Chăm Chỉ Học Tập, Ngày Ngày Yêu Đương

Chương 19: Hoán đổi chỗ ngồi




Editor: Cò Lười – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Người năng lực thứ hai chỉ loạng choạng, đầu gối bị trầy da một chút, cũng không chảy một giọt máu. Nghiêm trọng là người thứ nhất, tại thời điểm ngã xuống đã đè lên chân, mắt cá chân sưng to, thoạt nhìn trông rất đáng sợ. Cậu ta nghe Trang Gia Minh hỏi, thoáng giật giật, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh: “Ahhh, hình như là bong gân, chỉ là vết thương ngoài.”

“Thật xin lỗi, tôi không cố ý.” Người thứ hai đứng dậy, mắt thấy người thứ tư đã cách họ rất gần, liền nhấc chân chạy, chỉ để lại một câu: “Thật xin lỗi, cuộc thi vẫn còn, lát nữa trở lại sẽ nhận lỗi với cậu.”

Giáo viên thể dục cũng chạy vào đường đua, sau khi kiểm tra vết thương lập tức rót nước chườm lạnh, đồng thời nói với Trang Gia Minh: “Bạn học, bên này giao cho tôi, cậu cứ tiếp tục cuộc đua.”

Trang Gia Minh gật đầu một cái, tiếp tục cuộc thi 100m cuối cùng. Chẳng qua là mới vừa rồi, cậu dừng lại, hơi thở đã rời rạc, cơ bắp đau nhức, khó có thế trở lại trạng thái ban đầu trước đó, cậu dùng tốc độ 3s để dành vị trí thứ ba.

Tuy không giành được vị trí thứ nhất, nhưng bạn cùng lớp cũng không ai trách cậu.

Hàn Tông chờ ở điểm đích đỡ cậu: “Từ từ đi vài bước, đừng ngồi xuống.” Ninh Mân đưa nước, Trình Uyển Ý đưa khăn, đều nói cậu làm rất tốt.

Trang Gia Minh có chút áy náy: “Cuối cùng thật sự chạy hết nổi rồi.”

“Không có việc gì không có việc gì, vị trí thứ ba cũng đã rất tốt rồi.” Các bạn học cùng trăm miệng một lời.

Trang Gia Minh cười, nhận nước từ từ uống, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi rất nhanh cậu nhìn phía sau thầy Lâm tìm được Chi Chi đang cười hì hì, trong tay cô cũng cầm nửa bình nước, nhưng không có cơ hội để đưa qua, liền dứt khoát không đưa.

Cậu nhìn cô với đôi má khá phúng phính có chút trẻ con, không hiểu sao trong lòng cảm thấy thật cao hứng.

Cậu cùng các bạn học nói vài lời, sau đó đi đến bên cô một cách tự nhiên: “Làm chậm trễ mất thời gian, có lẽ tổng điểm có thể được xếp hạng trước sáu rồi.”

“Không có việc gì, cái huy chương đó cũng không phải là vàng nạm ngọc, không đáng tiền, có thể thêm điểm là được. Chi Chi đập đập vào cánh tay cậu, cố ý nói: “Từ nhỏ đến lớn cầm bao nhiêu giải thưởng, ít đi một phần thưởng cũng sẽ không sao, để lại một lối cho người khác.”

Trang Gia Minh nói: “Đứng ba cũng có ghi chép.”

“Anh không phải luôn ghi nhớ sách giáo khoa của mình sao?” Chi Chi không để ý, thuận miệng nói: “Nếu không em đưa anh một tờ giấy trắng? Bây giờ em cảm thấy dùng cái này rất tốt.”

Trang Gia Minh đáp lời “Được”, lại nghĩ, vốn nghĩ muốn đưa cho cô ….. Quên đi.

Trọng tâm chính buổi chiều là cuộc thi tiếp sức, mặc dù Chi Chi chỉ là người dự bị, không có cơ hội ra sân chơi, chỉ hét cổ vũ trên sân. Lớp một thành tích không tốt cũng không xấu, có 16 lớp, bọn họ xếp thứ năm. Sau khi tính tổng điểm, thứ hạng của lớp giảm xuống đứng thứ sáu, vị trí đầu tiên là lớp mười sáu có thành tích kém nhất, được khen ngợi khắp nơi.

