Edit: Ngọc Hân
Trong trí nhớ của Chi Chi, các bạn học thời học sinh cũng rất phức tạp, có thông minh, có nịnh nọt giáo viên, cũng có khôn khéo. Nhưng chờ trưởng thành hơn, quay đầu lại suy nghĩ một chút lại cảm thấy chắc là ảo tưởng, học sinh mười bảy mười tám tuổi, cho dù có chút nhỏ mọn thì cũng không quá khoa trương, chẳng qua lúc ấy cô còn nhỏ tuổi, lầm tưởng rất nghiêm trọng mà thôi. LQĐÔN
Cho tới bây giờ.
Chi Chi đột nhiên phát hiện trí nhớ của cô mới chính xác. Thanh thiếu niên kinh nghiệm còn hạn chế, chưa chắc làm ra chuyện quá phức tạp, nhưng tính thiện ác trong con người không chút nào liên quan nhau tới tuổi tác. Ngay cả vì không hiểu chuyện, thiếu sợ hãi đối với thế giới, bọn họ làm ra chuyện còn quá phận hơn cả người trưởng thành.
Tất nhiên, số đông người không đến mức làm ra chuyện tàn nhẫn không có tính người. Ninh Mân không có ác ý mãnh liệt như vậy, nhưng Chi Chi dám vỗ ngực xác nhận, cô ta nói mấy lời “Hàn Tông nói cậu là tài nữ, nhất định có thể nghĩ ra được câu hay,” tuyệt đối là một cái hố to.
Cô nhìn Ninh Mân, rồi nhìn qua Trình Uyển Ý.
Bạn học Trình rất trấn định cười cười, giọng khiêm tốn nói: “Tôi chỉ tùy tiện đọc vài cuốn sách, không chắc sẽ giúp được gì. Bây giờ đã có mấy cái rồi?”
Hàn Tông không mấy khôn ngoan, sảng lãng nói: “Còn chưa bắt đầu đâu.”
Trình Uyển Ý vội nhìn Ninh Mân, cười nói: “Lớp phó nói đúng, lớp chúng ta ra sân đầu tiên, khẩu hiệu vang dội một chút mới có thể tạo ấn tượng tốt được. Như vậy, chúng ta mỗi người nghĩ ra ba câu, rồi sau đó chọn một câu hay nhất, thế nào?”
Chi Chi ngẩng đầu, như có điều suy nghĩ: Trình Uyển Ý đề nghị hợp tình hợp lý, tư thế thái độ cũng không hề cao ngạo, vậy mà cô ta đưa ra bình luận đúng chuẩn, nắm tiết tấu đề tài trong tay, chẳng khác gì là đổi khách thành chủ.
Tổn thọ mất. Cô vẫn cho rằng truyện trạch đấu đều là do tác giả mò mẫm trên jb viết linh tinh, bình thường có cô gái nhỏ nào nhiều cong cong lượn lượn như vậy, kết quả nghệ thuật quả nhiên khởi nguồn từ cuộc sống.
Là cô quá ngu ngốc.
Ninh Mân không có lý do gì không đồng ý, lại nhìn Chi Chi ngồi bên cạnh, bất chợt nói: “Quan Tri Chi, cậu cũng giúp một tay đi. Tri Chi, cái tên này đặt nghe rất có văn hóa, chắc cậu biết rất nhiều thứ.”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói hết sức mỉa mai, nếu như nghe nói ở năm phút trước, Chi Chi chắc chắn cho rằng là nói đùa trêu chọc không có ác ý, nhưng bây giờ cô phân biệt rõ ràng được ý vị.
“Sai, giữa hai yếu tố đó tất nhiên không hề có quan hệ logic nào cả.” Cô cười cười, cũng dùng giọng đùa giỡn: “Cũng không phải mình tự đặt.”
Sắc mặt Ninh Mân không thay đổi: “Nhưng rất thích hợp.”
Chi Chi lười phải tranh đấu với các cô, nói cho có lệ: “Ha ha ha phải không? Ôi trời mình phải về làm bài tập rồi, các cậu cố gắng lên ha ha ha.”
Lời còn chưa dứt người đã nhảy lên xe.
