Tiếng ve kêu ồn ào.
Trong góc thư viện, bạn học Đồng đang hạ mắt đọc sách, Trang Gia Minh đang làm đề toán Olympic, rõ ràng kiến thức trọng tâm rộng bao la nhưng Quan Tri Chi thì đang múa bút thành văn kiến thức cấp 2.
Bạn học Đồng học được một nửa thì nói chuyện với cô, nhưng Chi Chi đang đeo tai nghe vắt hết óc nhớ lại chút kiến thức nên chẳng nghe lọt lấy một chữ. Rất lâu cô ta không nhận được câu trả lời, có chút lâm vào thế bí.
“Cô ấy đang học bài, có thể không nghe thấy.” Trang Gia Minh đưa một đề qua “Cậu cũng báo danh trường Nhất Trung à?”
Bạn học Trình thầm thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: “Đúng vậy, nói không chừng chúng ta có thể cùng lớp.”
“Nghe nói chỉ có hai ban thực nghiệm.”
“Đúng, truyền thống của trường Nhất Trung, lên lớp 11 sẽ phân ra ban khoa học xã hội và khoa học tự nhiên.”
Hai người trao đổi tình hình báo danh, nói một hồi, bạn học Trình nói chị họ cô ta đang học nửa năm cuối lớp 11 tại trường Nhất Trung, có thể hỏi mượn chị ấy bài kiểm tra lớp 10 để sao chép, sớm làm quen độ khó của trường chuyên cấp 3.
Trang Gia Minh do dự, sau vẫn hỏi tới: “Vậy đến lúc đó có thể nhờ cậu mượn bài kiểm tra nhìn thử xem được không?”
“Đương nhiên có thể, mình mượn rồi sẽ nói với cậu một tiếng.” Bạn học Trình rất chính trực, lại hỏi Chi Chi, “Quan Tri Chi, cậu có muốn không?”
Lần này, cuối cùng Chi Chi cũng nghe thấy, cô lắc đầu: “Cấp 2 mình còn chưa nắm vững, các bạn làm….. Đi.”
Lúc nói lời này, trong đầu cô đang nghĩ các bước tính toán, có chút phân tâm, thật vừa đúng lúc cắt ngang câu, có vẻ giống như cố ý nhấn mạnh chữ “Làm,” kiểu như trêu đùa.
Khuôn mặt tươi cười của bạn học Trình thoáng chốc cứng lại.
Bầu không khí hết sức lúng túng.
Chi Chi rất nhanh kịp phản ứng, nhưng nếu bây giờ nói xin lỗi thì chẳng khác nào bới móc lên, khiến mọi người không xuống đài được, đành phải làm ra vẻ kéo dài giọng điệu là vì do dự, vụng về giảng hòa: “A…. Không, nếu dễ thì mình cũng muốn xem một chút.”
Bạn học Trình không nói gì.
Giữa lúc xấu hổ im lặng, Trang Gia Minh mở miệng: “Em cứ học hết kiến thức cấp 2 rồi nói sau.” Lại trấn an bạn học Trình, “Đừng để ý cậu ấy, cậu ấy xem không hiểu đâu.”
Sắc mặt bạn học Trình có phần lúng túng, sau hồi lâu mới miễn cưỡng cười cười: “À, được.”
Thoạt nhìn chuyện này xem như qua, nhưng không bao lâu sau, cô ta tìm cớ chào Trang Gia Minh, không thèm nói với Chi Chi một câu nào, hiển nhiên là tức giận.
“Quan Tri Chi, em nói bậy bạ gì đó?” Một người đi, còn một người đến tính sổ.
“Xin lỗi.” Cô chân thành nói xin lỗi, “Em cảm thấy không đúng lắm nên muốn đổi lại từ rồi, không ngờ lợn lành chữa thành lợn què, không phải em cố ý, tha thứ cho em đi.”
Trang Gia Minh thấy cô nói rất thành khẩn, xem ra thật sự là lỡ miệng, sắc mặt bớt giận, không được tự nhiên nói: “Quên đi, từ nay về sau đừng như vậy nữa.”
Cô gật đầu: “Em nhất định sẽ chú ý!”