Tiêu Dã vênh váo hả hê, các học sinh kém vui mừng, khiến các học sinh lớp một lớp hai ngượng ngùng.

Bất quá, phong thủy luân hồi, đại hội thể dục thể thao kết thúc vào ngày thứ nhất, kết quả kiểm tra hàng tháng dần hiện ra. Sáng sớm thứ tư, một bảng danh sách được dán trên tường thông báo ở tầng trệt khu dạy học lớp mười.

Một niên cấp có 900 học sinh, chỉ có 200 người đứng đầu trong danh sách được công bố, bảng danh sách xếp hạng của những người khác chỉ được công bố ở lớp, không ít người ra sức thở phào nhẹ nhõm.

Chi Chi thành tích cũng không tệ lắm, thi học lớp mười, niên cấp hai mươi ba. So với trung học thì điểm số không tốt cũng không xấu, vừa mới tham gia lớp thực nghiệm, điểm số tốt hơn nhiều.

Nhưng cô lại cảm thấy hỏng bét.

Trải qua kỳ thi tốt nghiệp trung học, học tập chăm chỉ hơn một tháng, lại có thể không vượt qua kỳ thi cho hơn hai mươi học sinh trung học…. Bọn họ cũng chỉ học có một tháng! Bất quá Trang Gia Minh thi đỗ, cô có thể tự an ủi mình rằng do chênh lệch chỉ số IQ, nhưng trước mắt hai mươi mấy người so với cô thi đỗ cao, thật sự rất đả kích người.
Cái này so với tình tiết vở kịch trong tiểu thuyết sao lại khác xa đến vậy chứ? Bình thường mà nói sau khi trùng sinh sẽ phản đòn làm lại, làm cho người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa chứ?  Chẳng lẽ cô xứng làm nữ phụ trong văn trùng sinh nữ chính??

Không, quá ngược rồi!

“Tại sao có thể như vậy.” Cô nằm trên cánh tay, lẩm bẩm: “Không cho tôi Bàn Tay Vàng thì thôi đi, còn đối xử với tôi như thế, không biết người nghèo trở mình toàn dựa vào khả năng sao?”

Vương Thi Di không nghe rõ nội dung, nhưng xem sắc mặt cũng biết cô đang buồn lòng về chuyện gì: “Cậu làm bài thi cũng không tệ, làm sao lại đưa ra bộ dáng này?”

“Cậu thi thế nào rồi?” Chi Chi buồn bã ỉu xìu hỏi.

Vương Thi Di nhún nhún vai, vẻ mặt thoải mái: “Hai mươi lăm, đủ để qua.”

Chi Chi: “…..” Nhớ không lầm, bạn học Vương mỗi buổi tối trong giờ tự học đều xem tiểu thuyết, chỉ hoàn thành bài tập cơ bản, cứ như vậy so với cô ít đi một chút, kém hai điểm?
Cô thật sự nghi ngờ chỉ số thông minh của bản thân.

Trang Gia Minh cách chỗ ngồi mấy hàng, hướng về phía cô nhìn năm sáu lần, nhìn cô uể oải nằm trên cánh tay, hoàn toàn không phải dáng vẻ siêng năng phấn chấn bình thường. Trong lòng cậu khó hiểu, đợi đến khi tan học, chủ động đi tới: “Làm sao buồn bã ỉu xỉu vậy?”

Vương Thi Di đáp: “Cậu ấy thi rớt rồi.”

Trang Gia Minh rút bài thi cô đè dưới cánh tay, tỉ mỉ nhìn, nghi ngờ nói: “Cũng không sao, những câu hỏi trong đề thi tương đối phức tạp, rất nhiều người không làm được.”

“Vậy anh làm được không?” Chi Chi yếu ớt hỏi.

Cậu dừng lại, nói sang chuyện khác: “Lúc em thi điểm số lớp tốt hơn nhiều, chú và dì sẽ không mắng em.”

“Không, em thật sự không hiểu.” Chi Chi vô cùng đau lòng, “Là em chưa cố gắng chăm chỉ học tập, hay do đầu óc quá đần độn, tại sao anh có thể thi tốt như vậy, em thì không được?”