Nhưng sau đó cô rất tò mò, tới giờ tự học buổi tối, cô kéo Trang Gia Minh cùng đi: “Nghĩ xong khẩu hiệu chưa?”
Trang Gia Minh nói: “Không biết bỏ cuộc, phấn đấu thành công, một năm một lớp, đồng tâm hiệp lực.”
Chi Chi “Hừm” một tiếng, gieo vần một hai bốn, đầu giữa không vần, văn phong thơ tứ tuyệt. Cô rất chắc chắn: “Ý tưởng của Trần Uyển Ý hả?”
Trang Gia Minh sờ cằm: “Ừ. Cô ta nói khẩu hiệu phải dễ đọc thuộc lòng mới có thể kêu vang, Ninh Mân muốn ‘Sấm vang chớp giật’ gì đó thì văn nghệ quá, hơn nữa âm cuối là thanh bằng, khí thế sẽ hạ xuống, không thể có khí phách so với âm sắc được.”
Chi Chi cười ha ha một tiếng: “Đào hầm không được còn bị bẽ mặt, đáng đời.”
“Ninh Mân có vẻ hiếu thắng.” Trang Gia Minh bình tĩnh nói, “Em đừng để ý tới cô ta.”
Chi Chi dừng bước, ngạc nhiên nghi ngờ: “Anh đã nhìn ra?”
Đèn đường mờ mờ, đôi lông mày cao và thẳng của chàng thiếu niên khẽ nhướng lên: “Anh cũng đâu ngốc.”
Chi Chi: “….” Rõ ràng là chỉ cô ngốc.
Hôm sau, diễn ra đại hội thể dục thể thao của trường Nhất Trung thành phố.
Hiếm khi không phải học hành, cũng không có tiết kiểm tra đuổi sát không buông, Chi Chi thả lỏng tinh thần ngủ tới lúc chuông báo thức vang lên mới thức dậy, từ tốn rửa mặt sau đó tới căn tin ăn sáng.
Căn tin trường Nhất Trung cũng không tệ lắm, phần lớn các món ăn sáng thông dụng đều có đủ. Cô lưỡng lự một lúc, quyết định xa xỉ ăn một chiếc bánh trứng, thêm chà bông và lạp xưởng, rồi thêm một chén đậu hũ mặn.
Ăn sáng xong thì tới phòng học, tất cả mọi người đã đến đủ, chuẩn bị mang ghế ra sân thể dục - Chỗ ngồi trên khán đài bị lớp mười hai và lớp mười một chiếm, là học sinh mới, bọn họ được mang ghế tới sân đã chỉ định.
Chi Chi không thi đấu, cầm túi xách nhét quyển sách nổi tiếng mượn từ trước vào, sau đó đút thêm một chai nước và hai thanh socola.
“Để xuống.” Trang Gia Minh đi tới, nhét chai nước của mình vào túi xách của cô, sau đó nói: “Bỏ túi xuống, đưa ghế cho anh.”
Chi Chi lập tức kịp phản ứng, thuần thục bỏ túi xách và gối dựa lưng xuống, có chút nghi ngờ hỏi: “Cầm hai chiếc, được không?”
“Được.” Trang Gia Minh nghiêng ghế, cầm thanh thép bên dưới xách lên. Cậu cởi áo khoác đồng phục học sinh, bên trong chỉ mặc chiếc áo tay ngắn, trên cẳng tay gầy gò nổi lên bắp thịt, đường nét thẳng băng.
Đầu Chi Chi bắt đầu nảy số, nghĩ ra không ít tuồng đặc sắc.
“Có một thanh mai trúc mã cùng lớp thật sự khiến người ta ganh tỵ.” Vương Thi Di không chút khách khí nhét túi xách của mình cho cô, bản thân khó khăn di chuyển chiếc ghế, “Mình cũng muốn có một người xách giúp cho mình!”
Chi Chi cười hì hì xách túi cho cô ta, đỡ một bên giúp cô ta: “Được rồi được rồi, mình giúp cậu.”
Bên kia, Hàn Tông nhìn vào phần Trình Uyển Ý giúp đỡ ngày hôm qua, chủ động khuân cái ghế, người cậu ta cao to, xách hai cái ghế xuống lầu rất dễ dàng.