Có lẽ người trưởng thành không thể nào hiểu một động từ quá ư bình thường sao có thể khiến thiếu nam thiếu nữ như lâm vào đại địch, có quá mức chuyện bé xé ra to quá không? Thật ra cũng không phải như thế.
Con trai con gái mười lăm mười sáu tuổi, đối diện với chuyện khó nói ở trạng thái nửa hiểu nửa không, cụ thể là không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng với các động từ mập mờ vô hạn như “Làm cho” “Làm” “Làm ra” thì rất dễ đâm vào nơi nhạy cảm của họ.
Cho dù trong trường hợp lên lớp nghiêm túc như vậy, một khi giáo viên nói ra “Hai công thức đặt cùng một nơi” “Dây điện cắm vào ổ điện,” đều khiến học trò ngồi dưới lớp cười trộm. Thông thường mấy giáo viên không thể nào biết đám học trò mắc cười chỗ nào, chỉ có học trò với nhau mới hiểu được có nghĩa là gì.
Dần dà, một câu nói bình thường + một động từ mập mờ cũng đủ để biến thành một đùa không mấy hay ho. Tệ hơn chính là, nếu có người vì vậy mà tức giận, đối phương còn có thể đúng lý hợp tình tỏ vẻ: “Tôi chưa hề nói gì, là bạn nghĩ quá nhiều.”
Chi Chi cũng từng bị nam sinh trêu chọc đáng ghét như vậy, rất hiểu cơn giận của họ, bởi vậy mặc dù nói lỡ miệng nhưng vẫn thừa nhận còn thật sự nghiêm túc nói xin lỗi.
Trang Gia Minh có đề nghị tương tự: “Em lên QQ nói xin lỗi Trình Uyển Ý đi.”
Thì ra bạn học Trình tên là Uyển Ý, tên văn nghệ như vậy, chẳng trách mãi không nhớ ra. Chi Chi đồng ý, lấy điện thoại ra đăng nhập QQ, tìm thấy tài khoản của Trình Uyển Ý trong đám bạn cấp 2, gửi tin nhắn nói chuyện riêng: [Xin lỗi, mình không cố ý, nhất thời lỡ miệng, không có ý gì khác, xin lỗi xin lỗi!]
Cô gửi nhiều vẻ mặt bán manh cầu xin tha lỗi, cố gắng nhận được lời tha thứ từ bạn gái. Nhưng Trình Uyển Ý chỉ lạnh lùng trả lời một câu: [Không sao]
“Á.” Chi Chi đỡ trán, “Em mất đi một người bạn gái có tâm hồn thiếu nữ.”
Trang Gia Minh thấy lạ: “Anh nhớ em và cậu ta không hợp nhau mấy.”
“Thật sao?” Chi Chi không nhớ gì cả, chỉ nhớ các cô không chỉ là bạn học cấp hai, về sau lại làm bạn học năm lớp mười, còn quan hệ tốt xấu thì thật sự không nhớ gì.
Cậu khẽ gật đầu.
Chi Chi ngẫm nghĩ, nhớ mang máng hình như bạn học Trình cũng thích Trang Gia Minh. Hai người cùng thích một người, chắc chắn là không ưa gì nhau, hơn nữa style văn nghệ của Trình Uyển Ý nam sinh rất thích, đối với nữ mà nói thì có chút làm ra vẻ.
Nhưng quay đầu nhìn kỹ lại thì nghĩ hoàn toàn khác. Điều kiện gia đình Trình Uyển Ý không tệ, váy lace, giày xăng đan da thật, tắc tay bạch kim, thế mà lại thích nam sinh điều kiện không bằng mình như Trang Gia Minh, đó thật sự là thích, không lẫn nguyên nhân thực tế nào, chỉ cảm thấy cậu xuất sắc nên thích, cực kỳ đơn thuần.
Nhìn lại thanh xuân, cũng chỉ có điểm ấy khiến người ta hâm mộ.
Nhưng Chi Chi không có ý định đâm thủng, thầm mến giữa nam sinh và nữ sinh nếu bị người khác nói toạc ra thì làm gì cũng đều xấu hổ, mà lại dễ làm giả hóa thật, không thích để ý cũng biến thành thích để ý.