Ninh Mân vừa lúc cầm đồ từ trên bục giảng xuống (hôm nay đến phiên cô ngồi bục giảng giám sát), nghe vậy cười khúc khích. Chi Chi cũng biết lời mình nói này thật ngu xuẩn, nhưng cô không hiểu chính là mình kém ở chỗ nào, dù thế nào cũng không phải trời sinh chỉ số IQ thấp, làm nhiều gấp đôi nhưng nhận nửa kết quả chứ?

Trang Gia Minh liếc nhìn Ninh Mân một cái: “Cái này không có gì buồn cười cả.”

“Mình không có ý gì khác.” Ninh Mân nhún vai một cái, trêu ghẹo nói, “Chỉ là muốn nói, tại sao cậu ta có thể thi tốt như vậy, bởi vì cậu ta là Trang Gia Minh.”

Chi Chi nói mà không có biểu cảm gì: “Tên của anh ấy cũng không bằng mình mà. Biết không, gà mẹ của tôi.”

“Anh giúp em nhìn một chút.” Trang Gia Minh cúi đầu rút bài thi cô đè dưới cánh tay. “Lát nữa đưa lại cho em.”

Cô gật đầu một cái, mở sách bài tập vật lý ra làm bài.

Tiết thứ hai tự học buổi tối tan lớp, Trang Gia Minh lại tới, nửa ngồi xổm bên cạnh chỗ cô, vừa dùng bút chì làm đề bài vừa giảng giải: “Em làm sai đều là kiến thức trung học sơ cấp, chú ý xem đề mà làm, từng bước một……”

Chi Chi có điểm không phục, kiến thức trung học cô mới vừa học qua, nghe xong hai câu lại có chút đạo lý, lập tức bị thu hút.

Bọn họ làm cho đến khi chuông reo, mới phát hiện thầy Lâm đứng bên cạnh bục giảng.

Trang Gia Minh giật mình, chân bởi vì thời gian ngồi xổm từng trận tê dại, suýt nữa ngã nhào, cũng may nhanh tay lẹ mắt, lập tức vịn lấy bàn học.

“Anh đi về trước đây, em trước tiên từ từ tiếp thu kiến thức.” Cậu thấp giọng nói.

Chi Chi muốn hỏi mượn cậu: “Cho em mượn tham khảo.”

“Đợi một chút.” Bài thi của cậu đã sớm cho bạn học mượn, phải đi lấy trở về mới được.

Chi Chi gật gật đầu.

Trang Gia Minh lấy một vòng, tìm vật lý và số học cho cô. Chi Chi quay sang, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: “Tiếng anh cho em xem một chút.”

Hai người cách nhau không gần, thanh âm hơi lớn, trên bục giảng, Ninh Mân ho khan, nhắc nhở: “Không cần nói.”

Chi Chi giả vờ không nghe thấy.

Trang Gia Minh xé tờ giấy, viết lên “Đưa bài thi của em cho anh”, sau đó vo thành cục thảy qua. Tờ giấy tạo thành một đường vòng cung, chuẩn xác rơi vào trong túi bút Chi Chi. Cô tìm bài thi tiếng anh truyền đi.

Mười lăm phút sau, lại truyền trở về.

Đề bài không chỉ viết đáp án đúng trên lỗi sai, mà mỗi đề đều viết cụ thể từng ý, còn đem những cụm từ tương tự liệt kê bên cạnh để giúp cô phân biệt, đọc hiểu cũng đưa giải thích rõ ràng, hơn nữa trong văn bản gốc cũng viết một bản phiên dịch.

Chi Chi hận không thể đá văng Hàn Tông, cô và cậu ta ngồi cùng bàn!

Mà những hành động này, đều bị Thầy Lâm núp ở phía sau cánh cửa sổ thu vào trong mắt. Thầy âm thầm để ý, tự có tính toán riêng.

Buổi chiều hai ngày sau, lớp hoạt động, các lớp học thường xuyên.

Thầy Lâm nói rất nhiều cái gì là “Các em làm cho thầy rất thất vọng” “Thầy dạy môn toán học nhưng điểm trung bình lớp ta là 15 điểm so với các lớp bên cạnh vẫn thấp hơn” “Đừng rằng đây chỉ là kỳ tháng không quan trọng” “Thái độ học tập của các em có vấn đề” ….

