy.” Chi Chi cố gắng an ủi cậu, đối với tài xế già mà nói, ngượng ngùng và nhạy cảm đối với thân thể thời kỳ trưởng thành đã  một đi không trở lại, “Bên trong em có mặc áo lót, kéo ra cũng rất an toàn.”

Trang Gia Minh nhịn nổi nóng: “Con gái người ta….”

“Trời ơi, không sao.” Chi Chi cắt ngang lời cậu, hồn nhiên không để ý, “Cũng đâu phải em vén quần, cũng do lười, nữ sinh móc đai an toàn cũng toàn  làm như vậy, hành động thường gặp, bình tĩnh chút đi.”

Trang Gia Minh hít một hơi thật sâu, cầm ly ba màu trên tay đưa cho cô.

Chi Chi: “Chậc, gì vậy?”

“Ăn đi, ngậm miệng lại.”Cậu nhét vào tay cô, bước đi không quay đầu lại.

Chi Chi cúi đầu nhìn một lát, gọi cậu lại: “Nhưng cái muỗng này anh ăn rồi, trời ơi.”

Cậu cứng đờ, tai nổi lên màu hồng nhàn nhạt.

Cô cười ha ha một tiếng, chạy tới trả lại cho cậu: “Anh từ từ ăn đi, em vào toilet lau cái đã, ha… Ha ha ha.” xin ủng hộ chính chủ lêquy,đôin

Mặc dù cười thì không có phúc hậu, nhưng thật sự quá buồn cười!

Cuộc sống tuổi mười sáu, thì ra vui vẻ như vậy sao? Sao trước kia không phát hiện ra nhỉ.

Sống lại thật tốt quá.

Hết chương 5