Học sinh cấp 3 vẫn không nên nói yêu đương, chăm chỉ học tập là được. Nhất là Trang Gia Minh, cậu ấy là người muốn leo lên cây, ngộ nhỡ bươm bướm không có cánh để vỗ thì làm sao bây giờ? Cho nên cô giả vờ ngây ngốc: “Anh không hiểu nữ sinh, có thể nghĩ sai rồi.”
Trang Gia Minh nửa tin nửa ngờ, nhưng đúng có câu nói rất hay đó là bạn đừng đoán tâm tư con gái, cậu không truy cứu đến cùng: “Cũng muộn rồi, chúng ta về thôi.”
“Dạ.” Chi Chi dọn dẹp cặp sách.
Hai người cũng giống như buổi trưa, xuống trạm xe thì mỗi người đi một ngã. Chi Chi tới tiệm mì ăn cơm, sau đó về nhà tiếp tục phấn đấu học tập, Trang Gia Minh thì qua nhà ông nội ăn cơm.
Nhà ông nội Trang Gia Minh ở trong tiểu khu kiểu xưa gần đó, trước cửa ra vào có rất nhiều quán ven đường. Trang Gia Minh nhìn thấy một sạp bán bánh trứng liền rút tiền ra nói mười đồng.
“Lập tức xong đây.” Người phụ nữ bán bánh trứng gà đứng gần nồi hấp nên toàn thân ẩm ướt như vừa bước từ trong nước ra, váy dính sát cơ thể, quần áo rất mỏng, gần như nhìn thấy cả da thịt.
Thiếu niên lễ phép rũ mắt, tầm mắt rơi trên nồi hấp.
Bánh trứng trên bếp dần phồng lên, tản ra mùi thơm ngọt thanh. Có một bé trai sau lưng người phụ nữ nhô đầu lên nhìn, lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, nhưng rất hiểu chuyện không lên tiếng đòi hỏi.
Trang Gia Minh nhìn vở bài tập của cậu bé để trên ghế nhựa, mới năm đầu tiểu học.
Tiếng người ồn ào, hơi nóng chen chúc trong đám người.
“Xong rồi.” Người phụ nữ đổ mẻ bánh trứng ra, nhanh nhẹn cân đủ mười đồng, rồi lưu loát bỏ vào túi nilon mỏng màu trắng.
Trang Gia Minh nói cảm ơn, khi xoay người rời đi thì trông thấy người phụ nữ đút một chiếc bánh trứng cho con trai. Bé trai lập tức híp mắt nở nụ cười, nói giòn giã: “Ăn ngon quá!”
Trong tiểu khu có người bày bán rau cỏ, thấy Trang Gia Minh tới, cười chào hỏi: “Gia Minh đến đấy à? Mau vào đi, ông nội con đang chờ con sang ăn cơm đấy.”
“Ôi, dạ.” Cậu trả lời rồi bước nhanh hơn.
Thời gian này là lúc tiểu khu náo nhiệt nhất, tan tầm về nhà, tan học về nhà, tiếng bước chân trên bậc thang liên tiếp không ngừng. Trang Gia Minh quen thuộc đi tới trước lầu một, hai bước làm thành một bước đi lên lầu.
Nhà ông nội ở lầu hai, cửa đóng, bên trong truyền ra tiếng bà nội Trang: “Chuyện này không tốt, tôi không muốn.”
Có một bà gần bằng tuổi hỏi lại: “Chuyện này không tốt chỗ nào, Minh Huy nhà bà cũng là kết hôn lần hai, đâu thể nói muốn khuê nữa lá ngọc cành vàng đúng không?”
Trang Gia Minh đứng lại, Minh Huy là tên ba cậu.
“Khuê nữ chúng tôi cũng không cần.” Bà nội Trang chậm rãi nói: “Nếu kết hôn cùng Minh Huy, không có con của mình được không? Gia Minh nhà chúng ta không thể chịu uất ức này.”
“Lần trước tôi đã nói rồi đó thôi, người ta cũng có con trai của mình, muốn tìm ai đó để sống cùng.” Em gái nhỏ của bà nội Trang khuyên bảo: “Đã có con cùng chồng trước, không ai nợ ai, chẳng phải rất tốt à?”