Thao thao bất tuyệt.

Kỳ thi tháng đầu tiên, ít nhiều gì cũng có chút cảnh giác, bình thường các học sinh gục đầu lười biếng, có một chút xấu hổ. Nhưng thầy giáo rất rõ ràng, nhưng cảm xúc này chỉ là tạm thời, không được bao lâu, phần lớn mỗi người làm đều là những việc vẫn nên làm.
Cho nên, thầy bắt đầu đổi chỗ ngồi.

Lên lớp nói chuyện yêu đương lén lút làm chuyện riêng, toàn bộ đều chuyển lên hàng đầu, ở dưới mắt lão sư sống qua ngày. Lớp tự học thích ngồi cùng bàn nói chuyện, tách ra, tất cả tách ra, còn nói chuyện trên trời dưới đất, tan lớp phải đi mấy dãy hàng mới đến. Kết quả bài thi tháng ở trước mặt, vị trí vàng được sắp xếp đến hàng thứ hai, thứ ba, thứ tư.
Xét thấy lớp trưởng Trang Gia Minh tự lấy việc giúp người làm niềm vui, thầy Lâm suy đi nghĩ lại, an bài cho cậu vài người hàng xóm có chí cầu tiến.

Ban đầu người ngồi cùng bàn với cậu là Hàn Tông, chuyển đến hàng sau cùng với một nam sinh yêu ngủ, một động một tĩnh, mong bọn họ cảm hóa lẫn nhau. Đổi chỗ ngồi cùng bàn với một nam sinh, gọi là Vương Chi Hàng, là người trầm tính, nhưng học tập rất cố gắng, thầy Lâm cho rằng, cậu chỉ thiếu một điểm tính cách.

Mà trước mặt cậu, Chi Chi ghép ngồi cùng với Trình Uyển Ý. Ninh Hồng lần này giành vị trí thứ hai trong lớp, cách vị trí ngồi của Chi Chi một lối đi nhỏ. Giống vị trí Trang Gia Minh nghiêng về phía trước mặt.

Trong lòng Chi Chi vừa vui vừa kinh ngạc, một bên vừa dọn dẹp bàn học, vừa cùng Vương Thi Di nói lời tạm biệt: “Đây có phải là một bên trái ôm phải ôm, tận hưởng hạnh phúc, hay là hamburger trong nhân kẹp thịt đây?”

Vương Thi Di kém nàng hai hạng, chỗ ngồi hàng phía sau, nhưng cách vài tổ. Nghe vậy nói: “Chúc cậu may mắn, chỉ có điều lớp trưởng ở phía sau cậu, cậu có thể vui mừng nhìn trộm rồi.”

“Đúng như vậy.” Chi Chi nghĩ tới đây liền mở cờ trong bụng: “Mình thấy rằng kỳ thi giữa kỳ này mình có chút tiến bộ!”

Vương Thi Di: “…..” Nguyện vọng thẳng thắn như vậy, có thể cùng thanh mai chúc mã chính là không giống nhau.

Chi Chi hết sức phấn khởi đến chỗ ngồi, băng ghế ngồi còn chưa nóng, lập tức quay đầu về phía Trang Gia Minh nói: “Bài tập tiếng anh của anh cho em mượn xem một chút với.”

Trang Gia Minh khóe môi nhịn không được giơ lên: “Anh còn chưa có viết.”

Cô lập tức lùi ra sau: “Viết xong đưa cho em đầu tiên.”

“Ừ.” Trong con ngươi đen nhánh phản chiếu hình bóng nho nhỏ của cô, mang theo ý cười: “Đưa cho em đầu tiên.”

Thầy Lâm âm thầm gật đầu, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Quan Chi Chi, thành tích điểm số kỳ thi tháng khá hơn nhiều, mấy ngày nay quả thật học tập rất chăm chỉ, xem ra vị trí này đúng rồi.

Chẳng qua là, khắp nơi bồn phía có người, thân bất do kỷ. Bên trái Ninh Mân, bên phải Trình Uyển Ý, phía sau còn có Trang Gia Minh. Những ngày kế tiếp, nhất định sẽ không yên ổn.