Châm Biếm - Đại Bao Tử

Chương 61: Vô hại đến cỡ nào




Hai người chậm rãi ở trong phòng khách lắc lư.

Lăng Nhiễm dường như rất hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh như vậy, ở một nơi hoàn toàn thoải mái, cũng chỉ có hai người anh và Mật Mật.

Cô lệ thuộc vào anh, giống như hoa trên dây tơ hồng, chỉ có thể nỗ lực leo ở trên người anh, mới có được chất dinh dưỡng để sống sót.

Như vậy thật tốt.

Cảm nhận được sự yên bình trong lòng Lăng Nhiễm, Mật Mật không dám nói lời nào, cô đưa hai tay yếu ớt của mình câu lấy cổ Lăng Nhiễm, chôn mặt của mình ở trên vai Lăng Nhiễm, sợ mình sẽ ngã xuống.

Nhưng Lăng Nhiễm nâng mông cô lên, ôm cô giống như đang ôm con vậy, nhẹ nhàng tới lui, sau đó chậm rãi đi vào phòng ngủ.

Cũng không biết đã đứng ở trong phòng ngủ bao lâu, Mật Mật hơi ngẩng đầu lên, cánh môi Lăng Nhiễm cúi xuống khẽ dán bên tai cô, anh nhẹ giọng nói:

“Chúng ta đừng cãi nhau nữa, được không? Người khác đều nói vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, chúng ta cũng nên làm hòa đi.”

Thái độ của anh mềm mỏng xuống trước, nếu có thể sống những ngày tháng bình thường, ai lại muốn ầm ĩ suốt ngày.

Mật Mật không nói gì, ai muốn sống trong cảnh suốt ngày cãi vã đâu? Chính là chuyện này căn bản không phải là chuyện vợ chồng cãi nhau bình thường.

Bọn họ rõ ràng không phải vợ chồng, cũng không nên là vợ chồng.

Một đôi anh em, lại cứ muốn kết thành một đôi vợ chồng, còn phải sống với nhau như những cặp vợ chồng bình thường.

Ngay cả cách nói chuyện cũng phải nói theo cách mà những cặp vợ chồng bình thường nói với nhau.

Mà Lăng Nhiễm, cãi nhau chính là anh trai, chính là kẻ biến thái, không cãi nhau chính là một người chồng ưu tú mẫu mực.

Lại còn muốn Mật Mật phối hợp theo.

Mật Mật có hơi ủy khuất, mũi cô cay xè, nhưng phải ép buộc bản thân mới không ủy khuất khóc thành tiếng.

Lăng Nhiễm không nghe được Mật Mật trả lời, anh cũng không thèm để ý, chỉ đặt Mật Mật ở trên mép giường, ngồi xổm giữa hai chân cô, anh nhìn thẳng cô với vẻ mặt tràn đầy ý cười vừa dịu dàng lại văn nhã.

Lúc này Lăng Nhiễm, vô hại đến cỡ nào.

Mật Mật co hai vai lại, xương quai xanh mảnh khảnh lộ ra khỏi váy ngủ màu trắng, làn da cô trắng đến mức có chút trong suốt.

Mái tóc dài của cô có chút hỗn độn, khóe mắt đỏ hoe, chóp mũi cũng có chút hồng, trông như đang sợ hãi, không biết Lăng Nhiễm lại muốn làm gì.

Đầu anh cúi xuống, hai tay mở rộng hai đầu gối Mật Mật ra, hai chân vốn đã bị buộc phải dang rộng càng thêm mở rộng ra.

Váy ngủ màu trắng bị vén lên trên, lộ ra bắp đùi Mật Mật.

Cô càng thêm run rẩy hơn, trong miệng phát ra âm thanh cầu xin.

“Lăng Nhiễm.”

Giữa hai chân cô sớm đã bị anh chơi đến chảy máu, còn chưa có nghỉ ngơi cho tốt.

Trước đó anh mới vừa cho cô uống thuốc tiêu viêm.

Lăng Nhiễm nặng nề trả lời, anh cúi đầu xuống, từ giữa hai chân đang mở rộng của Mật Mật lấy ra một cái vali ở dưới gầm giường, sau đó mở ra, từ bên trong lấy ra túi quần lót và nội y của cô.

Anh cũng không có ý định chơi cô, chỉ thay cô lấy nội y và quần lót mà thôi.

Nhìn thấy Lăng Nhiễm dùng hai ngón tay thon dài sạch sẽ, lôi quần lót của cô ra khỏi túi đồ, mặt Mật Mật lập tức đỏ bừng.

Cô không được tự nhiên muốn đưa tay lấy quần lót của mình.

Nhưng không ngờ được hai chân cô bị anh mở rộng ra, Lăng Nhiễm lại còn ngồi xổm ở trên chiếc vali đặt ở giữa hai chân cô.

Trong lúc cô đưa tay kéo vạt váy ngủ, nửa thân dưới không mặc quần lót cứ như vậy lộ ra hoàn toàn.

Lông mu vừa đen lại còn xoăn hoàn toàn không thể che hết được miệng âm hộ sưng đỏ căng ra của cô, còn có âm đế bị Lăng Nhiễm chơi đến mức gần như chảy máu.

Ánh mắt Lăng Nhiễm dần trở nên thâm trầm, anh từ từ ngước đôi mắt đen nhánh khiến lòng người run sợ kia lên, nhìn thẳng vào chỗ giữa hai chân Mật Mật.