Bà nội Trang kiên quyết phản đối, “Có con nhỏ ngược lại không sao, nhưng chồng cô ta chết vì tai nạn xe cộ, vừa nhìn là thấy sát chồng. Chuyện đời này tôi hối hận nhất chính là cho Minh Huy cưới mẹ Gia Minh, không có phúc! Nếu không phải khám chữa bệnh cho cô ta, những năm này Minh Huy cũng sẽ không sống khổ sở như vậy, còn Gia Minh nhà chúng ta nữa, còn nhỏ như vậy mà đã biết chăm sóc mẹ nó….”
Bà nói xong, trong đôi mắt đục ngầu có mấy giọt nước mắt chảy ra.
Em gái bà vội an ủi bà: “Được rồi được rồi, đừng nói nữa, đều đã qua, dù cô ấy có thế nào đi nữa thì cũng sinh Gia Minh cho Minh Huy.”
“Gia Minh nhà chúng ta cũng số khổ.” Bà nội Trang lau nước mắt, nói: “Tôi cũng biết người khó tìm, nhưng Minh Huy mới hơn bốn mươi tuổi, cũng không thể để nó về nhà mà ngay cả cơm nóng cũng không được ăn.”
Em gái bà nói: “Em hiểu, chắc chắn sẽ để ý giúp chị.”
“Nếu thật sự đồng ý cùng sống hòa thuận với Minh Huy, điều kiện thiếu thốn chút cũng được, chỉ một điều, nếu chưa có con thì phải chờ Gia Minh học đại học mới có thể sinh.” Bà nội Trang cẩn thận dặn dò, “Gia Minh nhà chúng ta số khổ, không thể để nó phải nhìn sắc mặt của mẹ kế được.”
“Hiểu mà hiểu mà.”
Trang Gia Minh im lặng đứng đó một lúc, lặng lẽ lùi về sau mấy bước, rồi lại bước nặng nề đi tới: “Bà nội, con tới rồi.”
“Gia Minh vào đây.” Bà nội Trang vội đứng lên, thân thể còng còng nhưng bước đi như bay, “Đã nấu cơm xong rồi.”
Trang Gia Minh đưa bánh trứng cho bà. “Con mua trên đường.”
“Con ăn đi, bà và ông nội con không thích ăn.” Bà nội Trang mở nắp nồi cơm điện xới cơm, lại gọi ông nội Trang đang xem báo ngoài ban công, “Ông già, ăn cơm thôi.”
“Đến đây đến đây.” Ông nội Trang bỏ kính lão xuống, bước lẹp xẹp đi tới trước bàn cơm ngồi xuống.
Trang Gia Minh vào bếp bưng thức ăn.
Thức ăn hôm nay có nạm bò hầm cà ri khoai tây, canh giá đậu hũ, trứng bắc thảo sốt đậu hũ.
Bà nội gắp một miếng thịt bò to bỏ vào trong chén Trang Gia Minh, “Thịt bò tươi lắm, con ăn nhiều một chút.”
“Mọi người cũng ăn đi.” Trang Gia Minh đồng thời gắp cho họ mỗi người một miếng.
“Gia Minh thật có hiếu.” Bà nội Trang cười híp mắt nói, vui vẻ cắn một miếng, đưa tay múc cho mình một muỗng canh giá đậu hũ, chan cùng cơm.
Ông nội Trang đang ăn trứng bắc thảo, hỏi cậu: “Chiều lại tới thư viện hả?”
“Dạ, khai giảng phải kiểm tra nên con học chút.” Trang Gia Minh giải thích. Xin ủng hộ chính chủ LEQĐÔN
“Đừng giày vò thân thể quá, phải thả lỏng một chút cũng không sao.” Bà nội Trang hiền từ nhìn cậu. “Gia Minh nhà chúng ta thông minh như vậy, nhất định có thể vượt qua kỳ thi này.”
Trang Gia Minh để ý họ luôn ăn giá đỗ và đậu hũ, bà nội ngay cả trứng bắc thảo cũng không ăn, có lẽ ông nội thích ăn món này.
Họ đã ăn hết thịt bò trong chén, nhưng nhai hồi lâu mới nuốt vào.
Bà nội Trang bị nghẹn, uống một ngụm to canh mới trở lại bình thường.
Cậu bỗng hiểu ra, nạm bò này vốn là chuẩn bị cho cậu, họ vốn không nhai được.
Hết chương 4