Ủy viên lao động còn lại cũng là nam sinh, thấy Ninh Mân xách một mình, phát huy thân sĩ phong độ: “Tôi giúp cậu.”
“Không cần.” Ninh Mân cười cười, “Chuyện của mình tự mình làm, chiếc ghế rất nặng.”
Vương Thi Di bĩu môi nháy mắt với Chi Chi.
Chi Chi làm bộ không nghe thấy. Coi như cô phát hiện, trong đám bạn Trình Uyển Ý làm quen có Ninh Mân hiếu thắng, thích so tài ngoài sáng và trong tối… Có lầm không vậy, đến bây giờ mới tựu trường được một tháng!
Nhất định là vì bài tập quá ít, lại là tình đậu sơ khai, mấy thiếu nữ mới sôi nổi như vậy chăng? Bà cô già đây thì tâm tình bình lặng như mặt nước, chỉ muốn ngày ngày liếm liếm nam thần thiếu niên thôi.
À, còn có chăm chỉ học tập.
Chi Chi thở dài ngẩng đầu lên. Ánh mặt trời tháng mười rơi trên mặt, ấm áp ôn hòa, trên bầu trời xanh thẳm bao la những đám mây đứng xếp hàng, khăng khít mà không quá dày. Thời tiết như vậy thật sự không tệ, vừa không nắng quá mà cũng không âm u, khiến lòng người thấy cảm thấy thoải vui vẻ.
Cuộc sống tốt đẹp như vậy, nghĩ những chuyện ngổn ngang kia làm gì, cũng không ảnh hưởng tới cô, thích làm gì thì làm. Cô nhận được cơ hội sống đời học sinh lần thứ hai nên phải hưởng thụ, không nên vì chuyện nhỏ nhặt mà phiền muộn.
“Chúng ta nhanh lên chút nào, đi chiếm vị trí đẹp.” Cô bước nhanh hơn.
Chờ tới sân thể dục, khắp nơi đều là đầu người san sát. Chỗ ngồi của lớp mười nằm trong đường biên khu sân cỏ, vị trí mỗi lớp cũng đã dùng phấn trắng kẻ xong xuôi, lớp một chiếm tiện nghi, cách lối vào rất gần, dễ dàng ra vào.
Trang Gia Minh để ghế xuống, gọi Chi Chi: “Ngó đồ nhé.”
Chi Chi liếc mắt nhìn, thấy hai chiếc ghế đặt song song một chỗ, lập tức cười nói: “Dạ.”
Trang Giang Minh cũng mỉm cười nhìn cô, rồi vội vã chạy đi. Trong phòng học còn có thùng rác, cờ xí, một đống đồ trong bản ghi chép chờ cậu qua lấy.
Vương Thi Di thấy Hàn Tông ngồi xuống chỗ bên cạnh Trang Gia Minh, tự giác mang ghế ngồi bên cạnh Chi Chi: “Lớp trưởng thật sự không thể chê, may là không có bạn gái đấy, nếu không ghen chết mất.”
Chi Chi sâu sắc chấp nhận: “Mình cũng cảm thấy anh ấy rất cố gắng.”
Bởi vì mẹ bệnh quanh năm, từ nhỏ Trang Gia Minh đã hiểu chuyện hơn so với các bạn cùng lứa tuổi, xách thức ăn giúp hàng xóm, nhặt bóng giúp các bạn nhỏ, người tốt việc tốt đã làm không biết bao nhiêu lần, người đàn ông ấm áp thứ thiệt. Nhưng nghe nói lúc cậu học đại học đã từng quen một người bạn gái, vì dạy bổ túc cho một nữ sinh khác, cãi nhau ầm ĩ một trận, không tới một tháng thì chia tay.
Xét một cách công bằng, nữ sinh đều có tâm tính như vậy, nếu không phải thịnh hành kiểu tổng giám đốc bá đạo không có cảm giác với người khác, độc cưng chiều nữ chủ, thì cũng là nhân vật nam chính không không thể cứng lên nổi trước mặt người phụ nữ khác, có cảm giác cứng lên với nữ chính chứ không như vậy. Càng không nói sau lại tranh cãi ầm ĩ vấn đề “Người ngồi bên ghế lái phụ có thể ngoài vợ ra.”
Chi Chi rất hiểu, cho đến khi cô tìm ra người bạn gái này trong trường và weibo (Khụ khụ), muốn tìm ra tiểu tam là ai, kết quả phát hiện “Nữ sinh khác” đó chính là bản thân cô.
Cô ngốc luôn.
Đại học năm 3 năm ấy, cô vì cãi nhau với bạn trai, học hành thất thường, không thi đậu cấp sáu. Năm thứ tư, nếu không thi đậu thì không kịp nữa, nhưng kinh tế túng thiếu, không trả nổi tiền cho lớp phụ đạo, gấp đến độ vò đầu bứt tai, nghĩ tới có một trúc mã học giỏi có tiếng, vội hỏi cậu có thể dạy bổ túc giúp không.
Trang Gia Minh đồng ý, hàng ngày chín giờ đến mười giờ tối là gọi video cho cô, giúp cô học tiếng Anh.
Sau đó cô trở thành “Trà xanh biểu” trong miệng bạn gái và bạn thân của bạn gái cậu.
Rất nhiều người đều nói cô không biết liêm sỉ, không biết giữ khoảng cách với trúc mã đã có bạn gái. Lúc ấy cô thật lòng cảm thấy oan uổng, Trang Gia Minh là bạn trai của người khác không phải giả, nhưng cậu không chỉ có mỗi thân phận là bạn trai này, mà còn là con trai của chú Trang, cũng là bạn bè lớn lên cùng cô từ nhỏ!
Tình cảm vài chục năm, vì cậu có bạn gái mà ngay cả gọi video phụ đạo một môn học cũng không được ư?
Điều này quá đáng lắm sao? Có thể thật sự quá đáng.
Tình yêu đầy ham muốn chiếm hữu, bất kể cô ôm tâm tình gì giữ liên lạc với cậu, trong mắt “Bạn gái,” cô là thanh mai trúc mã, cô lệ thuộc vào Trang Gia Minh, chính là một uy hiếp cực lớn.
Trang Gia Minh không nói cho cô biết chuyện chia tay, nhưng sau khi cô biết thì chỉ liên lạc hỏi thăm cậu vào ngày lễ ngày tết, lúc gặp mặt chỉ gật đầu chào hỏi.
- Không phải sợ, không phải chột dạ mà là áy náy.
Cô thích cậu, không muốn cậu gặp lại chuyện như vậy lần nữa.
Nếu lặp lại một lần nữa, có lẽ vẫn sẽ chọn như vậy.
Chi Chi ngẩng đầu lên, nhìn Trang Giang Minh ôm một đống đồ to từ xa đi tới, nghĩ thầm, cô không bao giờ phạm sai lầm giống vậy nữa, nhưng hi vọng ngày đó tới chậm một chút, một chút thôi.
“Chi Chi.” Chàng trai sau này sẽ xa cách cô giờ vẫn là một thiếu niên trong sáng, đang ân cần nhìn cô, “Sao mắt em đỏ thế?”
Cô lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện khóe mắt ướt át, vội vàng giơ tay lau lau: “Mặt trời hơi chói.”
Trang Gia Minh: “…. Chưa tỉnh ngủ à?”
Cô qua quýt gật đầu, gò má chợt bị nhéo một cái, đau đớn: “Anh làm gì thế?”
“Tỉnh đi, sắp phải xếp hàng rồi.” Trang Gia Minh nhận ra tâm trạng cô sa sút, nhưng không nghĩ ra vì sao, không thể làm gì khác hơn là dời sự chú ý của cô: “Qua chia cờ giúp anh.”
Chi Chi xoa mặt: “Đây không phải là công việc của ban các anh sao?” reup là chó
“Cậu còn không biết xấu hổ mà nói à, cậu không báo hạng mục nào, dĩ nhiên cậu phải làm.” Sau đó Hàn Tông sai khiến cô: “Ruy băng trên biểu ngữ bị rớt, dính lên đi.”
“Tới đây tới đây.”
Quên đi, chuyện sau này, sau này hãy nói.